Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802)
Quyển 7 - Chương 56: Hừng sáng - con trai phó xã trưởng đụng độ con trai quan tri phủ
Trên trời nguyện làm chim liền cánh
Dưới đất hoá cây nhánh liền cành.(16)
===========================================
Kể từ hôm Ái bị tri huyện bắt đi, đến nay cũng đã mươi ngày trôi qua. Mọi chuyện trong nhà họ Triệu tạm thời lắng dịu, tuy nhiên những lời bàn ra bàn vào nho nhỏ của đám người làm vẫn vang lên đâu đó thật âm thầm. Mà có ai ngờ cô đào hát đó lại gây ra bao nhiêu việc tày đình, một tay che trời. Phận con dâu mà lại đi bức tử cha mẹ chồng, tội này đâu thể dung thứ.
Vết thương đã lành nhưng Liêm cứ đóng chặt cửa phòng, không chịu gặp ai, cơm ba bữa chẳng màng. Bà Ba mấy lần đến gõ cửa khuyên nhủ con trai, đều chỉ nhận được lời nói vọng ra rằng, cậu muốn ở một mình để sám hối. Thật, bà cũng lực bất tòng tâm. Không khí trong nhà trở nên buồn bã sầu não, hòa vào đó là tiếng tụng kinh niệm Phật của bà Tư trên gác thờ mong cho nhà họ Triệu đừng gặp phải tai ương gì nữa.
Thấy tình cảnh mọi người trong nhà trở nên như vậy, Tưởng cũng nặng lòng. Ngồi thảo đơn của dân mà tâm trí cứ cuốn xoáy vào nỗi phiền muộn khôn nguôi. Mấy lần đến gặp, Kiên đều trông dáng vẻ thẫn thờ của xã trưởng. Chuyện của Ái, cả xã này đồn nhau hết rồi nên dĩ nhiên cậu cũng biết. Thở dài một tiếng, Kiên gõ nhẹ xuống bàn như kéo suy nghĩ của Tưởng trở về. Sực tỉnh, Tưởng đưa mắt nhìn Kiên và hai tách trà đã nguội, mới biết mình lại vừa xao nhãng việc bàn bạc. Kiên bấy giờ mới lên tiếng:
“Ta biết ngươi buồn việc nhà nhưng chuyện gì đã xong thì phải gác sang một bên, chuyện công ở trước mắt cần phải giải quyết. Ngươi đừng quên mình là xã trưởng.”
Tưởng gật đầu, nói mình thật sơ sót. Nén tiếng thở dài trong lồng ngực, Kiên tiếp:
“Đợt trước, ngươi nhờ ta điều tra về những vị quan có mối quan hệ thân thiết với phó xã trưởng, ta đã sai người đi làm, chắc cũng sắp có kết quả rồi.”
“Thật nhọc công cậu Kiên.”
“Khách sáo làm gì, đây cũng là việc ta muốn điều tra. Nếu có liên quan đến các quan lại thì xã trưởng như ngươi không đủ khả năng đâu. Chí ít, cũng phải là người có quyền thế như ta. Mà chẳng lẽ, ngươi nghi ngờ phó xã trưởng biển thủ à?”
“Phải, chuyện Thập Quý hối lộ lão Sâm tôi thấy có nhiều điểm nghi vấn vì vậy đã bắt đầu điều tra về lão. Xem lại các sổ sách, tôi phát hiện có vài khoản bị thâm hụt.”
“Ta không tiếp xúc nhiều với lão phó xã trưởng này nhưng mấy lần gặp mặt, ta nhận ra lão không phải hạng tầm thường đâu. Tốt nhất ngươi nên cẩn thận.”
Tưởng không nói gì, bởi thừa hiểu chuyện đó lâu rồi. Nếu lần này có thể tìm ra chứng cứ lão Sâm biển thủ ắt sẽ là chuyện lớn đây.
Trong lúc hai người bàn chuyện thì bên ngoài cửa phòng, một tên hầu đang đứng âm thầm nghe lén. Hắn là thân tín của lão Sâm, được lão giao nhiệm vụ thám thính tình hình xã trưởng. Ban nãy nghe chuyện Tưởng bắt đầu điều tra về sổ sách thì hắn lập tức rời đi để phải báo cho chủ nhân biết.
***
Sau khi bàn xong việc với Tưởng, Kiên muốn đến Chùa làm công quả và xin vài quẻ xăm bình an. Lúc đến nơi, cậu bảo mình vào trong một mình là được, còn Hảo cứ chờ bên ngoài. Khi Kiên vừa đi vào cái sân gạch vắng vẻ thì bóng Liêm xuất hiện. Mười ngày qua cậu không rời phòng nửa bước, nhưng sáng nay lại ra khỏi nhà từ sớm để đến ngôi chùa này gặp thầy lang Phiệc. Cứ mỗi lần bế tắc hoặc cần lời khuyên giải, cậu vẫn thường tìm đến ông.
Thầy lang Phiệc đang nói chuyện với một cao tăng thì chợt thấy Liêm đứng ngay cửa phòng hệt như đã chờ đợi rất lâu. Chuyện của Ái, ông đã nghe thầy Vãn kể lại nên cũng hiểu phần nào lý do cậu đến đây tìm mình. Chào vị cao tăng kia xong, ông đi đến chỗ Liêm, mỉm cười hỏi thăm tình hình của cậu mấy ngày qua. Liêm đáp mình vẫn ổn.
“Chẳng hay có làm phiền không khi tôi muốn nói chuyện với thầy?”
“Tôi cũng đang muốn gặp cậu Liêm. Nào, chúng ta vừa đi dạo vừa trò chuyện.”
Liêm gật đầu, sánh bước cùng thầy lang Phiệc dạo bước ra sân sau Chùa.
Khi đó ở bên ngoài cổng Chùa, Hảo đang đứng bên cạnh xe ngựa, ngước nhìn cây bàng to lớn nhiều cành lá xum xuê thì đột ngột nghe tiếng cười nói vang lên. Nhỏ đưa mắt nhìn, từ xa xuất hiện ba chàng trai, xem tướng tá và cách ăn mặc hẳn cũng là con bá hộ. Họ vừa nói cười vừa đi về phía này, rồi khi đến chỗ Hảo đang đứng thì một người trong số đó liền nhìn nhỏ chăm chú.
“Này, sao ngươi đứng ở đây một mình?”
Bất ngờ vì chàng trai xa lạ hỏi đùa như thế, Hảo đảo mắt không đáp. Người nọ vẻ như khá chú ý đến Hảo nên lướt mắt từ trên xuống dưới. Trông quần áo quá đỗi bình thường tuy nhiên gương mặt nhỏ lại xinh xắn vô cùng khiến hắn bất giác thấy thích thú. Mặc hai tên bạn đi cùng hỏi có chuyện gì, hắn chậm rãi tiến đến trước mặt Hảo.
“Có nghe ta hỏi không?”
Hảo ngước nhìn, nhận ra người này thuộc dạng kiêu ngạo, ngang tàng chứ không phải hiền lành gì. Chắc là công tử nhà giàu muốn buông lời tán tỉnh con gái. Tên công tử nọ bắt đầu mất kiên nhẫn trước sự im lặng từ đối phương, liền cao giọng rành rọt:
“Ta là Dự, con trai phó xã trưởng xã Thổ. Lý nào ngươi không biết ta là ai mà dám xem thường như vậy? Nói đi, ngươi là con gái nhà nào?”
Tự dưng lại gặp ngay con trai phó xã trưởng, Hảo nghĩ nên trả lời cho xong chuyện, nên liền nói mình từ nơi xa đến không biết đây là cậu Dự, mong được bỏ qua. Dự nhếch mép, ra là từ nơi xa đến thảo nào thấy mình mà vẫn tỏ ra như không. Khắp cái xã này có ai mà không biết mặt hắn, đi đâu họ cũng tránh vì sợ đụng vào rắc rối. Dự thấy Hảo có vẻ dửng dưng trước con trai phó xã trưởng, lòng càng thêm tò mò.
“Ngươi tên gì? Ta muốn ngươi đi chơi với ta.” Dự cười khỉnh.
Đúng là tên công tử này có ý trêu chọc mình, Hảo nghĩ vậy nên tiếp tục lặng im. Dự nhận ra đứa con gái đó cứng đầu hơn hắn tưởng. Từ trước đến giờ, chưa có cô gái nào dám từ chối hắn vậy mà nhỏ này lại cả gan phớt lờ lời đề nghị của hắn. Bắt đầu khó chịu, Dự mau chóng đặt tay lên vai Hảo. Hành động xâm phạm đó khiến Hảo tức giận, lập tức gạt phăng bàn tay kia ra.
Dự kinh ngạc chốc lát rồi nở nụ cười thích thú gấp bội, lần nữa nắm chặt lấy tay Hảo với ý định kéo đi. Hắn muốn xem, con nhỏ không biết lễ độ này ngoan cố đến đâu. Hảo vùng vẫy, hét lên bảo hắn bỏ tay ra!
“Dừng tay lại!”
Hảo quay qua, mừng rỡ khi thấy Kiên. Nhỏ tức khắc giật tay ra khỏi cái siết giữ của tên sàm sỡ kia, vội vàng chạy đến bên cạnh cậu chủ.
Chẳng rõ từ đâu xuất hiện một tên phá đám, Dự liền kênh mặt:
“Ngươi là ai? Bày đặt xen vào chuyện của công tử ta hả?”
“Dù ngươi có là ai thì ban ngày ban mặt sàm sỡ con gái thì đúng là chẳng ra gì!”
Kiên dứt lời thì Dự trừng mắt hỏi có biết hắn là ai không mà dám nói thế. Hai tên bạn đứng bên cạnh cũng ra oai, huênh hoang bảo Dự là con trai phó xã trưởng đấy.
“Hóa ra là con trai lão Sâm.” Kiên nghĩ thầm rồi nhìn Dự, “Nghe cho rõ đây, ta là Trịnh Kiên, con trai quan tri phủ. Hẳn ngươi có nghe cha mình nói về ta, đúng không? Sao, với vai trò này thì ta đủ sức xen vào chuyện của ngươi chưa?”
Vẻ đắc ý trên mặt biến mất, Dự thoáng chột dạ. Vài ngày trước, hắn có nghe cha mình nói về Kiên, nào ngờ xui xẻo lại đụng độ nhau thế này. Hai tên bạn nọ cũng tái mặt, đâu nghĩ rằng mình vừa ra oai với con trai tri phủ. Chúng kháo nhau, bảo Dự nên tránh đi thôi. Tuy hậm hực lắm nhưng hắn đành rút lui trong lặng thinh. Trước khi đi, hắn còn nhìn Hảo. Nhất định hắn phải có được đứa con gái ương bướng ấy.
Thấy Dự đã bỏ đi, Kiên thở mạnh rồi hỏi Hảo có sao không. Hảo lắc đầu, nói: “Cậu xin quẻ gì mà lâu thế ạ, suýt chút nữa đã xảy ra chuyện”. Kiên đáp do mình vừa gặp Liêm, nên đã nán lại nói chuyện. Tiếp đến, cậu cười bảo, trưa rồi về nhà thôi.
***
Dự về nhà với tâm trạng bực bội. Vừa bước vào phòng lớn, hắn đã gặp ngay cha mình đang đi tới đi lui dường như suy nghĩ chuyện gì rất quan trọng. Nhác thấy con trai, lão Sâm quát nó đi đâu từ sáng đến giờ mới về. Dự đáp lí nhí mình đi tìm bạn chơi. Lão đập tay xuống bàn, gắt:
“Chơi! Chơi! Suốt ngày chỉ biết lêu lỏng, mày chẳng làm được tích sự gì!”
Nhìn cha hậm hực, Dự lân la hỏi: “Cha, tên Trịnh Kiên gì đó ghê gớm lắm à?”
“Sao tự dưng mày hỏi thế?” Lão Sâm liếc mắt.
Dự liền đem chuyện ban nãy kể lại, nghe xong, lão Sâm đánh mạnh vào đầu con.
“Mày hết chuyện làm hay sao mà đụng chạm đến Trịnh Kiên hả!”
Dự nhăn nhó, nói đâu biết có Kiên ở đó! Lão chỉ tay vào mặt Dự, gằn từng tiếng:
“Tốt nhất mày chớ đụng đến Trịnh Kiên! Hắn là con trai tri phủ đấy! Tuy trẻ tuổi nhưng hắn thông minh gấp mười lần cái đầu bã đậu của mày! Mày dám gây ra chuyện gì cho cái nhà này thì đừng trách tao nặng tay! Cút đi!”
Sợ sệt, Dự chạy ra khỏi phòng. Lão Sâm ngồi mạnh xuống ghế, đến là phát mệt với thằng con trời đánh suốt ngày chỉ biết chơi bời, phá phách! Hắn đâu biết cha mình đang gặp phải chuyện lớn. Cách đây vài giờ, lão được tên thuộc hạ về báo Tưởng đang điều tra về việc biển thủ của lão. Hay tin xong, lão đứng ngồi không yên, phen này thì rắc rối! Lúc Triệu xã trưởng còn tại quyền, lão Sâm có giấu ông bòn rút vài số bạc trong ngân khố. Vì ra tay sạch sẽ, nên lão tin mình sẽ không bị phát hiện. Nào ngờ bây giờ…
Lão Sâm nhăn trán, có ngờ đâu tên Tưởng lại nhanh nhạy đến vậy. Không rõ từ đâu mà hắn lại nghĩ đến chuyện biển thủ này. Đã thế còn thêm một Trịnh Kiên nữa chứ, hai tên này bắt tay nhau thì thể nào cũng hạ được lão. Đã đến nước này thì lão cần tìm ra một kế sách nhanh chóng.
————————————
Chú thích:
(16): Trích trong Trường ca hận của Bạch Cư Dị. Nói về tình nghĩa vợ chồng thủy chung, sống chết có nhau.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!