Thanh mai Trúc mã - Chương 9: Không thích vị dâu hay socola
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Thanh mai Trúc mã


Chương 9: Không thích vị dâu hay socola


Dưới hiên nhà cậu thi thoảng lại có tiếng ve kêu râm ran phát ra từ cái cây phượng đỏ rực. Cơn gió mùa hè liên tục bay qua làm đung đưa mấy bông hoa hồng mẹ cậu trồng. Cô phải công nhận cô ấy thực sự quá là khéo tay và chăm chỉ.

Bây giờ cũng đã gần 5:30 mặt trời lười biếng không muốn làm việc chuẩn bị về nhà ngủ thời điểm này chính là hoàng hôn lãng mạng. Hai bạn nhỏ là cặp đôi tương lai cùng nhau vừa ăn bánh vừa ngắm hoàng hôn. Thấy không gian im lặng quá lâu. Mà người thích làm người khác vui vẻ như Nhật Hạ trong những lúc im lặng thế này cô sẽ theo thói quen mà đùa giỡn.

Như mọi khi sau khi tính toán kế hoạch trêu ghẹo cậu cô kéo vạt áo cậu để tạo sự chú ý đợi cậu quay sang rồi mới nói:

-Thế Anh bạn thân tớ ơi, tớ có một bí mật cực kỳ lớn. Hì hì hình như tớ lại đổi sở thích nữa rồi.

Cậu tò mò dò hỏi:-Ủa đổi sở thích gì cơ nói cho tớ biết với!

-Thế cậu có muốn biết không nè?

Cậu tò mò gật đầu giục cô nói nhanh lên.

Nhưng cô chỉ cười ha ha rồi lại ôm bụng vì cười quá nhiều. Ánh mắt lóe lên tia gian xảo múc một miếng bánh cho vào miệng vị socola tan chảy hơi đắng mang chút ngọt ngào: -Nếu cậu đã muốn biết thì tớ sẽ trả lời bởi vì cậu là bạn thân nhất của tớ nên tớ mới nó đó. Sở thích của tớ có lẽ đã thay đổi rất lớn và kì lạ…Giờ tớ không có thích bánh kem vị dâu quá nhiều nữa cũng không có thích lắm vị socola.

-Đó là hai vị bánh kem cậu thích nhất mà. Nếu cậu không còn thích nó nữa thì cậu còn thể thích cái gì nữa hả cô nương của tớ???-Cậu bất ngờ.

Nhìn mặt cậu ngơ ngác biểu thị không thể tin được. Sự ngốc nghếch đó của cậu làm cho gương mặt cậu vốn đã đáng yêu giờ còn đáng yêu hơn.

Cô nhìn mặt cậu không nhịn được mà nhéo một cái, phì cười nói:-Ha ha nhìn cậu ngơ ngác đáng yêu quá chừng. Tớ hình như không thích hai vị đấy nữa mà tại tớ thấy hầu như cái bánh kem nào cậu cầm lên tớ ăn cũng ngon hết trơn. có lẽ tớ đã bớt kén ăn rồi á! Công nhờ cậu hết luôn.

Cậu đỏ mặt phản bác: -Cái gì cơ cậu đừng có mà luyên thuyên tớ làm sao mà có năng lực đó! Cậu đâu phải người duy nhất mình đem bánh kem cho ăn làm gì có ai nói đâu có mình cậu nói à.

-Cậu nói cái gì cậu dám đem bánh kem cho người khác ăn nữa?

Cậu gật đầu làm cô tức giận:-Ai? Cậu đem bánh kem cho ai?

-Thì bố mẹ tớ nè họ hàng tớ nè còn cậu nữa.-Biết cô đã nổi giận cậu nhanh chóng nói nhỏ giải thích.

Thật may quá! cái cậu bạn thân này cứ thích làm cô hết hồn tưởng lại đưa cho bé gái nào xinh đẹp hơn cô cơ chứ.:-Ừm vậy còn được. Nếu cậu còn đưa bánh kem cho ai khác là tớ giận thật luôn đó. Thôi tớ phải đi về rồi nếu giờ tớ mà không có xuất hiện trong nhà thế nào mẹ tớ cũng đi tìm loạn cả lên. Tạm biệt và cảm ơn Thế Anh nha.

Cậu giơ cái tay mũm mĩm đáng yêu lên vẫy tay chào cô cái miệng nhỏ còn bĩu môi tiếc nuối.

Aaaa sao lại dễ thương quá đáng như vậy chứ!!!

Giọng nói có chút hờn dỗi cậu mấp máy môi: -Nhật Hạ đi rồi chán ghê, thôi mình vô phụ mẹ nấu ăn cho bớt buồn chán vậy.-Một bạn nhỏ ngoan ngoãn phụ nấu ăn cho mẹ đúng chuẩn con nhà người ta trong truyền thuyết.

Còn bạn nhỏ gian xảo Nhật Hạ con nhà mình vẫn đang trên đường đi về nhà.

Mới bước vào sân nhà cô đã nghe tiếng nói văng vẳng của mẹ: -Cái ông này nữa đừng lấy khuôn mặt đẹp trai dụ dỗ tôi nữa à nha hồi đi học tôi cũng đã bị ông lừa rồi á!

Cô đặt bàn chân nhỏ vào nhà thì mới biết rõ sự việc bố cô lại dùng mỹ nam kế để mẹ cô cho ba đi nhậu với đàn em.

Bố cô vẫn không từ bỏ ý định của mình yếu đuối khẽ nói: -Đi mà bà xã cho ông xã đi nhậu đi.

Thôi xong, cô biết mỗi khi bố cô như vậy là mẹ cô lại cho bố đi nhậu. Mỹ nữ khó qua ải mỹ nam.

Vâng đã đúng như cô dự đoán mẹ cô đã mềm lòng: -Sao tôi lại bị sắc đẹp dụ dỗ thế này thôi ông xã đi đi nhớ về sớm đấy!

-Anh biết bà xã yêu anh mà thôi anh đi nha.- Bố cô hôn lên má cô một cái rồi vội vã chạy ra ngoài.

Ha ha hóa ra cái tật mê trai được di truyền từ gen.

Đợi bố ra khỏi nhà cô lại gần mẹ than thở: -Ôi người mẹ của con đúng là quá thiếu “NGHỊ LỰC”-Cô nhấn mạnh hai từ nghị lực để thể hiện sự bất mãn của mình.

Tại sao bố làm nũng thì được còn cô làm thì lại bị thất bại hoàn toàn?

Bất công quá!!!

Mẹ cô chỉ cười nhẹ nhàng nói: -Con nói đúng quá Nhật Hạ mẹ đúng là quá thiếu nghị lực cũng chính vì vậy mẹ mới bị bố lừa cưới ai bảo ông ta đẹp trai mẹ lại còn thích ông ấy cơ?

Tình yêu ôi tình yêu. Tình yêu của mẹ và bố thật khiến người khác ngưỡng mộ. Nhật Hạ rất muốn biết họ quen nhau như thế nào, thế mà mỗi lần cô hỏi họ thì:

Bố: -Đó là một câu chuyện buồn cười cũng vì nó mà đêm tân hôn bố bị mẹ con đánh một trận. Bố không muốn kể cho con về chuyện này nếu không mẹ con sẽ xử bố mất.

Mẹ: -Hu hu con đừng chạm vô nỗi đau của người mẹ tội nghiệp này. Mẹ bị lừa.

Chả có đứa con nào như cô cả. Cô không thể biết được chuyện tình yêu giữa bố và mẹ.

Cô muốn biết lắm rồi nhưng lần nào cũng thất bại làm cô giờ rất nản lòng.

Ai biết thì nhớ nói cô với.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN