Thanh Mai Muốn Trèo Tường - Chương 91: Cậu chờ đó cho tôi!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
191


Thanh Mai Muốn Trèo Tường


Chương 91: Cậu chờ đó cho tôi!


Không biết có phải ứng với câu tục ngữ “Không khéo không thành sách” hay không mà Đồng Yến mới vừa sinh không bao lâu thì đứa bé của Nguyệt Nguyệt và Trương Húc cũng ra đời, cũng là một đứa bé trai, sinh nhật của hai đứa bé trai chỉ cách nhau 5 ngày.

Lưu Chi Dương đặt tên cho con là Lưu Mộ Đồng, chữ “Đồng” trong tên đứa bé đồng âm với chữ “Đồng” trong tên Đồng Yến, ý nghĩa rất rõ ràng (Mộ Đồng có nghĩa là yêu Đồng Yến đó). Mà Nguyệt Nguyệt và Trương Húc thì đặt tên cho đứa bé của mình là Trương Mộ Duyệt, chữ “Duyệt” đọc gần giống như “Nguyệt”, tương tự như cách đặt tên chữ “Đồng”.

Buổi sáng tôi và Lục Bách Nghiêu vừa mới đi thăm Đồng Yến xong lại phải tiếp tục đi thăm Nguyệt Nguyệt.

Thời điểm tới thì Trương Húc đang ôm đứa bé, mặc dù thói quen sở trường của anh ta là cầm dao nhưng đối với việc ôm đứa nhỏ thì không được thành thạo cho lắm làm cho mẹ Trương gấp đến độ gương mặt lo lắng, vội vàng đón đứa bé qua tự mình ôm lấy.

Mẹ Trương Húc cận thẩn ôm đứa nhỏ cùng lúc đó vẫn không quên quở trách Trương Húc: “Tay trái của con phải giữ cổ đứa bé, tay phải ôm ở chỗ này như vậy đứa bé mới có thể cảm thấy thoải mái, tay chân con thật là vụng về.”

Trương Húc cười xấu hổ, mời chúng tôi ngồi sau đó đi lấy hoa quả.

Tôi nhìn bảo bảo đáng yêu trong ngực mẹ Trương Húc, ân cần hỏi: “Hiện tại hai mắt bảo bảo đã mở rồi sao?” Có vài đứa bé sau khi sinh mấy ngày mắt mới có thể mở ra.

Vừa nói đến đứa bé, nụ cười trên mặt mẹ Trương Húc hoàn toàn không dừng lại được: “Buổi sáng mới vừa mở mắt, thời điểm bác ôm nó thì nó liền tỉnh sau đó chợt mở mắt ra, đôi mắt nhỏ nhưng sáng, giống Trương Húc khi còn bé y như đúc.”

Tôi đi tới trước giường, hỏi Nguyệt Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, có phải sinh con rất đau hay không?”

Mặc dù bảo bảo vô cùng đáng yêu nhưng tôi đã sớm nghe nói quá trình sinh con rất đau đớn. Lúc đó trong lòng tôi tràn đầy mong đợi đứa bé trong bụng ra đời, đồng thời cũng có chút sợ hãi, sợ con của mình có thể được sinh ra khỏe mạnh bình an hay không.

Nguyệt Nguyệt cười khẽ một tiếng, cũng không có trả lời thẳng với tôi: ” Thời điểm phẫu thuật, cô chỉ cần nghĩ tới mình là một người mẹ, khi đó mặc kệ xảy ra cái gì thì cô cũng sẽ không sợ bởi vì cô phải kiên cường để bảo vệ đứa bé của mình.”

Cái loại đau đớn tê tâm liệt phế đó thì chỉ có tình thương như biển của mẹ mới có thể gánh nổi.

Tôi nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Nguyệt Nguyệt, nhớ tới lúc trước khi hai chúng tôi vẫn còn là tình địch, bởi vì Trương Húc mà huyên náo dây dưa không dứt, vậy mà hôm nay lại bắt tay giảng hòa, trở thành bạn bè tốt của nhau.

Rất nhiều người sau khi tự mình tìm hiểu kĩ hoặc trải qua mới biết là kẻ địch vẫn luôn là bạn bè; rất nhiều việc cũng chỉ có trải qua thời gian trui luyện mới biết anh ta không phải là người duy nhất trong cuộc đời của mình.

Hôm nay chúng tôi đã có thể thản nhiên buông xuống tất cả, không dây dưa, không còn thị thị phi phi, cầu người được người, nếu đã như vậy thì còn đòi hỏi gì hơn nữa?

Trương Húc đưa quả táo vừa mới rửa xong cho tôi và Lục Bách Nghiêu: “Đây, chỉ có táo thôi.”

Tôi nhận lấy từ trong tay Trương Húc, nói tiếng cám ơn: “Được rồi, cám ơn.”

Sau khi chúng tôi ngồi được một lúc thì đứa bé khóc rống lên, có thể là đói bụng. Nguyệt Nguyệt phải cho nó bú sữa, dù sao Lục Bách Nghiêu cũng là đàn ông, ở nơi này thì không thích hợp, vì vậy chúng tôi liền tạm biệt ra về.

Thời điểm ra khỏi bệnh viên, Lục Bách Nghiêu dùng một tay ôm lấy vai tôi, hâm mộ nói: “Lúc nào thì chúng ta mới có thể ôm con của mình? Có đứa bé, có em, chỉ cần suy nghĩ một chút liền cảm thấy mình thật sự rất hạnh phúc.”

“Đúng vậy.” Tôi gật đầu một cái, giống như Lục Bách Nghiêu đã nói, làm sao mà tôi lại chưa từng nghĩ tới điều này chứ.

Một ngôi nhà nho nhỏ trong đó có người đàn ông mà tôi yêu, còn có một đứa nhỏ đáng yêu. Lần đầu tiên trải qua cảm giác làm cha mẹ, có thể chúng tôi nói là giống như Đặng Tiểu Bình “Dò đá qua sông”, cùng nhau cẩn thận từng li từng tí chăm sóc đứa bé này. Theo thời gian dần dần trôi vào quá khứ thì đứa bé của chúng tôi cũng từ từ lớn lên, mặc dù thỉnh thoảng bởi vì đứa bé không cẩn thận ngã bệnh sẽ cảm thấy lòng như lửa đốt, trắng đêm khó ngủ, nhưng ở thời điểm lần đầu tiên đứa bé cất tiếng gọi hai tiếng “ba”, “mẹ” thì trong nháy mắt liền cảm thấy có lẽ hạnh phúc lớn nhất trên thế giới này cùng lắm cũng chỉ như vậy thôi.

Mặc dù hiện tại bảo bảo trong bụng còn chưa ra đời nhưng chúng tôi đều đang vô cùng mong đợi nó được sinh ra. Tiểu công chúa yêu dấu của mẹ, mẹ nguyện ý dùng tất cả những gì của mình để chăm sóc con, che chở con, hoan nghênh con đến với thế giới tràn đầy tình yêu và hạnh phúc này.

Bác sĩ dự tính ngày sinh là tháng sau, thật ra sau khi tính toán kĩ càng thì thời gian đứa bé ra đời thật sự không còn nhiều lắm. Theo đó mẹ Lục và Lão Phật Gia lại càng tranh nhau chăm sóc tôi hơn, thường xuyên chạy tới căn hộ của tôi và Lục Bách Nghiêu, nếu không tới làm cơm cho tôi bồi bổ thân thể thì cũng là cùng nhau nói một chút về chuyện chăm sóc đứa nhỏ. Có lúc chỉ cần đứa bé máy thai thì cũng đã đưa đến một tràng cười mừng rỡ của mọi người.

Tôi cho là tất cả mọi chuyện sẽ bình an vô sự trôi qua nhưng không ngờ Hoàng Vũ Vi lại tìm tới tôi.

Ngày đó sau khi thấy tin tức của cô ta ở trên màn hình điện tử trong trung tâm thương mại, tôi nói Lục Bách Nghiêu nếu có thể giúp thì nên giúp một tay, sau đó đoạn video ở trên mạng dần dần biến mất mà giới giải trí cũng bị bao trùm bởi tin tức hot hơn đó chính là “Ông chồng quốc dân nuôi tiểu tam trẻ tuổi ở bên ngoài” còn đoạn video kia theo thời gian từ từ bị mọi người lãng quên, cùng lúc đó cái tên Hoàng Vũ Vi cũng dần dần biến mất ở trong giới giải trí.

Có được tất có mất, tôi từng đọc qua một bài viết trên Internet về một nữ MC nổi tiếng, chỉ cần có giọng nói hay lên truyền hình ca hát hoặc nói chuyện phiếm thì một tháng đã kiếm được hơn trăm vạn, nếu so với minh tinh chân chính thì thu nhập có lẽ còn nhiều hơn, cũng khó trách nhiều người vì muốn thành danh mà không chừa thủ đoạn nào như vậy. Mặc dù từ lâu đã nghe câu nói nhạo báng “Gà Nhật Bản đều là minh tinh, minh tinh Trung Quốc đều là gà” nhưng khi nữ chính trong đoạn video đó là bạn học cũ từ thời cấp ba thì trong lòng tôi ngoại trừ khiếp sợ ra không còn gì khác nữa.

Ngày Hoàng Vũ Vi tìm tôi thì vừa lúc Lục Bách Nghiêu đang ở trong nhà dọn dẹp đồ đạc. Mẹ Lục thì đang ở trong bệnh viện sắp xếp một căn phòng, dự tính trong khoảng thời gian từ đây đến ngày sinh thì để tôi vào ở trong bệnh viện, chờ đến ngày dự sinh thì có thể bình an sinh đứa bé ra.

Tôi đứng ở ban công nghe điện thoại, ở trong điện thoại cô ta nói với tôi như vậy: “Tôi chờ cô tại quán cà phê đối diện nhà cô, có thể xuống nói vài câu không?”

Xuống lầu đi tới quán cà phê đối diện chỉ cần 5 phút, nếu là bạn bè thì tôi không cần suy nghĩ nhiều, trực tiếp đi xuống, nhưng đối phương lại là Hoàng Vũ Vi từng hận tôi đến tận xương tủy thì tôi có chút do dự.

Tôi im lặng không lên tiếng, sau đó nghe thấy Hoàng Vũ Vi tiếp tục nói: “Cô có thể yên tâm, nếu cần thì gọi Lục Bách Nghiêu cùng xuống cũng được.”

“Không cần, tôi sẽ xuống.”

Nếu cô ta dám nói thế với tôi thì có lẽ thật sự chỉ là đơn giản nói chuyện một chút mà thôi. Hơn nữa hôm nay cô ta là nhân vật nữ chính trong đoạn video vừa mới bị quên lãng trong mắt công chúng, tôi nghĩ cô ta sẽ không điên cuồng đến mức thật sự không kiêng nể gì mà kiên quyết cùng tôi lưới rách cá chết, tự hủy diệt tiền đồ tương lai của mình như vậy.

Thời điểm đổi giày ra cửa, tôi nói với Lục Bách Nghiêu đang thu dọn quần áo trong phòng một câu: “Em đi xuống quán cà phê dưới lầu một chút.”

Bởi vì cách một cánh cửa phòng cho nên âm thanh cũng không được rõ ràng cho lắm, vì vậy Lục Bách Nghiêu đẩy cửa ra hỏi tôi: “Đi chỗ nào?”

Tôi nói thật: “Đi xuống quán cà phê dưới lầu, Hoàng Vũ Vi hẹn em.”

Lục Bách Nghiêu lập tức từ chối: “Không nên đi, chúng ta còn phải chuẩn bị đến bệnh viện.”

Tôi nhẹ nhàng nói cảm giác chân thực trong lòng mình: “Em cảm giác lần này cô ta không có ác ý.”

“Nếu thật sự muốn đi thì chờ anh thay quần áo rồi đi với em.” Lục Bách Nghiêu tranh thủ ngăn tôi lại, kéo thân thể của tôi: “Cũng không nhìn thử một hiện tại bụng mình lớn bao nhiêu, còn muốn chạy loạn.”

Hiện tại Lục Bách Nghiêu hoàn toàn là bộ dạng bà quản gia, mỗi ngày nếu không phải là nói với tôi không được ăn cái này không được ăn cái kia thì chính là hạn chế tôi đi tới nhiều chỗ, chỉ sợ đứa bé có mệnh hệ gì, dĩ nhiên là ngoại trừ sở thích mới của vị vú em này —— đi dạo cửa hàng bán đồ cho trẻ em!

Tôi nhìn Lục Bách Nghiêu đang thay quần áo liền nhớ đến câu ca dao”Mặc quần áo thì có vẻ gầy, cởi quần áo thì mới thấy thịt”, nếu không ám chỉ Lục Bách Nghiêu thì còn người nào nữa: “Chồng, mỗi ngày anh đều giống như mẹ em, liên tục lảm nhảm nhiều lời ở bên tai em, anh không sợ sau khi đứa bé ra đời thì sẽ nhận lầm anh là ông nội hả?”

Lục Bách Nghiêu trực tiếp thay quần áo trước mặt tôi, mặc dù tôi nói chuyện với anh nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo cơ bụng sáu múi! ! !

Lục Bách Nghiêu quăng cho tôi một tờ khăn giấy, ghét bỏ nhìn tôi: “Vợ, trước tiên nên lau nước miếng đi. Mặc dù chồng em ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng nhưng em cứ nhìn anh như vậy sẽ làm cho anh không nhẫn nhịn được.”

Tôi vừa mới cười Lục Bách Nghiêu về một câu “Ông nội” kia, lập tức đã bị Lục Bách Nghiêu trả lời lại một cách mỉa mai!

Anh đắm đuối đưa tình nhìn tôi, đôi mắt giống như ngôi sao nhỏ lấp lánh nháy liên tục như muốn câu hồn làm cho trái tim nhỏ của tôi đập “Rầm rầm rầm” trong ngực, đây có phải là trắng trợn quyến rũ hay không!

Hơn nữa anh không nhịn được à? Cho tới bây giờ anh hoàn toàn chưa bao giờ nhịn có được hay không? !

Mặc dù sau khi mang thai có một khoảng thời gian rất dài không thể làm vận động mạnh nhưng mỗi lần khám thai người này đều hỏi bác sĩ một câu “Lúc nào thì có thể chung phòng?” Đến cuối cùng, bác sĩ bị hỏi đến phiền trực tiếp đặt cho chúng tôi một biệt hiệu ——vợ chồng chung phòng!

Mỗi lần đến lượt của chúng tôi khám thai, bác sĩ đều đỡ mắt kiếng, sau khi chăm chú nhìn hai chúng tôi một cái mới kinh ngạc nói: “Có phải cặp vợ chồng tháng trước hỏi chuyện “chung phòng” hay không?”

Cho nên mỗi lần cùng Lục Bách Nghiêu đi khám thai, đều là đi vui vẻ và về quẫn bách.

Sau đó cái người Lục Bách Nghiêu này thật sự là nhịn không được nữa, trực tiếp lên hỏi Baidu, các bạn có thể tưởng tượng có một lần hơn nửa đêm tôi nhìn thấy người này còn ở thư phòng, vốn cho rằng anh đang bận xử lý công việc, thậm chí trong lòng còn cảm thấy đau xót, kết quả đi tới nhìn thế nhưng thấy người này đang lập một topic ở trên Baidu “Sau khi mang thai bao lâu có thể chung phòng”, trong nháy mắt một đống máu liền phun tới ngay trên mặt anh ta.

Theo lời nói của bác sĩ: Trong thời gian mang thai tận lực không chung phòng, nếu như muốn chung phòng thì trong ba tháng đầu và tháng ba sau cùng là kiên quyết cấm, ở mấy tháng giữa nếu chú ý bảo vệ tốt thì có thể sinh hoạt tình dục được.

Nhớ tới trong khoảng thời gian mang thai, có một lần người này đã chuẩn bị đầy đủ kĩ càng cùng tôi làm vận động nhưng không may lại bị Lão Phật Gia phá vỡ, kết quả là Lão Phật Gia rất khí phách trực tiếp xách lỗ tai Lục Bách Nghiêu quăng ra ngoài.

Sau đó Lão Phật Gia lại gọi mẹ Lục đến, tôi vốn cho rằng mẹ Lục sẽ đứng về phía Lục Bách Nghiêu, dù sao anh ta cũng là con trai của bà nhưng không ngờ sau khi mẹ Lục nghe xong mọi chuyện thì liền đưa cho anh ta một danh sách “Mười vạn chuyện tuyệt đối không thể làm” mà chuyện thứ nhất chính là chung phòng.

Sau khi sự việc này phát sinh, Lão Phật Gia và mẹ Lục vô cùng thống nhất đoàn kết đứng chung một chiến tuyến, lại có phía sau là hai đấng ông chồng làm hậu thuận về tài chính, hai người hẹn ước cách mỗi một ngày liền thay phiên nhau đến nhà chúng tôi, chỉ sợ trong thời gian tôi mang thai Lục Bách Nghiêu không nhịn được mà cùng tôi lăn.

Chuyện này làm cho Lục Bách Nghiêu buồn bực thật lâu, nhưng người này tuyệt đối không phải là loại người sẽ bạc đãi mình, mỗi khi anh ta không nhịn được thì sẽ ôm tôi sờ chỗ này một cái, gặm chỗ kia một cái, làm đủ các loại việc cấm trẻ nhỏ!

Dưỡng thai là dưỡng thai, khi dưỡng thai thì Lục vú em vẫn là đồ cặn bã!

Cuối cùng sau khi Lục Bách Nghiêu gặm môi của tôi được một lúc thì mới chịu cùng tôi xuống lầu gặp Hoàng Vũ Vi. Dù sao cũng bởi vì thân thiết với Lục Bách Nghiêu cho nên mới để cho cô ta chờ lâu, vì vậy lúc tới nơi nhìn thấy Hoàng Vũ Vi đang nhàm chán chơi điện thoại di động thì tôi mới hiểu rõ được câu nói “Nhìn người đừng nên nhìn vẻ bề ngoài”!

Hoàng Vũ Vi ngước mắt lên thì thấy tôi và Lục Bách Nghiêu cùng đi đến, trong đôi mắt bỗng dưng hiện lên mất mát u ám, có lẽ chỉ có phụ nữ mới hiểu thực sự được phụ nữ, loại mất mác và u ám này, ở thời điểm xì căng đan của Lục Bách Nghiêu và cô ta bay đầy trời thì tôi cũng đã từng giống vậy.

Sau đó, tôi hiểu rõ hàm nghĩa trong ánh mắt đen tối kia là bởi vì không bỏ được.

Hoàng Vũ Vi trang điểm rất đậm, môi đỏ mọng làm cho người khác cảm giác có vài phần mạnh mẽ quyến rũ, trên mặt mang một cái kính mát rất to để tránh sự chú ý, lúc đi tới bên cạnh cô ta thì tôi mới phát hiện trên tay cô ta có kẹp một điếu thuốc lá, khói thuốc từ từ bay lên tản ra rồi biến mất trong không khí.

Mặc dù bây giờ cô ta có mấy phần cô đơn nhưng vẫn có thể xem là một người phụ nữ quyến rũ mê người như cũ.

Lục Bách Nghiêu đỡ tôi ngồi xuống chầm chậm, thời điểm ngồi đối diện với Hoàng Vũ Vi, tôi hỏi cô ta: “Cô muốn nói gì với tôi?”

Hoàng Vũ Vi nhìn thẳng vào tôi nói: “Tôi có thể nói chuyện với một mình cô không?”

Lục Bách Nghiêu biểu hiện sự không đồng ý rất rõ ràng: “Không được, có gì thì cô cứ nói thẳng đi, tôi sẽ không để cho cô ấy một mình nói chuyện với cô.”

“Hạ Cận, thế nào, chẳng lẽ cô sợ tới mức không dám nói chuyện riêng với tôi?” Hoàng Vũ Vi cười khẽ một tiếng, tuy nói chuyện với tôi nhưng ánh mắt lại như có như không chuyển hướng tới Lục Bách Nghiêu: “Đường đường là Nhị thiếu gia của Lục thi, lật tay làm mây úp tay làm mưa, chẳng lẽ còn sợ một người phụ nữ như tôi đây hay sao? Cô ta là vợ của anh, làm sao tôi dám động thủ thật sự? Chẳng lẽ anh nghĩ tôi không sợ không sống nổi mà ra khỏi nơi này sao?”

Tôi lạnh lùng nhìn Hoàng Vũ Vi: “Rốt cuộc cô muốn nói gì với tôi?” Ánh mắt cô ta nhìn Lục Bách Nghiêu không khỏi làm cho tôi cảm thấy chán ghét, hối hận vì hôm nay đã đồng ý gặp mặt cô ta.

Nét mặt Hoàng Vũ Vi chợt trở nên nghiêm túc: “Tôi nói, tôi chỉ muốn nói chuyện với một mình cô.”

Tôi chuyển con mắt nhìn về phía Lục Bách Nghiêu, nói với anh: “Bách Nghiêu, anh đi ra ngoài trước đi, em nói chuyện với cô ta một chút.” Sau khi kết hôn, bình thường tôi đều gọi Lục Bách Nghiêu là “chồng” , nhưng có lẽ bởi vì trước kia Hoàng Vũ Vi từng yêu say đắm Lục Bách Nghiêu cho nên tôi không muốn cố ý khoe khoang ân ái trước mặt cô ta.

Lục Bách Nghiêu im lặng nhìn tôi, cuối cùng gật đầu một cái, bởi vì chỉ cần là lời của tôi nói thì anh sẽ không từ chối.

Trước khi đi, anh không yên tâm vỗ bả vai của tôi: “Anh ở bên ngoài, có việc gì thì kêu anh.”

Tôi mỉm cười, gật đầu với anh một cái: “Ừ.”

Đợi đến khi Lục Bách Nghiêu đi ra khỏi phòng, Hoàng Vũ Vi nhìn bóng lưng của anh thở dài một tiếng, cảm khái: “Thật ân ái nha.”

Tôi trầm mặc không lên tiếng, đợi đến khi cô ta hút xong điếu thuốc trên tay, cuối cùng cô ta mới mở miệng: “Sự kiện video kia, giúp tôi cám ơn chồng cô.”

Tôi giống như vô ý gật đầu: “Ừ.”

Cô ta có chút buồn bã nói : “Mặc dù tôi hiểu rất rõ nhất định chuyện này là do cô bảo anh ấy giúp tôi.”

Tôi do dự nhìn cô ta, không biết tại sao cô ta lại đoán ra được chuyện này. Đối với nghi ngờ của tôi, thế nhưng cô ta lại cười ra tiếng: “Lục Bách Nghiêu là một người đàn ông lạnh lùng, tôi hiểu rất rõ, tại sao sau khi kết hôn lại phải giúp tôi giải quyết chuyện này?”

Lạnh lùng?

Tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ có người dùng cái từ “lạnh lùng” này để hình dung anh?

Là bởi vì ở trong mắt tôi anh vẫn luôn nhiệt tình như lửa sao?

Hay là do trước đó anh đã từng nói với tôi tất cả dịu dàng đời này của anh đều dành cho một mình tôi?

“Thật ra thì sau khi chuyển trường hồi cấp 3, có một đoạn thời gian tôi cực kì hận cô, hận vì người Lục Bách Nghiêu thích là cô không phải là tôi, hận vì cô không cần làm gì cả cũng có thể có được tình yêu của anh, hận cô khi đó tặng dây cột tóc màu đỏ cho tôi làm hại tôi thiếu chút nữa bị lão già đó cưỡng gian. . . . . .” Hoàng Vũ Vi lần lượt kể lại chuyện cũ, những chuyện đã từng được giữ kín như bưng và cứ tưởng đã bị chôn vùi trong biển thời gian: “Rất nhiều lần tôi đã nghĩ nếu Lục Bách Nghiêu không có hiểu lầm bức thư tình đó là cô viết cho anh ấy thì người anh ấy thích có thể là tôi hay không? Nếu như lúc trước cô không có tặng cái dây cột tóc màu đỏ đó cho tôi thì tôi sẽ không bị lão già đó nhận sai người, không bị hắn thiếu chút nữa cưỡng gian thành công?”

Tuy từng câu của Hoàng Vũ Vi đều là câu hỏi nhưng tôi biết cô ta không cần câu trả lời của tôi, bởi vì trong lòng cô ta đã sớm có đáp án.

Chúng tôi từng là bạn thân nhất của nhau hôm nay lại đi tới bước này, một mặt là bởi vì Lục Bách Nghiêu nhưng quan trọng nhất là có lẽ là bởi vì vụ án “Cha dượng cưỡng gian con gái” năm đó.

Ở lớp sát bên cạnh chúng tôi có một nữ sinh rất xinh đẹp thường xuyên buộc tóc bằng dây màu đỏ, nhưng mỗi ngày lên lớp cả người cô ấy đều là vết thương mặc kệ ban cán sự hay chủ nhiệm lớp hỏi cô ấy thì lần nào cô ấy cũng sẽ trả lời là mình không cẩn thận bị thương . Cho đến một buổi chiều sau này, rốt cuộc cô nữ sinh này chịu không nổi, đi lên sân thượng của trường học, nhảy lầu tự sát.

Bởi vì chỗ cô nữ sinh này nhảy lầu tương đối vắng vẻ cho nên thi thể không được phát hiện, đợi đến gần tối thì cha dượng của nữ sinh này đến trường học tìm cô ấy. Lúc ấy không còn người nào ở lại nữa, bởi vì chuyện báo tường cho nên tôi và Hoàng Vũ Vi mới ở lại phòng học hơi trễ, nhưng không nghĩ ngày đó chúng tôi lại gặp phải người đàn ông tinh thần không ổn định kia.

Không biết làm cách nào ông ta lại qua mặt được bảo vệ trường học để vào trường, lúc đến phòng học vừa nhìn thấy sợi dây buộc tóc màu đỏ trên đầu Hoàng Vũ Vi liền lầm tưởng cô ta là nữ sinh đã nhảy lầu tự sát, ông ta thô bạo xông tới tát cho Hoàng Vũ Vi một cái. Sau đó vừa lôi kéo Hoàng Vũ Vi, miệng vừa dùng những lời nói thô bỉ để lăng mạ cô ta, rồi kéo cô ta đến nhà vệ sinh gần nhất.

Lúc đó tôi và Hoàng Vũ Vi còn chưa trải qua hết đời học sinh cấp 3, căn bản chưa từng gặp qua loại chuyện này, khi Hoàng Vũ Vi bị người đàn ông kia kéo đi, tôi như mụ mị, trừ thét chói tai thì chỉ có thể đuổi theo phía sau người đàn ông đó, lớn tiếng la lên “cứu mạng” , hy vọng có người có thể tới cứu cô ta.

Cuối cùng tiếng thét chói tai của tôi cũng được mấy người bảo vệ và vài giáo viên còn chưa về nghe thấy, đợi đến lúc một đám người chạy vào nhà vệ sinh thì khắp nơi trên người Hoàng Vũ Vi đều là vết thương do ẩu đả, may mắn là quần áo chỉ bị xé rách, do cô ta liều mạng phản kháng nên lão già đó vẫn chưa được như ý.

Sau đó cảnh sát cũng tham gia vào việc này, điều tra ra được việc người đàn ông đó đã cưỡng gian con gái riêng của vợ trong một khoảng thời gian dài, ngày đó trước khi tới trường học ông ta còn dùng qua thuốc kích thích, bởi vì phòng học ở sát nhau và Hoàng Vũ Vi buộc dây cột tóc màu đỏ cho nên mới nhận nhầm cô ta là con gái của mình.

Lúc đó chuyện này huyên náo rất lớn, vì bảo vệ danh dự của người bị hại cho nên không có công bố danh tính của Hoàng Vũ Vi nhưng phóng viên của một tờ báo thời sự đã đào được tin tức mấu chốt chính là sợi dây cột tóc màu đỏ.

Trong trường học thì các lớp học sát nhau, cộng thêm sợi dây cột tóc màu đỏ, ngày đó trong phòng học chỉ còn tôi và Hoàng Vũ Vi ở lại, cái sợi dây cột tóc màu đỏ kia là quà sinh nhật tôi chuẩn bị tặng cho Hoàng Vũ Vi. Trong lớp có không ít bạn học đã thấy tôi cầm sợi dây cột tóc màu đỏ, sau đó thời điểm tan học, Hoàng Vũ Vi biết được đó là quà tặng tôi chuẩn bị tặng cho cô ta cho nên mới buộc lên tóc của mình. . . . . .

Một loạt lời đồn đại bắt đầu xuất hiện, rất nhiều bạn học cũng đã âm thầm đoán được cô gái thiếu chút nữa bị cưỡng gian ngày đó chính là tôi hoặc là Hoàng Vũ Vi.

Nhưng tâm của vòng xoáy này chính là sự kiện Hoàng Vũ Vi đứng trước mặt cả lớp nói tôi chính là cô gái thiếu chút nữa bị cưỡng gian ngày hôm đó.

Một ngày tháng năm, cô ta mặc áo dài quần dài để che giấu vết thương trên người mình, đôi mắt tràn ngập hận ý nhìn tôi, ở trước mặt mọi người chỉ ra tôi chính là cô gái kia.

Dưới ánh nhìn phẫn hận của cô ta, tôi trầm mặc không nói gì, cuối cùng chạy ra khỏi phòng học.

Lúc ấy Lục Bách Nghiêu chạy theo tôi, anh nắm lấy bả vai của tôi, hỏi : “Tôi biết rõ không phải là cậu, mới vừa rồi tại sao lại thừa nhận?”

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh tức giận như vậy, tôi nhìn thấy trán anh nổi gân xanh, trong đầu lại nghĩ tới ánh mắt phẫn hận mới vừa rồi của Hoàng Vũ Vi, cuối cùng cúi đầu nặng nề nói: “Là do tôi.”

Cái dây cột tóc màu đỏ kia là tôi mua, mặc dù tất cả đều là do trời xui đất khiến nên cuối cùng mới xảy ra chuyện như thế, nhưng ở trong mắt cô ta không khác gì tôi mắc nợ cô ta.

Khó khăn nhất chính là mắc nợ tình cảm nên tôi chỉ có cách thỏa hiệp lần này, về sau gặp lại cũng chỉ có thể xem nhau là người qua đường.

Mặc dù đã qua rất nhiều năm, tôi còn nhớ rõ lúc ấy Lục Bách Nghiêu tức giận đến thế nào, gần như anh muốn động thủ đánh tôi, cuối cùng anh ta nói một câu: “Cậu chờ đó cho tôi!”

Tôi không biết câu “Cậu chờ đó cho tôi. ” là nói với tôi hay Hoàng Vũ Vi bởi vì sau đó không lâu Hoàng Vũ Vi vội vã chuyển trường, không ít người ở trong bóng tối tung tin đồn nguyên nhân cô ta chuyển trường là bởi vì Lục Bách Nghiêu lợi dụng thế lực nhà anh ta ra tay.

Chỉ là sau đó Lục Bách Nghiêu và Trương Húc đều ra nước ngoài, thanh xuân tuổi trẻ chỉ còn lại mình tôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN