Thanh Mai - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Thanh Mai


Chương 20


Về sau, mẹ chồng biết tôi không phải trẻ mồ côi, mà còn là thiên kim của Hầu phủ nên đối với tôi vô cùng cẩn thận, rất khiêm nhường. Mà tôi nhớ kỹ không có bà thì sẽ không có Trương Giới Thụ, lễ nghi của tiểu bối vẫn lễ phép thực hiện, lâu ngày bà cũng yên tâm, mặc dù không thể so với việc mẹ con thân cận, nhưng cũng không kém.

Cha mẹ đều là người rất tốt, ngoài đối đãi tốt với tôi, cũng “yêu ai yêu cả đường đi”, đối với Trương Giới Thụ tốt lắm. Không bao lâu sau, chúng tôi liền vô cùng thân thiết. Mẹ rất thích du lịch, cha cũng đi theo bà. Để lại nhiệm vụ cho tôi, giám sát việc Phi Huân cưới vợ, nửa năm sau, họ sẽ trở về ‘nghiệm thu’.

Phi Huân một bên kêu khổ, một bên trơ mặt ‘đi dạo ở trong vườn hoa’ (chắc là đi tán gái ấy ~~). Chuyện xấu thì không ít nhưng trở thành sự thật lại không có. Tôi không thể lơ là trách nhiệm ‘trưởng nữ’, vì mẹ mà ngày ngày lẩm bẩm lầm bầm bên tai ‘đệ đệ’.

Tôi và Trương Giới Thụ đương nhiên là càng ngày càng thêm mặn nồng. Tôi dần dần làm nũng và giận dỗi đều luyện thành, vận dụng vô cùng tự nhiên.

Mang thai tới tháng thứ sáu, hôm đó, mới rạng sáng đã tỉnh, bỗng nhiên đặc biệt nhớ món ăn của ngày nghèo khó trước kia – Cháo trấu cám (cháo trấu và cám), liền thúc thúc Trương Giới Thụ bên cạnh: “Giới Thụ ~~ Thiếp thèm ăn cháo trấu cám.”

Hắn mơ mơ màng màng đáp ứng một câu: “Ừ ~~ Ngày mai ta làm cho nàng ~~”

Tôi chưa thôi: “Nhưng hiện tại người ta muốn ăn ~~~”

Hắn mơ mơ hồ hồ mở mắt nhìn ra ngoài: “Trời sáng, lập tức làm cho nàng.” Nói xong, xoay người tiếp tục ngủ.

Trong lòng tôi cảm thấy đặc biệt oan ức, hu hu khóc lên ~~

Việc này khiến cơn buồn ngủ của hắn toàn bộ tan biến, ôm tôi: “Aaa ~~ Mai Mai ah, đừng khóc nữa nha~~~ Làm sao vậy?”

Tôi nghẹn ngào: “Thiếp thèm ăn cháo trấu cám, bây giờ muốn ~~”

“Được được được, tiểu tổ tông, nàng đừng khóc nữa, ta làm cho nàng ngay đây ~~” Hắn xoay người xuống giường, thắp nến, mặc quần áo.

Tôi cũng nín khóc, đi theo.

“Ôi chao ~~ Nàng đứng lên làm gì? Coi chừng bị lạnh ~~ Mau ngủ đi, ta làm xong bưng lên cho nàng.”

“Không cần, thiếp muốn cùng đi vời chàng.”

Đến phòng bếp, chúng tôi giống như kẻ trộm, lục tung nhà bếp lên. Bây giờ sống tốt quá, muốn tìm ‘lương thực phụ’ không dễ nữa. Lục cả nửa ngày mới tìm được một túi nhỏ trong góc.

Trương Giới Thụ vo rồi rửa sạch với nước, ngồi ở lò nhóm lửa, tôi dựa sát vào hắn. Bất giác nhớ tới ngày trước, khi đó dù vất vả nhưng trong lòng tràn đầy ngọt ngào.

Trong chốc lát cháo đã nấu xong, chúng tôi đựng ra bát để ăn, cứ nghĩ rằng chính là vị ngày xưa. Tôi chỉ nếm hai cái liền khó xử nói: “Giới Thụ, thiếp không muốn ăn.”

Hắn trừng tôi một cái: “Tiểu yêu tinh ~~ Mỗi hạt gạo đều vất vả mà làm thành, đưa ta ăn cho. Hừ! Vị như thế nào?”

“Từ tiết kiệm sang xa xỉ thì dễ dàng, từ xa xỉ quay về tiết kiệm lại khó chứ sao.”

“Uh! Coi như nhớ lại đau khổ ngọt ngào.”

Trương Giới Thụ nhéo nhéo mũi tôi, cũng thu dọn mọi thứ, trở về tiếp tục ngủ.

Sáng sớm ở trên bàn ăn, mẹ chồng kể một chuyện lạ: “Tối hôm qua phòng bếp bị trộm, các con có thấy kì quái không? Cái gì cũng không trộm, chỉ lấy đồ ăn cho gà do lão Trần mua.”

Sắc mặt Trương Giới Thụ từ xanh biến trắng, biến ảo liên tục, tôi thì nghẹn cười. Chờ khi trở lại trong phòng, tôi nhịn không được cười phá lên.Vui quá hóa buồn, bị sặc, bụng liền đau.

Trương Giới Thụ vội vàng đỡ tôi lên giường, giúp tôi xoa bụng, thở dài: “Lúc trước nhạc phụ đại nhân đã cảnh cáo ta, sau đó lại trải qua sự dạy dỗ của nhạc mẫu đại nhân, cái ngày mà ta không được hò reo khen ngợi hay chọc cho vợ cười sẽ không còn xa. Quả nhiên là không sai.”

Tôi hết sặc, ôm cổ hắn: “Chẳng lẽ chàng không thích sao? ~~”

Hắn vô cùng thân thiết chạm mũi với tôi: “Thích, sao có thể không thích? Như vậy ta càng thích”. Hắn liền hôn tôi.

Hôn đến hổn hển nửa ngày mới tách ra, hắn oán hận nhìn nhìn bụng tôi: “Chưa có mà đã thấy bảo bảo phiền phức rồi ~~”

Tôi chỉ cười cười.

Mang bầu tám tháng, thân thể tôi ngày càng mập ú, ngồi ở trong vườn ngắm hoa.

Phi Huân đến thăm tôi, mang theo một cô nương. Cổ tay nàng cũng có một vòng tay bằng gỗ đen, hóa ra cũng là người tương lai. Thấy bộ dạng lạnh lùng của nàng, tôi bất giác nhớ lại thời điểm mình mới tới. Lại thấy Phi Huân như hổ rình mồi ở bên, cảm giác nàng ‘nóng’ lên có lẽ không xa nữa.

Phi Huân vẫn là bộ dáng của một tên lưu manh, nói: “Tỷ tỷ, trước khi đi ra ngoài, gặp được cô nương đần độn này, nàng nói muốn tìm tỷ, đệ liền đưa nàng đến.”

Cô nương kia chỉ lạnh lùng nói: “Chỉ số IQ của tôi 268, của cô ấy 235, của anh mới 210, chính anh mới là kẻ ngu nhất!” Nói xong cũng không để ý khuôn mặt Phi Huân hết trắng lại xanh, nói với tôi: “Xin chào! Tôi là Vân Thư, đến từ năm 4260. Chính phủ ủy thác tôi đến xin lỗi chị. Năm đó đuổi chị đến cổ đại là sai lầm của chính phủ. Hiện tại, cánh cửa thời gian đã mở lại, chị có thể tùy lúc trở lại, chính phủ sẽ bồi thường hết sức.”

Tôi không hiểu: “Có chuyện gì sao?”

Vân Thư giải thích: “Năm 4250, cục nghiên cứu thời không rốt cuộc có đột phá, mở ra cánh cửa thời gian tương lai. Nhưng đến năm 5000, địa cầu sẽ trở nên hoang vu không bóng người. Mỗi năm đều điều tra phát hiện ra vì gien E bị áp chế, nhân loại đã không còn dục vọng, cũng không có động lực tiến lên, cuối cùng tự hướng mình đến con đường hủy diệt. Vì để thay đổi tương lai, chúng tôi mỗi người khi đến 16 tuổi nhất định phải trải nghiệm xã hội thực tiễn, trở lại quá khứ, cùng cổ nhân tiếp xúc để kích hoạt lại gien E. Tôi được an bài đến thời đại này, quốc gia này. Theo hồ sơ tra được, thấy chị cũng ở đây, chính phủ liền ủy thác tôi đến chuyển lời xin lỗi. Đây là con Chip di chuyển tức thời cho chị.”

Hóa ra là như vậy, lịch sử thật sự như kiểu xoắn ốc, dứt bỏ nhân tình trong thời gian ngắn, nhân loại rốt cuộc trở lại chính nó.

Tôi tiếp nhận Chip, nhớ tới mẹ, trải qua thời gian dài như vậy, nàng sớm đã tạ thế, cái thế giới kia đối với tôi có ý nghĩa gì? Tôi trả Chip lại cho nàng: “Không cần, tôi không định trở về.”

Vân Thư không nhận, thật khách quan mà nhắc nhở tôi: “Vật chất ở thế giới bên kia tiến bộ hơn ở nơi này rất nhiều!”

Phi Huân duỗi duỗi tay, cướp lấy Chip: “Tỷ không đi thì đệ đi.” Ánh mắt có thâm ý khác thường nhìn Vân Thư, đáng tiếc đối với việc này, ‘làn thu thủy’ cũng không thay đổi.

Vân Thư nói: “Đây là của chị, tùy chị!”

Tôi định giúp Phi Huân nên nói: “Tốt lắm! Tôi đem quyền lợi này chuyển cho Phi Huân.”

Phi Huân đắc ý hướng Vân Thư ‘liếc mắt đưa tình’, lắp Chip vào cổng Computer trên cổ tay.

Vân Thư không để ý đến hắn, nói với tôi: “Chuyển lời thế là xong, tôi đi đây.”

Phu Huân sốt ruột hướng tôi nháy mắt, tôi vội kéo nàng lại: “Ôi chao ~~ Đừng đi, cô đã có chỗ để đi chưa?”

Vân Thư lắc đầu: “Không có, tôi chuẩn bị đi đây đó khắp nơi.”

“Như vậy đi, kỳ thật thì ở đâu cũng giống nhau. Chúng ta đều là đồng hương, chiếu cố cô sẽ là hắn. Đối với việc kích hoạt gien E, tôi cũng có chút kinh nghiệm. Không bằng cô ở lại chỗ tôi, tôi cũng có thể giúp cô.”

Phi Huân ở sau lưng nàng hướng tôi bật ngón cái!

Nàng tính toán một chút, thấy có lý liền gật đầu: “Được! Tôi cũng nên tìm công việc. Bây giờ còn thiếu hẳn mấy lượng bạc.”

“Nha ~~~ Công việc? Chỗ tôi có một việc đây, không biết cô có nguyện ý không?” Tôi hướng Phi Huân nháy mắt mấy cái. May mắn là Vân Thư tương đối hiền hậu, không giám sát sóng não của chúng tôi, cũng không nhìn ra chúng tôi đang dùng ‘ám ngữ’.

Nàng gật gật đầu: “Chỉ cần có thể giúp được gánh nặng cuộc sống của tôi, làm gì cũng được.”

“Ừ! Cha mẹ của hắn trước khi ra ngoài có bảo tôi chiếu cố hắn, cô cũng thấy đấy, thân thể tôi không tiện, nhiều chuyện chú ý không được. Có thể hay không cô giúp tôi trông coi hắn? Đừng để hắn ra ngoài gây chuyện. Nội dung của công việc là làm cận vệ của hắn, bảo đảm an toàn cho hắn, đừng để nữ nhân có mục đích riêng tới gần hắn. Đãi ngộ thì … ăn, ở, mặc, đi lại toàn bộ miễn phí. Cô thấy sao?”

Nàng suy tư một lát cũng đồng ý. Triệu Phi Huân hởn hở hướng tôi đạ tạ.

Đúng lúc này, Trương Giới Thụ trở về, đối với Phi Huân gật gật đầu: “Phi Huân tới rồi”. Bước đến bên cạnh tôi, kéo tay tôi, hỏi: “Hôm nay thấy thế nào? Đứa nhỏ có đạp nàng không?”

Tôi cười cười: “Không có việc gì, thiếp quen rồi.”

Vân Thư ở bên kia nói: “Tại sao trong đầu ngươi trừ Thanh Mai thì cũng toàn Thanh Mai thế?”

Tôi thấy nàng dò xét sóng não của Trương Giới Thụ, liền yêu cầu nàng: “Khi đang làm việc, cấm dò xét tư tưởng chủ nhân. Cái này cũng có lợi giúp cô kích hoạt gien E.”

“Đã biết!” Nàng nghe lời đóng chế độ dò xét lại.

Trương Giới Thụ lúc này mới chú ý có thêm một người, hướng chúng tôi hỏi, tôi không cần A Mộc cũng có thể đọc ánh mắt của hắn, hắn hỏi: “Cũng là người cùng thế giới với nàng?”.

Tôi dùng ánh mắt trả lời: “Đúng vậy, Phi Huân coi trọng nàng, thiếp đang giúp đệ ấy.”

Trương Giới Thụ lại dùng ánh mắt nói: “Nha ~~ Trách không được có chút giống bộ dạng trước kia của nàng. Chuyện của hắn thì hắn phải chịu trách nhiệm, nàng đừng quan tâm quá để mệt nhọc.” (:P dùng mắt mà nói được nhiều ghê!!)

Lúc này, Vân Thư kinh ngạc hỏi: “Này này, đây là chuyện gì nha? Hai người bọn họ có thể dùng ánh mắt giỏi như vậy? So với bình thường giá trị cao gấp nghìn lần.”

Triệu Phi Huân cười rất lưu manh: “Nàng cho ta hôn một cái, cũng có thể giỏi như vậy.”

Vân Thư nói thật khoa học: “Giữa hai người tại sao có thể liên hệ được? Không phù hợp với nguyên lí giải phẫu học. Lại nói, khoang miệng có bao nhiêu vi khuẩn, vô cùng bẩn”

Trương Giới Thụ dở khóc dở cười, nhớ lại lần đầu tiên hắn hôn tôi.

Triệu Phi Huân thật đau đầu kéo kéo nàng: “Tốt lắm! Hộ vệ ngốc, đừng quấy rầy người ta ân ái, theo ta trở về thôi!”

Đợi bọn hắn đi rồi, tôi kéo Trương Giới Thụ, chủ động hôn hắn, đồng thời dùng sóng não nói với Vân Thư: “Thử rồi mới biết thế nào là chính xác. Cô cứ thử đi sẽ biết.”

Nàng quay đầu nhìn tôi cùng Trương Giới Thụ quấn quýt, dùng sóng não, kinh ngạc hỏi: “Cô không chê bẩn sao?”

“Cô thử xem ~~~ Sẽ biết.”

Làm tỷ tỷ như tôi cũng coi như là hết lòng giúp đỡ chứ? Tôi không quan tâm bọn họ nữa, toàn tâm tập trung âu yếm Trương Giới Thụ.

Mẹ cười nói: “Bà thông gia hãy nhìn cho kỹ, người quỳ xuống không phải con dâu cũ của bà sao?”

Mẹ chồng lúc này mới quan sát kỹ tôi: “Đúng là có nhiều phần giống.”

Tôi lại quỳ xuống: “Trước kia là con không hiểu chuyện, khiến mẹ tức giận, mong mẹ tha lỗi.”

Vừa nghe rõ được âm thanh của tôi, mẹ chồng lúc này mới xác nhận chính xác là tôi: “Thanh Mai, thật là con! Hoàn hảo, con không sao!” Nói xong, nước mắt chảy ra: “Tính tình con quá cương trực, thiếu chút nữa Trương gia tan cửa nát nhà.”

Tôi cúi đầu nhận sai: “Đều là con có lỗi, kính xin mẹ bớt giận!”

Mẹ đứng ra hòa giải: “Được rồi, được rồi, hiện tại cũng coi như ‘khổ tẫn cam lai’ (thời kì cực khổ đã qua, cuộc sống an nhàn sẽ tới), cũng đừng nghĩ về chuyện xưa nữa. Nói đến chuyện vui đi. Bà thông gia, chúc mừng, nhà bà sắp có cháu trai rồi.”

“Cái gì? Chẳng lẽ là? Ai nha ~~~ Thanh Mai, con đã có thai sao còn quỳ trên mặt đấy? Mau đứng lên.” Trong lòng mẹ chồng đang có khúc mắc ngay lập tức bị tin tức này xoa diu, mau mau kéo tôi đứng dậy.

Mẹ giúp chúng tôi nói một loạt những từ ngữ hoa mỹ với mọi người, mọi người thấy diện mạo của tôi cùng mẹ như vậy nên cũng tin, đều đến đây chúc Phúc. A Hỉ cũng ở trong đó, nàng còn chưa hoàn toàn quên được, chỉ là nói hai câu hợp với tình hình, nét mặt nhạt nhẽo.

Việc này nàng cũng là người bị hại, mẹ lưu ý việc lung lạc nàng, chủ động tìm nàng bắt chuyện, trong lời nói thì rất khen ngợi đối với nàng. Mọi người xung quanh căn bản là xem sắc mặt mẹ mà làm việc, cũng không dám xem nhẹ nàng. Sắc mặt nàng mới dần dần cởi mở hơn, có điều ánh mắt thì vẫn cố ý lảng tránh tôi.

Sau đó tất cả đều thuận lợi, chúng tôi cùng trở về nhà. Mẹ nói với mẹ chồng: “Bà thông gia à, nữ nhi của ta từ nhỏ đã không được lớn lên ở bên cạnh ta, không thể dạy nàng lễ nghi. Có cái gì không đúng, bà hãy chỉ cho nó, giáo huấn nó, không cần nhìn mặt mũi ta.”

Mẹ chồng chỉ vâng dạ: “Sẽ không, từ trước đến nay Thanh Mai vẫn thật hiền đức, nhưng thật ra ta chính là một mẹ chồng khó tính thôi.”

Sau này, mẹ chồng biết ta không phải là bé gái mồ côi nữa, mà là thiên kim của Hầu phủ nên đối với tôi cũng câu nệ hẳn lên, rất là khiêm nhường. Mà ta cũng nhớ nên không nhắc với bà.

Nửa tháng sau, tôi thuận lợi sinh hạ một đứa con. Cha mẹ tính toán ngày sinh dự kiến của ta mà trở về. Mẹ nhìn thấy Vân Thư liền rất vui mừng.

Dưới sự trợ giúp của tôi, Phi Huân thuận lợi trộm được mỹ nhân. Bất quá Vân Thư thuộc loại trời sinh gien E đã bị kiềm chế, để kích hoạt được khó hơn tôi nhiều. Trước mắt mới chỉ có thể dùng thái độ nghiên cứu để hôn môi. Đường tình của Phi Huân còn gian nan lắm.

Sau một năm nữa, cha của Trương Giới Thụ bị bệnh lâu ngày mỉm cười sang Tây Thiên. Trương Giới Thụ báo có đại tang mà ở nhà. Sau lại thành quen cuộc sống nhàn nhã đi chơi, định từ quan không làm. Bèn mua ruộng đất ngay tại địa phương này để làm ông nông dân. Có thời gian nhàn rỗi thì nhận mấy cậu học trò để giết thời gian. Dựa vào cây đại thụ là phủ Hầu gia, cũng không ai dám khinh thường.

Bức tranh thêu của tôi ngẫu nhiên bị người ta thấy, đám nhà giàu thế gia đều muốn đưa con gái đến chỗ tôi học thêu. Đến thời điểm gả đi cũng lấy danh là đệ tử của tôi mà vẻ vang. Tuy chưa từng mở quán thu đệ tử, không cần học phí nhưng cứ ba ngày năm lần tặng nên số quà biếu coi như nhà tôi đủ ăn đủ mặc.

Mẹ chồng lúc đầu còn kín đáo phê bình việc Giới Thụ từ quan, đến khi thấy cuộc sống gia đình đầm ấm cũng tốt hơn lúc làm quan, lại nghe tin vài quan viên phạm tội bị lưu đày thì cũng mở lòng an phận ở nhà làm lão phu nhân để hưởng phúc.

Cách năm, em chồng cũng cưới phu quân, nhà rể cũng là thế gia, mọi việc vô cùng hoàn mỹ. Tôi lại sinh thêm một nữ nhi, mẹ chồng căn bản là mọi việc đúng ý.

Sau khi làm đủ trò lừa gạt, Phi Huân rốt cuộc có thể ôm mỹ nhân về, may mắn vừa đúng thời gian ước định.

Điều duy nhất chưa hoàn hảo là việc A Hỉ vẫn chú ý, khi gặp mặt xã giao đều khách sáo sau đó không nói gì nữa. Cũng may, nghe nói chồng nàng rất yêu nàng, có hai đứa con trai, ngày trôi qua cũng mỹ mãn. Trước kia, nàng tâm sự với tôi, nói rằng thời gian không thể quay trở lại.

Hai năm sau, một lần gặp nhau trên đường, nàng lại chủ động bắt chuyện với tôi. Hóa ra trượng phu của nàng gần đây nạp thiếp, rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ cảm giác của tôi khi đó, thông cảm với tôi.

Tôi được mẹ chỉ bảo nên giờ đã luyện thành tinh liền hỏi kỹ nàng rồi tính kế.

Hòa ra, vị thiếp kia chỉ là một tỳ nữ, bộ dạng bình thường, cử chỉ lỗ mãng, câu dẫn chủ nhân. Chỉ là trượng phu của nàng không bằng Giới Thụ, tranh cãi ầm ĩ với A Hỉ, hai người bất hòa.

Không nghĩ tới nam nhân cổ đại, một mặt yêu cầu nữ nhân phải ‘tam tòng tứ đức’

(Tam tòng: Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử ; Tứ đức: Công Dung Ngôn Hạnh

1) Công là giỏi việc trong ngoài

Gọn gàng nề nếp, việc chi không phiền.

2) Dung là nét đẹp diệu hiền .

Trang nhã, thanh thoát ai nhìn cũng ưa.

3) Ngôn là lời nói dạ thưa

Nhỏ nhẹ phải trái chẳng ưa phiền hà.

4) Hạnh là đức tính thật thà

Tự tin tròn nghĩa thuận hòa dưới trên.)

Một mặt lại bị nữ nhân ngoài quy tắc hấp dẫn (thế nên mới có chuyện nữ xuyên qua, phá cách ~~~> nam 9 yêu)

Tôi dặn A Hỉ trước hết không cần phải tranh giành náo loạn, tùy vào bọn họ, chỉ mặc quần áo bằng vải thô ở nhà, làm lụng vất vả. Quả nhiên, chồng nàng sinh lòng áy náy, lại thân cận nàng, nàng cũng nghe lời tôi, đẩy hắn đi chỗ tiểu thiếp.

Khi nào rảnh, nàng liền tìm tôi, tôi dạy nàng cách trang điểm, dạy nàng cười thế nào cho quyến rũ, động tác nào thể hiện sự xinh đẹp (Thành tinh thiệt ràu =.=”).

Cứ như thế một tháng sau, vừa vặn sinh nhật mẹ chồng, A Hỉ mặc trang phục lộng lẫy tới mừng thọ, cũng đem tiểu thiếp đi tiếp khách, đối với nàng ta vẻ mặt ôn hòa. Hai bên cùng so sánh với nhau, tiểu thiếp thì càng lộ vẻ thô tục. Ánh mắt chồng nàng đã sớm chỉ chú ý đến A Hỉ.

Trong thọ yến, A Hỉ cố tình uống chút rượu, rượu vào choáng váng, càng làm nổi bật khuôn mặt đẹp như hoa đào của nàng. Nàng kêu đầu hơi choáng rồi trở về phòng trước, chồng nàng cũng đi theo, gõ cửa tìm nàng. Nàng chỉ nói buồn ngủ, không mở cửa.

Chồng nàng không cam lòng mà rời đi, ban đêm cũng chưa từng tìm tiểu thiếp, chỉ ngủ lại thư phòng. Đến ngày hôm sau, trời chưa tối đã vào phòng A Hỉ dây dưa không chịu rời đi. A Hỉ lúc này mới ỡm ờ, cả đêm triền miên thân thiết, nóng bỏng hơn cả tân hôn.

Về sau, hàng đêm, chồng nàng đều lưu luyến nhưng A Hỉ luôn đẩy hắn đi chỗ tiểu thiếp, hắn năm lần bảy lượt ‘cầu hoan’ cũng không đáp ứng. Hắn càng cảm thấy nàng hiền đức, lại kính yêu nàng. Mà đứa tiểu thiếp kia chỉ biết ghen tuông, càng có vẻ đáng ghét, rất nhanh đã ‘thùng rỗng kêu to’.

A Hỉ vui mừng rạo rực đến cảm tạ tôi, hỏi tôi nguyên nhân vì sao, tôi nói: “Nếu đem nàng so sánh với sơn hào hải vị thì tiểu thiếp kia chính là đồ ăn dân dã. Mọi người đều thích của mới, ghét đồ cũ, trượng phu nàng chỉ là vui thú mới mẻ thôi. Một tháng ăn đủ khiến hắn ngấy rồi. Nàng mặc quần áo vải thô sau đó lại diện quần áo lộng lẫy, nàng sẽ biến thành con người khác. Tựa như một tên ăn đồ ngô khoai sắn lâu rồi, bỗng nhiên được ăn thịt, hắn làm sao có thể không yêu nàng? Mà nàng cũng không dễ dàng đáp ứng hắn, hắn gặp phải thử thách, càng thấy quý trọng.” (Tác giả: Đạo văn từ liêu trai ‘’Hằng Nương”).

Sau đó, cuộc sống hôn nhân của A Hỉ quả thật rất hạnh phúc, có tâm sự gì cũng nói cho tôi. Giờ phút này, tôi cũng không phải con người lãnh đạm trước kia, nên cùng nàng kết làm tỷ muội.

Nhìn lại Trương Giới Thụ, thật may mắn, hắn là một con người có ý chí kiên định, nếu gặp phải chuyện của A Hỉ, chỉ sợ tôi không thể làm được như nàng.

Dễ dàng được báu vật, khó có người mình yêu. Tôi cùng Trương Giới Thụ thủy chung ân ái, không ai có thể chen vào. Cuộc đời tôi thế là viên mãn, khiến tôi hạnh phúc tưởng như trong mộng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN