Thanh Mai Muốn Trèo Tường - Chương 83-3: Tôi mang thai đứa bé của Lục Bách Nghiêu (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
65


Thanh Mai Muốn Trèo Tường


Chương 83-3: Tôi mang thai đứa bé của Lục Bách Nghiêu (3)


Tôi vô cùng khiếp sợ nhìn Nguyệt Nguyệt, mong đợi cô ta nói một câu có thể là cô ta suy nghĩ nhiều nhưng không ngờ cô ta lại nhìn về phía tôi nói: “Trước đây tôi đã từng là y tá, mặc dù không thể nói là nắm chắc 100% nhưng mà cũng sẽ không có bằng chứng mà đã nói lời này, tốt nhất vẫn là cô nên tìm thời gian đi bệnh viện kiểm tra một chút.”

Cuối cùng sau khi chia tay với Nguyệt Nguyệt, tôi cảm giác cả người run rẩy, trên đỉnh đầu tựa như bị bao phủ bởi một tầng mây đen dày đặc, sấm sét vang dội. . . . . .

Mặc dù trước đó từng có kinh nghiệm giả mang thai một lần nhưng dù sao lúc đó vẫn còn đang cùng Lục Bách Nghiêu ngây ngốc ở chung một chỗ, hiện tại tôi thật sự cần phải suy nghĩ khi mang thai nên làm cái gì?

Chẳng lẽ giống như tiểu thuyết đã từng viết tự mình len lén sinh con ra sau đó nhiều năm sau mang theo đứa bé gặp lại Lục Bách Nghiêu, Lục Bách Nghiêu nhìn phiên bản thu nhỏ Tiểu Lục của mình, khóc lóc nức nở, quỳ trên mặt đất nói “Chúng ta kết hôn đi” ?

Không được, tuy nói cuộc đời ai mà không chết một lần nhưng tại sao tôi lại chết nhanh như vậy!

Cả người tôi hoàn toàn bị bao vây trong trạng thái ngẩn ngơ sau khi dần dần hồi phục lại phản ứng thì vội vàng bắt một chiếc taxi ở ven đường trực tiếp đi tới bệnh viện.

Tìm chỗ đăng kí xong sau đó xếp hàng ở cửa phòng bệnh, trong lúc xếp hàng lòng của tôi vẫn nhảy lên nhảy xuống “Bang bang”, không biết có phải mang thai thật hay không nhưng trong lòng cũng đã xuất hiện hai người liên tục cãi vả xem rốt cuộc là có nên để lại đứa bé này hay không.

” Số 23, Hạ Cận!”

Thời điểm gọi đến mã số của tôi , tôi một chưởng đánh chết hai người sau đó sửa sang lại áo rồi đi vào.

Người khám bệnh chính là một bác sĩ nữ trung niên hơn 50 tuổi , trên sống mũi đeo một cái mắt kiếng, tay thì viết lia lại kiểu chữ như con kiến mà tôi đọc ko hiểu. Sau khi bác sĩ hỏi thăm cặn kẽ mười tám đời tổ tông của tôi thì tiếp tục áp dụng một loại các loại kiểm tra không rõ tên tuổi. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy mấy dụng cụ kiểm tra này nhưng thủy chung vẫn là dừng lại ở việc chúng nó biết tôi… và tôi không biết nó.

Cuối cùng sau khi giằng co một lúc lâu thì vị bác sĩ trung niên này nói cho tôi biết: “Cô mang thai!”

Cả người tôi gầm thét gần như vượt qua cả Mã Cảnh Đào : “Hả? Bác sĩ, cô chắc chắn không có chẩn đoán sai sao? Cô chắc chắn không phải là tôi ăn đồ hư hỏng mà là mang thai sao?”

Bác sĩ nhìn bộ dạng ngu ngốc tôi sau đó quăng cho tôi một ánh mắt xem thường, xoay 360 độ siêu cao khó lường.

Tôi nắm vạt áo của cô ấy, trái tim ôm ấp hy vọng hỏi: “Nếu không thì cô cho tôi thử lần lượt những dụng cụ kia một lần? Xác định tôi không phải là mang thai thật?”

Cuối cùng tôi trực tiếp bị bác sĩ vô tình ném ra cửa sau đó nghe giọng của bác sĩ đó kêu: “Người kế tiếp!”

Tôi cất giấy kiểm tra, đầu óc ngây dại, quyết định ở bệnh viện đi lại vài vòng, cũng không biết tại sao lại đi đến chỗ cửa ra vào.

“Ai, cái người này bị sao vậy hả? Đụng vào người ta mà còn không biết nói tiếng thật xin lỗi à?” Một giọng nói chói tai truyền đến làm cho đầu óc đang ngây dại của tôi trở nên rõ ràng, tôi quay đầu nhìn về phía tiếng nói bên kia thì thấy một người phụ nữ trung niên đang chỉ vào một cô gái trẻ tuổi, khoảng chừng hơn 20 tuổi mà chửi mắng, nhìn không kém cạnh một người đàn bà chanh chua đang chửi đổng.

Nhưng kỳ quái hơn chính cô gái này trẻ tuổi mặc một đồ giống y như đồ bảo vệ, trên đầu đội mũ, trên sống mũi còn có một cái kính mát cực lớn, ngoại trừ cái miệng thì cái gì cũng không nhìn thấy được.

“À. . . . . . Thật xin lỗi.” Cái cô gái trẻ tuổi đó nhanh chóng nói một tiếng, nói xong đang muốn nhanh chóng rời đi thì lại bị phụ nữ trung niên kia kéo tay: “Ai, cái người này, thái độ gì vậy hả? Đụng vào người khác còn muốn bỏ đi sao? Như vậy cũng quá tiện nghi rồi?”

Phụ nữ trung niên lôi kéo áo của cô gái trẻ tuổi không chịu buông tay, cô gái trẻ tuổi đó thử tránh thoát nhưng vẫn không tránh khỏi mà giọng hai người cãi vả cũng không nhỏ làm cho người xung quanh tới vây xem ngày càng nhiều.

Đối với loại cãi vả này gần như mỗi ngày đều diễn ra nhưng điều làm cho tôi dừng bước lại không phải bởi vì chuyện đó mà bởi vì thân hình của cô gái trẻ tuổi kia nhìn rất giống Hoàng Vũ Vi?

Tôi chăm chú nhìn cách ăn mặc của cô gái trẻ tuổi kia, thân hình của cô ta đúng là cực kì giống với Hoàng Vũ Vi, hơn nữa cô ta ra cửa còn che chắn mình vô cùng chặt chẽ, chuyện này cũng có chút kì lạ, chỉ là tại sao Hoàng Vũ Vi lại tới nơi này?

Tôi nhìn xung quanh phòng khám bệnh, chẳng phải là cô ta đang đi đến chỗ khám thai của tôi lúc nãy sao?

Chẳng lẽ Hoàng Vũ Vi tới chỗ này cũng vì mục đích giống như tôi? !

Tôi đi từng bước một tiến lên muốn xác nhận cô gái trẻ tuổi này đến tột cùng có phải là Hoàng Vũ Vi hay không nhưng chân vừa mới nhúc nhích thì mắt kính và cái mũ của cô gái trẻ tuổi kia đã bị người phụ nữ trung niên giật xuống để lộ ra gương mặt cực kì quen thuộc.

Hoàng Vũ Vi!

Thật sự là cô ta!

Bây giờ cô ta chính là nữ MC nổi tiếng của Tân Tấn lại hơn mười ngày đều được lên trang đầu của báo giải trí, nếu như nói ở chỗ này không ai biết cô ta thì cũng khó.

Mọi người vừa nhận ra cô gái trẻ tuổi này là Hoàng Vũ Vi thì liền ồn ào rối loạn không ngừng, mỗi người đều lấy điện thoại di động ra chụp hình hoặc quay video, đám người vây quanh Hoàng Vũ Vi cực kỳ chặt chẽ, cô ta bị vây tại trung tâm, không ngừng dùng túi xách che mặt, ngoài miệng kêu “đừng chụp” nhưng hoàn toàn không thể làm nên chuyện gì.

Tôi đứng ở bên ngoài đám người, nhìn đám người chen lấn vây tới càng ngày càng nhiều, trong lòng bị một khối đá lớn nặng nề đè chặt.

Hoàng Vũ Vi, cô ta mang thai sao?

Đứa bé kia là của Lục Bách Nghiêu sao?

Theo thời gian trôi qua thì người vây tới càng lúc càng nhiều, chính tôi cũng bị đám người xô đẩy cuối cùng hoàn toàn không thể nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Vũ Vi ở chính giữa nữa lại thấy có không ít kí giả rối rít chạy tới bao vây bệnh viện cực kỳ chặt chẽ.

Tôi chen lấn ở trong đám người vội vàng ra khỏi cửa chính bệnh viện , vẫn có không ít ký giả điên cuồng chạy vào trong bệnh viện như cũ. Tôi nhìn đám người chật ních lại nhìn lên bầu trời xám xịt, thời tiết thay đổi rồi sao?

Mặc dù chuyện mang thai đã được chẩn đoán chính xác nhưng tôi vẫn do dự, đến cuối cùng lựa chọn không nói với ai, xem tất cả đều chưa từng xảy ra.

May mắn những ngày qua vì kinh doanh tiệm sách nên tôi hoàn toàn ở trong trạng thái đi sớm về trễ cộng thêm gần đây Lão Phật Gia và ba Lưu mới vừa đăng kí tham gia một cuộc thi khiêu vũ giao tế, cả ngày lẫn đêm đều vội vàng tập luyện cho nên Lão Phật Gia cũng không nhìn ra bất cứ khác thường nào của tôi nếu không dựa theo cặp mắt Hỏa Nhãn Kim Tinh kia bảo đảm vừa nhìn một cái liền chính xác, tôi phải trực tiếp hiện nguyên hình.

Sau khi biết được chuyện mang thai khoảng hai tuần lễ rốt cuộc tôi cũng nhịn không được nên hẹn Đồng Yến ra ngoài.

Tôi nhìn cô ấy nói hai câu.

Câu thứ nhất: “Mình mang thai.”

Câu thứ hai: ” Đứa bé của Lục Bách Nghiêu.”

Tình hình này cực kỳ giống như lần đầu tôi nói chuyện mình nghi ngờ mang thai cho Đồng Yến biết

Nhưng mà dầu gì bây giờ cô nàng này vẫn đang mang thai cần phải giữ tâm lý bình tĩnh vậy mà cô ấy rất không khách khí trực tiếp phun cà phê lên trên mặt tôi.

Vẻ mặt Đồng Yến khó có thể tin sau cùng vỗ trán nói với tôi: “Cho mình thời gian hai phút để bình tĩnh.”

Tôi vừa uống nước nóng vừa chờ hai phút trôi qua. Sau hai phút, Đồng Yến chợt ngẩng đầu, hỏi tôi: “Cậu xác định là cậu không có trêu chọc mình?”

Tôi nhấp một hớp nước nóng, vô cùng bình tĩnh trả lời: “Mình bị choáng thật mà, chính mình cũng hy vọng mình đang trêu chọc cậu..”

Đồng Yến kích động chạy đến bên tôi, dùng tay vuốt bụng của tôi: “Ai da , tại sao cậu lại mang thai đứa bé của Lục Bách Nghiêu cơ chứ?”

Tôi dùng một chưởng đánh bay móng gà của cô ấy : “Chị đây cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện quỷ quái này! Lại nói muốn biết mình mang thai bằng cách nào không phải cậu nên hỏi Lục Bách Nghiêu sao?”

Dù sao đây cũng là công sức cố gắng của anh ta có được không?

Đồng Yến bị tôi kéo trở về chỗ ngồi của cô ấy, thở dài một tiếng: “Ai da, chị cũng hy vọng chuyện quái quỷ này không xảy ra!”

Đã qua hơn nửa ngày, rốt cuộc Đồng Yến cũng khôi phục khí thế chị đại của cô nàng, bất chợt vỗ bàn một cái đứng lên làm cho tôi sợ đến mức thiếu chút ném cái ly xuống đất: “Nói thế nào? Một câu thôi, có muốn đứa nhỏ này hay không?”

Tôi ngẩng đầu hỏi cô ấy: “Cậu nói có nên giữ hay không?”

Đồng Yến dừng một hồi lâu, trầm trầm nói: “Mình cảm thấy không thể giữ, về sau một mình cậu phải mang theo đứa bé sống qua ngày, cuộc sống này nhiều khó khăn lắm. Lại nói cha đứa bé này lại cùng người phụ nữ khác lăn thành một khối, nói không chừng sau khi đứa bé này được sinh ra anh ta sẽ quấn lấy cậu dây dưa không ngớt đòi nhét đứa bé này về trong bụng cậu nữa.”

Tôi vỗ tay phát ra tiếng: ” Đồng anh hùng mưu lược!.”

Hiện tại Lục Bách Nghiêu và Hoàng Vũ Vi đã lăn cùng với nhau, chẳng lẽ tôi lại nâng cao cái bụng bự tới náo loạn sao, tư thế này nhìn thế nào cũng thấy có cảm giác mượn đứa bé bức Vua thoái vị!

Ai da, lão nương anh minh một đời đã bị tên khốn Lục Bách Nghiêu này phá hủy trinh tiết, không thể vứt bỏ khí tiết thêm lần nào nữa!

“Hay là mình nói Lưu Chi Dương giúp cậu.” Đồng Yến suy nghĩ một chút lại lập tức bác bỏ: “Không được, Lưu Chi Dương thân với Lục Bách Nghiêu lắm, nếu anh ấy biết nhất định Lục Bách Nghiêu cũng sẽ biết ngay lập tức hay là chúng ta tìm một bệnh viện cách xa đây một chút tự mình đi phá thai thôi. Gặp loại chuyện như vậy nên bỏ đứa bé càng sớm thì càng tốt nếu không đến cuối cùng người bị thương tổn vẫn lại là cậu. Lục Bách Nghiêu cùng tiện nhân Hoàng Vũ Vi này thông đồng ở một chỗ tính là gì, dù sao chị đây cũng sẽ bảo kê cho cậu!”

Tôi cảm động đến u mê hồ đồ, hướng về phía Đồng Yến nháy nháy con mắt, gật đầu một cái: “Ừ.”

Suy nghĩ của Đồng Yến cũng không khác tôi bao nhiêu, trước là Trương Húc, sau là Hoàng Vũ Vi, nếu tôi và Lục Bách Nghiêu đã xác định rõ ràng rằng không thể nào ở cùng nhau thì cần gì phải sinh đứa bé để tăng thêm đau đớn.

Chính tại đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học tôi đã vĩnh viễn mất đi cha của mình, đó thực sự là một vết sẹo không thể phai mờ trong lòng tôi , so bất cứ người nào thì tôi lại càng hiểu sâu sắc loại đau đớn này. Hôm nay cần gì phải bắt một đứa bé vô tội lớn lên trong hoàn cảnh không có cha để cho nó phải chịu đựng đau đớn mà tôi đã từng trải qua.

Tôi không có dũng khí cùng quyết tâm để chăm sóc cho nó nên tôi hèn nhát không dám giữ nó lại.

Cuối cùng Đồng Yến nhìn tôi, trầm trầm nói: “Tiểu Cận, mặc dù trên lý trí mà nói Lục Bách Nghiêu đã cùng Hoàng Vũ Vi ở chung một chỗ, đứa bé này dù có nói gì cũng không thể giữ lại nhưng mà mình lại cảm thấy cậu nên nói rõ chuyện này với Lục Bách Nghiêu dù sao anh ta cũng là ba đứa bé, anh ta có quyền biết chuyện này. Huống chi đây là một sinh mệnh nhỏ, cậu thật sự bỏ được sao?”

Đúng vậy, dù sao đây cũng là một sinh mệnh nhỏ, tôi thật sự . . . . . . Bỏ được sao?

Vừa nghĩ tới tôi sẽ phải mất đi sinh mệnh nhỏ thì trong lòng giống như bị ai cấu véo, sinh mệnh nhỏ này thật vất vả mới đến được với thế giới, còn chưa có ý thức liền bị tôi vứt bỏ, chuyện này công bằng với nó sao?

Thậm chí tôi có thể tưởng tượng đến tương lai sau khi sinh mệnh nhỏ này ra đời, nó sẽ đáng yêu đến dường nào, nó có một đôi mắt xinh đẹp, làn da trắng nõn, bàn tay nhỏ bé mềm nhũn rồi nó sẽ lớn lên từng ngày, học cách đi, học mở miệng gọi tôi là “Mẹ” . . . . . .

Chỉ là chuyện mang mang thai này rốt cuộc tôi có nên nói cho Lục Bách Nghiêu hay không đây?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN