[Thanh Ngọc Án Hệ Liệt] Mị Ảnh - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
191


[Thanh Ngọc Án Hệ Liệt] Mị Ảnh


Chương 9


Trải qua ba ngày tĩnh dưỡng, thể lực Mị Ảnh đã có chuyển biến rất tốt.

Xuống giường đi đi lại lại không thành vấn đề.

Y đưa tay ra xoa xoa cái lưng mỏi nhừ, một hồi bước ra ngoài phòng, tiếp xúc không khí mới mẻ bên ngoài.

Vừa đi ra khỏi phòng, lại nhìn thấy Giản Phàm khom người phơi thảo dược.

Giản Phàm quay người lại, “Tình huống thân thể như thế nào?”

“Ân, đã khôi phục không sai biệt lắm. Ngươi đang ở đây làm cái gì?”

“A, ngươi nói cái này a.” Hắn cúi đầu nhìn dược thảo trong tay, “Ta đang phơi dược thảo, chờ phơi nắng vài lần, lại nghiền nhỏ, làm dược liệu chữa bệnh.”

Y gật gật đầu, xem như hiểu.

Thân thể vừa chuyển biến tốt đẹp, y đã có ý định lúc này đây nhanh chóng rời khỏi.

Cũng không phải là chán ghét hoặc không thích, chỉ là……Khoảng thời gian này cuối cùng cũng không phải thuộc về thế giới của y, hay là sớm rời đi, đợi đến lâu hơn chút nữa, chỉ sợ càng dứt bỏ không được, cuối cùng không nỡ rời đi.

“Uy, ta muốn ly khai.”

Giản Phàm động tác cứng đờ. “Ngươi nói cái gì?”

“Ta muốn ly khai. Đừng quên, ngươi đã từng đã đáp ứng ta, chỉ cần thân thể của ta tốt lên, ta muốn đi nơi nào ngươi cũng sẽ không có ý kiến.”

“Thân thể của ngươi…… Còn chưa tốt.”

“Tốt lắm, thân thể chính mình tình huống như thế nào ta rõ ràng nhất, ngươi không cần lừa ta.”

“Ta là nói thật, ngươi thân thể còn chưa khỏi hẳn.” Giản Phàm sắc mặt lập tức trở nên có chút quái dị, vẻ mặt mang theo do dự.

Rốt cuộc…… Có nên thành thật nói cho y biết hay không?

Dự tính trong chốc lát, Giản Phàm cuối cùng vẫn là lựa chọn giấu diếm.

“Nếu không, ngươi trước tiên đợi một ngày, nơi này ở trên núi, lúc này xuống núi, chỉ sợ không cách nào rời núi trước khi trời tối.”

Y suy nghĩ một chút, nghe Giản Phàm nói cũng có vài phần đạo lý, vì vậy gật đầu, xem như đáp ứng.

Ngồi xổm người xuống bên cạnh Giản Phàm,“Ta cũng tới giúp ngươi.”

“Đi vào trong phòng đi, trên núi hơi lạnh, bên ngoài trời đợi quá lâu ngươi sẽ thụ hàn mất.”

“Không quan hệ. Ngươi là đại phu không phải sao?”

Hắn liễm lông mày, nếu như lại sinh bệnh, như vậy…… Y sẽ lại có lý do ở lại chỗ này.

“Ngươi hay là cứ vào nhà đi.”

“Không.” Y cầm kính tự lấy nước trong thấm rửa qua dược thảo, nhất nhất trải phơi trên mặt đất. “Thuốc này có công dụng gì vậy?”

Giản Phàm nhìn qua gương mặt cố chấp bên cạnh, bất đắc dĩ thở dài một hơi.“Cái này có thể trị ho, phong hàn.”

“A.”

Cúi đầu chuyên tâm phơi dược thảo.

Trên núi dương quang không lớn, ánh nắng ôn hòa rơi tại gương mặt Mị Ảnh, khiến Giản Phàm nhìn chăm chú, diện mạo quen thuộc, người mình tưởng niệm suốt ba năm giờ đang ở trước mắt, hắn không khỏi có chút mất hồn, khuôn mặt từng bước từng bước một để sát vào y, dựa vào càng lúc càng gần ──

Cảm nhận được áp lực bên cạnh, Mị Ảnh quay đầu, trông thấy khuôn mặt đang từ từ tới gần, kinh ngạc, “Ngươi làm cái gì?!”

Giản Phàm dừng lại động tác, “Ta……” Hắn vội vàng đem khuôn mặt lui về phía sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Xòe bàn tay ra, đặt ở trên trán của y, chột dạ, “Ta…… Là muốn thử nhìn xem ngươi có hay không thụ hàn, sắc mặt của ngươi có chút đỏ lên.”

Hắn luôn mồm nói với Thu Nhi, rằng Mị Ảnh không phải Dịch Nhi, nhưng kết quả là,  hắn lại đem Mị Ảnh và xem như Dịch Nhi mà đối đãi.

Nếu không như thế, hắn đối với Mị Ảnh như thế nào lại có cảm giác khác thường như vậy?

Giản Phàm trong lòng tự trách.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN