Thanh mai Trúc mã
Chương 7: Rau và thịt
Nhật Hạ thấy hơi có lỗi nhỏ giọng: -Xin lỗi mà tớ cũng đâu có muốn đâu mà tại mẹ tới chuẩn bị lâu quá chừng tìm mãi mới có cái váy ưng ý mẹ tớ. Tớ tuyệt đối không đi chơi cùng người khác rồi tới trễ đâu đừng giận nha!!!
Cô tìm trong túi áo khoác màu trắng lấy ra một cây kẹo đưa trước mặt cậu: -Coi như đây là quà xin lỗi của tớ đừng giận nữa.
Cậu vui vẻ tha lỗi nhận cây kẹo cười hớn hở nghĩ: “May quá cô ấy không có đi chơi cùng người khác lại còn tặng quà cho mình nữa vậy là không cần lo lắng nữa rồi.”
Hai bạn nhỏ Phạm thế Anh – Nguyễn Nhật Hạ làm hòa ai cũng vui lây trừ mẹ Nhật Hạ ai nói hộ bà với vì sao cái người chuẩn bị lâu lại trở thành bà rồi? Vì sao? nếu không vì đứa con rể tương lai này bà đã mang Nhật Hạ ra xả giận rồi. Bực quá!
Mẹ cậu nói thầm với bà: -Chị à chị nói xem hai đứa bé này tương lai có thể thành vợ chồng tương lai được không? Em thấy con bé Nhật Hạ rất vừa ý em. Hai đứa nam thanh nữ tú quá hợp đôi rồi còn gì.
Hóa ra không chỉ có bà nghĩ điều này mà kể cả mẹ cậu cũng nghĩ vậy hai người cùng 1 ý nghĩ: -Chị cũng nghĩ vậy nhưng mà con bé Hạ này nghịch ngợm lắm…
-Đâu có sao đâu chị thế mới bảo vệ được đứa con trai của em.
-Thế thì quyết nhé?
Ha ha hai người cười tủm tỉm.
Hai đứa nhỏ lúc này: Nè he, chắc chắn đang có âm mưu xấu xa với họ rồi từ giờ mình phải hết sức cẩn thận.
-Ủa thế chồng em đâu rồi mẹ Thế anh?- Bố cô không thấy bố cậu đầu thắc mắc lên tiếng.
Mẹ Thế Anh mỉm cười trả lời: -Dạ chồng em đang đi công tác 1 tuần nữa mới về nhà chỉ có 2 mẹ con buồn lắm nên lúc nào rảnh thì Nhật Hạ sang chơi với cô và Thế Anh được không?
Nếu mà mình sang chơi với cô này thì thể nào cũng có đồ ăn vậy thì chắc chắn mình nên đồng ý rồi.: -Chuyện nhỏ như con thỏ con sẽ sang chơi thường xuyên mà tại vì con với Thế Anh giờ là bạn thân rồi. Đúng không Thế Anh?
Cậu thẹn thùng đỏ mặt gật đầu làm cả nhà cười rộ lên.
-Thôi gia đình mình vô ăn cơm thôi chứ mọi thứ đều đã xong hết rồi.
Ôi mâm đồ ăn nhiều màu sắc không phải chỉ có riêng màu vàng như tô mì tôm vàng nhạt nhẽo kia. Nhưng mà sáng mai lại phải ăn nó nữa rồi buồn ghê…
-Ôi mâm cơm đầy màu sắc này trông là biết ngon rồi. Bà xã mau đưa bát đây ông xã gắp cho miếng thịt lợn kho tàu này nào!
Ha ha bố tôi lạ lùng quá chừng chắc chắn có vấn đề!!!
Ủa nhưng mà sao bát cơm cô lại có miếng thịt to thế này???
Cậu thấy cô ngơ ngác liền giải thích: -Mình vừa gắp cho cậu đấy thấy mình tốt bụng không?
Cô cũng gắp một cọng rau cho vào bát cậu cười nói: -Coi như quà cảm ơn nha.
Ôi đứa con gái của tôi! Sao tôi dạy nó kĩ càng nó lắm mà sao giờ nó hành động như vậy một đứa gặp thịt mà lại đưa cho họ rau.
Bà lén nhìn cậu thấy cậu vẫn ăn cọng rau mà không oán trách gì bà thở phào nhẹ nhõm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!