Thành phố hoang vắng
Chương 34
Từ núi Ưng Nhãn quay về, suốt hai tuần liền Thái Hồng không đến trường.
Một là vì cô có ý muốn tránh mặt Quý Hoàng. Hai là bài luận mà Quý Hoàng giúp cô sửa cuối cùng cũng nhận được hồi âm. Vì đây là cuốn tạp chí có uy tín nhất nhì trong giới học thuật, yêu cầu rất cao, bài luận gửi đi từ lâu, lâu đến nỗi cô ngỡ rằng đã hết hi vọng thì bỗng nhiên tổng biên tập gửi e-mail đến, tỏ ý cân nhắc sử dụng bài của cô, đồng thời đưa ra năm ý kiến để cô chỉnh sửa. Từ trước đến giờ, Thái Hồng xác định mình thuộc dạng phụ nữ vì sự nghiệp, huống chi bây giờ lao đầu vào học thuật sẽ khiến con tim đang rối bời của cô có được một sự phân tâm cần thiết. Thế là cô nhốt mình trong phòng, dốc sức sửa bài suốt bảy ngày liền, gửi đi lại bị trả về và yêu cầu tiếp tục chỉnh sửa, tăng thêm phần nội dung. Đến thư viện tỉnh tra tài liệu suốt hai ngày, lại tốn mất bốn ngày trau chuốt câu chữ, kiểm tra, đối chiếu các dẫn chứng, lại gửi đi lần nữa, tổng biên tập mới hồi âm báo rằng đồng ý cho đăng bài.
Đây là bài luận đầu tiên sau khi cô đi làm, hơn nữa lại được đăng trên tạp chí uy tín nhất, tuy phải sửa đi sửa lại những mười mấy lần, sửa mãi cuối cùng đọc ra chẳng thấy giống bài do mình viết chút nào, nhưng cô cảm thấy rất đáng, bởi vì việc chỉnh sửa bài luận cũng chính là quá trình thay da đổi thịt của tư duy.
Thứ Hai của tuần thứ ba trong khoa có cuộc họp thường lệ, cô không trông thấy Quý Hoàng, cũng không tiện hỏi thăm người khác. Mấy lần đi ngang qua văn phòng của anh đều thấy cửa khóa im ỉm. Có lẽ có giáo viên nhờ anh dạy thay, có lẽ mẹ anh đã nhập viện, anh cần phải chăm sóc bà… Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn thấy lo lắng cho anh.
Quý Hoàng cũng giống như Đông Lâm, đều thuộc dạng người phàm gặp chuyện gì cũng lên kế hoạch rõ ràng, rất coi trọng giờ giấc, có thói quen nghề nghiệp tốt. Những việc gì anh cần phải đến, anh sẽ không bao giờ vắng mặt, còn hoạt động nào không cần tham dự thì bạn đừng trông mong sẽ tìm được anh. Buổi họp thường lệ vào đầu tuần của khoa có quy định rõ ràng rằng, tất cả giảng viên trong khoa đều phải tham dự, thế nhưng anh lại vắng mặt.
Chiều thứ Ba Quý Hoàng có tiết dạy, bình thường anh sẽ đến văn phòng sớm nửa tiếng để chuẩn bị bài giảng. Thái Hồng vờ đi lấy nước, khẽ đưa mắt liếc về phía văn phòng của anh, không có động tĩnh gì. Không ngờ ở đầu cầu thang lại gặp cô Lưu Bái Quyên cùng chung phòng bộ môn với Quý Hoàng, lúc trước cô từng dạy môn Lý luận văn nghệ chủ nghĩa Marx – Lenin, Thái Hồng thuận miệng hỏi: “Cô Lưu, dạo này cô có trông thấy thầy Quý không?”
“Hả, em không biết à? Cậu ấy bị bệnh rồi.”
“Thật sao?” Thái Hồng giật thót tim. “Thầy ấy bị bệnh gì?”
“Viêm dạ dày cấp tính.” Lưu Bái Quyên đáp. “Thứ Sáu tuần trước, đang đứng lớp thì đột nhiên cậu ta thổ huyết, ngất xỉu, được đưa vào bệnh viện cấp cứu, ngay đến chủ nhiệm khoa và bí thư cũng đi theo.”
Mặt cô thoáng chốc trắng bệch, tựa như không phải anh nôn ra máu mà là tất cả máu trong người cô bị rút sạch, lòng cô nóng như lửa đốt, mặt mày tái mét… Nhớ có một năm Lý Minh Châu đi xét nghiệm, phát hiện ra có một khối u ở ngực, nghi ngờ là ung thư vú, sau đó mới biết đó là u lành tính. Khi mới nghe được tin này, Thái Hồng như bị giáng một cú mạnh vào đầu, thiếu điều muốn ngất xỉu.
Lưu Bái Quyên vẫn nói tiếp: “Nghe nói nôn ra nhiều máu lắm, may là cấp cứu kịp thời, dẫu sao cũng là thanh niên trai tráng, bác sĩ nói không sao rồi.” Dứt lời, lại cảm khái một tiếng: “Haizz! Bọn thanh niên độc thân các em, rời xa cha mẹ là y như rằng không sống được, ăn uống chẳng biết điều độ gì cả… Đương nhiên cũng có thể do mẹ cậu ta đột ngột qua đời, vì đau buồn quá…”
Cô giật nẩy mình: “Mẹ anh ấy… qua đời rồi?”
“Đúng vậy, vào tuần trước nữa. Vẫn bảo rằng mẹ cậu ta lâm bệnh nặng, còn nói sẽ đưa đến đây phẫu thuật, tiếc là không kịp. Bên phía Trung Bích đột nhiên gọi điện qua đây, ngay hôm đó cậu ta tức tốc về lo chuyện hậu sự. Tổ bộ môn bên này có hai giáo sư vắng do có một cuộc hội thảo quốc tế, luôn để cậu ta đứng lớp thay, lại ngay kỳ thi cuối kỳ, nên vừa lo liệu hậu sự xong xuôi liền tất tả quay về đây.”
Thái Hồng vội hỏi: “Thầy ấy bây giờ đang nằm ở bệnh viện nào?”
“Còn bệnh viện nào nữa? Chính là bệnh viện Nhân dân ở đối diện trường chúng ta.”
Cô định bước đi thì bị Lưu Bái Quyên kéo giật lại: “Đừng vội, cô còn chưa nói hết.”
Cô đành đứng lại.
“Thầy Quý từ chức rồi.” Lưu Bái Quyên nói. “Cái này cô mới nghe được. Cậu ta làm đến cuối tháng này sẽ bàn giao lại công việc. Chủ nhiệm khoa khuyên cậu ta cả buổi cũng chẳng được, ban nãy mới bảo cô và cô Quan sắp xếp để dạy thay cậu ta học kỳ sau.”
Cô đưa tay níu chặt cô Lưu, đôi mắt mở to, không dám tin: “Vì sao?”
“Cô không rõ.” Nhận ra sự kích động của cô, Lưu Bái Quyên cảm thấy hơi kỳ lạ. “Học trò của Tô Thiếu Bạch người nào mà chẳng kỳ quái cơ chứ? Lúc đầu, Từ Chí Đông của khoa Trung văn trường Đại học C… người ta đường đường là giáo sư ưu tú…. ngưỡng mộ trường ta có điều kiện giảng dạy tốt, thực lực nghiên cứu mạnh, vắt óc tìm kế để được chuyển qua bên này, nhờ không biết bao nhiêu mối quan hệ, quà cáp cho không biết bao nhiêu người, bí thư Trần vẫn không chịu gật đầu, khăng khăng lên Bắc Kinh để giành anh chàng Quý Hoàng chỉ mới vừa tốt nghiệp về đây, nghe đồn cũng phải tốn không ít lời lẽ thuyết phục, giành giật nhau u đầu mẻ trán mới mời về được. Bây giờ hay rồi, chưa làm được một năm đã từ chức bỏ đi, báo hại bộ môn Lý luận rối tinh rối mù cả lên. Em nói xem, năm sau tổ bọn cô có hai giáo sư được phái ra nước ngoài học, giờ dạy sắp xếp sao đây? Nói thực, lúc đầu chọn cậu ta cô đã có ý kiến rồi… Học vấn đúng là không có gì để nói, cô cũng tâm phục khẩu phục, nhưng mà thanh niên bốc đồng lại làm việc quá cảm tính, có chút chuyện là y như rằng một khóc, hai náo loạn, ba tự vẫn, chẳng ổn định bằng mấy giáo viên trung niên có gia đình. Năng lực nghiên cứu khoa học đúng là rất quan trọng, nhưng phải hoàn thành trách nhiệm giảng dạy trước đã chứ! Em xem Hạ Tiểu Cương năm xưa, thực sự là một người có tài cao chí lớn, ấy vậy mà lại nghĩ quẩn để rồi ra đi như thế… Cô không trách cô Quan, nhưng thân là giáo viên hướng dẫn, cô ấy dù gì cũng phải có trách nhiệm chứ! Không phải cô ấy hướng dẫn gây ra sai lầm thì cũng là chưa làm tốt công tác tư tưởng, nếu là cô…”
Đây là chuyện mà Lưu Bái Quyên oán hận nhất. Năm xưa, cô và Quan Diệp vì giành làm người hướng dẫn tiến sĩ cho Hạ Tiểu Cương mà suýt đánh nhau sứt đầu mẻ trán. Nghe đồn cô không ngớt lời khen ngợi luận văn của Hạ Tiểu Cương, những khi cô được phái ra nước ngoài học đều không quên mua sách lý luận mới xuất bản cho cậu. Học cao học chính là vậy đó, giáo viên hướng dẫn giỏi học sinh giành, học sinh giỏi giáo viên hướng dẫn cũng giành.
Thấy cô cứ thao thao bất tuyệt mãi không thôi, Thái Hồng cảm thấy hơi sốt ruột, không thể không cắt ngang: “Cô Lưu, xin lỗi em không thể nán lại lâu. Thầy Quý là thầy hướng dẫn của em, em phải tranh thủ thời gian đi thăm thầy ấy.” Dứt lời, rồi hỏi số phòng bệnh, cô gọi xe đến thằng bệnh viện.
Giảng viên trường F được hưởng chế độ bảo hiểm y tế tốt nhất thành phố. Làm việc trong trường đại học này, không vì tiền lương, không vì tiền thưởng, không vì nhà ở, mà chỉ vì chế độ bảo hiểm y tế và đãi ngộ lúc về hưu cũng đủ để người ta giành nhau rồi. Thái Hồng đi thẳng lên khu nội trú trên tầng ba, tìm đến phòng bệnh của Quý Hoàng, nhưng cô phát hiện trên giường không một bóng người. Lòng nóng như lửa đốt, cô bèn hỏi thăm một cô y tá mới biết anh đến phòng sinh hoạt rồi.
Trông thấy những người đến thăm bệnh, người nào người nấy một là xách giỏ trái cây, hai là ôm bó hoa tươi lớn, lúc này cô mới sực nhớ ra mình vội chạy đến đây nên quên không mua gì cả. Cô do dự không biết có nên xuống quầy hàng ở tầng dưới mua chút trái cây không, nhưng rồi cảm thấy với Quý Hoàng thì không cần phải khách sáo thế.
“Phòng đó ánh sáng tốt, có cả sofa nên anh ta thích đọc sách ở đó lắm.” Cô y tá nói. “Ngay cả giá truyền dịch cũng kéo qua đó luôn.”
Mùi thuốc sát trùng tràn ngập trong hành lang bệnh viện. Thái Hồng có ấn tượng với chỗ này vì một lần cô bị viêm gan siêu vi A, Minh Châu với Đại Lộ đều lo sốt vó. Nước dịch truyền cho cô bác sĩ có cho thêm một loại thuốc gì đó, không hiểu vì sao mà cơ thể cô phản ứng rất mạnh. Thái Hồng nằm trên giường kêu rên đau đớn, Minh Châu ngồi khóc bên cạnh, lo đến nỗi chỉ muốn giết bác sĩ luôn. Mãi lâu sau này cô vẫn nhớ quãng thời gian hạnh phúc ấy, mỗi ngày đều được uống canh cá mà mẹ nấu cho.
Phòng sinh hoạt không lớn, cũng chẳng có người nào khác, ti vi cứ ra rả phát tin tức. Những tia nắng tràn vào vừa khéo rọi xuống một bộ sofa màu xanh lục bên cửa sổ, quả nhiên Quý Hoàng đang ngồi đọc sách ở đó.
Hai tuần không gặp, mặt anh gầy đến hóp vào, chiếc cằm trông càng nhọn hơn, không biết vì sao anh lại cắt tóc húi cua, khiến anh trông càng gầy gò hơn nhiều. Chiếc áo sơ mi vẫn sạch sẽ, trên cổ áo đầy nếp nhăn, để lộ ra chiếc cổ thanh mảnh. Tay áo xắn lên phân nửa lộ ra một phần cánh tay, to chắc nhưng đầy sẹo. Những vết sẹo đó là do bị dầu ăn bắn vào khi đi làm thêm, cô từng khẽ hôn lên những vết sẹo đó. Làn da ngăm ngăm mất đi vẻ bóng mượt, khỏe khoắn mà đen sạm một màu ốm bệnh, thô ráp.
Cô không khỏi nhớ đến chương cuối trong Song ngoại, khi Giang Nhạn Dung đến thăm Khang Nam. Thực ra Quý Hoàng chẳng có vẻ đen đúa, dơ bẩn, hút chích, rượu chè, lại già nua, lẩm cẩm như Khang Nam, nhưng cái vẻ chán chường cũng hao hao nhau. Chẳng lẽ đúng như Quỳnh Dao từng nói, tình yêu ảo tưởng vẫn đẹp hơn hiện thực nhiều? Hoặc giả cô không hiểu Quý Hoàng, không hiểu về thân thế, gia đình cũng như cha mẹ, anh em của anh. Quý Hoàng chẳng qua chỉ là một người lý tưởng trong tim cô, một ảo tưởng của tâm hồn cô. Hoặc chăng đợi khi cô ý thức được những điều này, cô cũng sẽ như Giang Nhan Dung, mất đi dũng khí đối diện với sự thật về người đàn ông này. Có lẽ… cô chỉ không muốn như Khang Nam, bình thản sống một cuộc sống trong ngôi nhà lá ba gian, một ấm trà nhạt, không tranh với đời.
Vậy thì sự lựa chọn của cô là đúng hay sai?
Hoặc chăng thân thế của cô chỉ là cái cớ để cô vịn vào hòng trốn tránh?
Nhận ra sự xuất hiện của cô, Quý Hoàng gấp sách lại, ngẩng lên.
“Hi!” Thái Hồng cảm thấy giọng mình hơi run rẩy. “Xin lỗi, mấy ngày qua em bận viết bài luận, vừa nãy mới hay tin anh đang nằm viện.”
Anh đưa mắt nhìn cô một cái, ánh mắt sâu lắng khó dò, im lặng.
“Anh… đã khỏe hơn chưa?” Cô lại hỏi.
“Tìm tôi có chuyện à?” Anh hỏi
Chính ngữ điệu cứng như đá, lạnh như băng như đưa ra thông điệp, có chuyện mau nói không thì cút xéo của anh khiến cả bầu tâm sự của Thái Hồng như bị tạt một gáo nước lạnh.
Hết cách, cô đành đi thẳng vào vấn đề: “Nghe nói, anh muốn từ chức?”
Anh gật đầu.
“Vì sao?”
Anh từ chối trả lời.
“Xin hãy trả lời em.”
Đáp lại vẫn là sự im lặng.
Cô bước lên trước hai bước, chăm chú nhìn vào ánh mắt anh với vẻ kiên định, nói rành rọt từng chữ, từng chữ một: “Là vì em sao? Vì để tránh mặt em mà anh từ bỏ cả tiền đồ của mình?”
“Vì cô?” Anh hừ một tiếng. “Cô Hà, tự hỏi lòng mình xem, cô có sức ảnh hưởng lớn đến nhường đó sao?”
“Thế thì vì sao? Vì anh căm ghét thành phố này? Hay là vì anh không thích ngôi trường này? Anh có biết anh đã phấn đấu mất bao lâu, chịu biết bao đắng cay khổ cực mới có thể từ vùng mỏ xa xôi kia chuyển đến thành phố này không hả? Sự nghiệp chỉ mới cất bước, chỉ cần cố gắng, tất cả rồi sẽ có trong tay! Nếu như bác gái còn sống, liệu bà mong muốn nhìn thấy dáng vẻ không chịu cầu tiến này của anh sao?”
“Dù tôi không chịu cầu tiến”, anh cúi đầu, một bóng đen đè xuống gương mặt cô. “Thì liên quan gì đến cô chứ?”
“Đương nhiên là có liên quan đến em! Tất cả những điều này đều liên quan đến em hết!”
“Liên quan gì đến cô hả?” Anh vặn hỏi.
Trong thoáng chỗ cô ngây ra, kế đó lặng câm.
“Quan hệ giữa tôi và cô đã chấm dứt rồi, tôi không muốn có bất kỳ dây dưa nào với cô nữa. Quyết định của tôi không liên quan đến cô.” Giọng anh rất nhạt, vẻ mặt càng lạnh nhạt hơn. “Xin cô hãy coi tôi là một người dưng.”
Giữa hai người là một cuộc giằng co cực kỳ không thân thiện.
Cô biết mình đã cự tuyệt anh, anh trước nay cao ngạo, chắc chắn sẽ để bụng. Nhưng không ngờ anh lại hẹp hòi đến nhường này, không ngờ lại vì thế mà căm hận cô.
“Ok, anh có thể hận em.” Cô cố gắng dịu giọng để tỏ ra hòa nhã. “Tùy anh muốn hận sao cũng được, nhưng xin anh đừng bốc đồng như thế, xin anh hãy hành xử theo thường thức. Anh là một người đàn ông, sự nghiệp là gốc rễ của anh, ngôi trường này là bàn đạp tốt nhất bảo đảm cho sự thành công của anh, bốc đồng không giải quyết được vấn đề, nhưng hậu quả thì rất khó lường.”
“Thường thức? Tôi hiểu rõ cái gọi là thường thức của cô.” Mặt anh tỉnh bơ, cười nhạt. “Thường thức của cô chẳng qua là ổn định và thoải mái, đúng không?”
“Đó không phải là thường thức của em!” Cô hoảng loạn nói. “Em chỉ là… không thể lựa chọn, em…”
Cô muốn hét lên với anh rằng, anh có biết không, em không phải con ruột của mẹ, ân dưỡng dục của mẹ đối với em lớn lao tựa biển trời, em không thể làm trái tâm nguyện của mẹ mà lấy anh được. Chợt nghĩ không thể dùng lý do này, có người mẹ nào trên đời này lại không có công ơn dưỡng dục với con cái? Có cần thiết phải chia ra con ruột và con nuôi không? Huống chi thân thế của cô chỉ là phỏng đoán, vẫn chưa có kết luận rõ ràng, cho nên cô quyết định không nhắc đến.
“Được rồi, cô Hà, chúng ta đã nói hết những gì cần nói rồi. Cô đã không còn có thể làm tổn thương tôi được nữa…” Anh cắt lời cô, không chút khách khí, sau đó, giơ tay ra, dùng ngón tay lạnh buốt khẽ nhéo má cô, nói tiếp, gần như là ác ý: “Cô có biết tại sao mình đến đây tìm tôi không?”
“Em… em…”
Đó là vì em quan tâm anh, em yêu anh, em thấy tiếc thay cho anh… Thái Hồng gào thét trong lòng một cách tuyệt vọng.
“Cô thông minh hơn người khác, nhưng thực ra từ bản chất mà nói, cô và đám người xung quanh mà cô căm ghét chẳng khác gì nhau. Cô đi ngược lại với triết học mà cô đề xướng, cô không thể hành động, không thể chọn lựa, cũng không dám gánh vác hậu quả, thứ thường thức mà cô nói chẳng qua là áp lực do thế tục đè nặng lên cô. Mà áp lực này, đối với một người có lý luận như cô, là có thể chống lại được. Nếu cô đã chọn từ bỏ, tôi cũng không còn lời nào để nói. Nhưng cô không cần phải cảm thấy ấm ức đâu, càng không cần phải chạy đến đây bảo tôi rằng đó là do bất đắc dĩ. Không ai có thể khiến cô bất đắc dĩ cả, trừ bản thân cô! Nếu như từ nhỏ tôi đã tin vào việc bất đắc dĩ như cô thì tôi đã không có ngày hôm nay! Sao, cô sợ tôi yêu cô hả? Cô Hà, để tôi nói rõ cho cô nghe, đúng vậy, tôi đã không còn yêu cô nữa!”
Trong phút chốc, cô giận sôi lên vì những lời lẽ chọc giận của anh, và hơn cả việc bị chọc giận là tâm trạng bị hiểu lầm của cô: “Ha! Anh tưởng anh là ai hả? Thượng đế chắc? Anh dựa vào đâu mà phê phán tôi cơ chứ? Ồ, cự tuyệt anh là tôi trần tục, tiếp nhận anh là tôi cao thượng, anh là tiêu chuẩn đạo đức chắc? Còn nữa, tôi ấm ức? Tôi ấm ức cái gì chứ? Quý Hoàng, tôi đối với anh chí tình chí nghĩa, không thẹn với lòng! Tôi không cần bất cứ thứ gì của anh, để giúp mẹ anh chữa bệnh, đến món đồ quý giá nhất trong nhà tôi cũng sẵn sàng lấy trộm mang ra cho anh. Hôm sinh nhật, đúng là mẹ tôi đã sai, nhưng mẹ là mẹ còn tôi là tôi, tôi đã xin lỗi anh rồi! Tôi nói anh cho tôi một chút thời gian, đây là yêu cầu xa xỉ lắm sao? Anh nhất định phải cự lại với mẹ tôi sao?… Tôi sợ anh không yêu tôi? Nực cười! Anh coi tôi là gì hả? Phi tử tranh sủng nơi hậu cung? Từ góc độ thế tục mà nói, anh có cái gì đáng để tôi thích cơ chứ? Anh nghĩ anh là Thôi Kiện sao? Anh nghĩ tôi là cô gái nông thôn tên Tiểu Phương sao?
Anh nghĩ anh lấy guitar ra rống lên bài hát Hai bàn tay trắng là tôi sẽ theo anh sao? Quý Hoàng, đúng là trước đây tôi rất yêu anh, nhưng biểu hiện của anh hôm nay khiến tôi quá thất vọng. Thái độ của anh đối với tôi thế nào tôi không so đo, nhưng anh đối với tương lai của mình lại ấu trĩ và bốc đồng, chỉ dựa vào cái này anh chẳng thể nào dựng được sự nghiệp lớn đâu!”
Trừ Minh Châu ra, Thái Hồng trước nay không sợ đấu khẩu, trước giờ cô đều miệng mồm lanh lợi, càng chiến càng hăng, lên lớp lấy việc hỏi bí thầy cô làm trò vui, có dạo còn trở thành tay hùng biện cừ khôi nhất trong trường, nếu không, khi gặp rắc rối Quan Diệp cũng chẳng nhờ cô ra đỡ đạn giúp.
“Sao? Cô tiếc nuối trách móc tôi là sắt chẳng rèn được thành thép ư?” Giọng anh rất chậm rãi. “Tôi trước nay chẳng hề là mảnh sắt đó trong lòng cô, cũng chẳng thể nào rèn thành mảnh thép rắn chắc như cô muốn đâu. Nếu như tất cả đều đã lấy lòng thông cảm dư thừa đó của cô dành cho đám trẻ vùng núi thất học kia kìa.”
“Mẹ tôi nói quả không sai.” Cô thực sự giận điên lên rồi. “Anh đúng là kẻ lòng dạ hẹp hòi, hành động theo cảm tính! May mà tôi không theo anh, nếu không thì đã bị anh tẩy não từ lâu, biến thành đứa nhà quê rồi!”
“Não của cô còn cần tôi tẩy sao? Cô Hà, cô không sợ thân phận giai cấp tiểu tư sản thành thị của mình bị bóc trần một cách lạnh lùng ư?”
“Bóc trần? Bóc trần thì đã sao nào, anh nghĩ rằng đọc nhiều hơn dăm ba quyển sách là có thể miệt thị tính quyết định của tư liệu sản xuất đối với thượng tầng kiến trúc sao? Là có thể giải cấu tiềm thức của người khác đối với anh sao? Thế giới này sẽ không thay đổi vì anh, anh có thể sống trong hoang tưởng, nhưng xin anh hãy tôn trọng những người sẵn sàng đối diện với hiện thực hơn anh!”
“Chẳng hạn như cô, đúng chứ? Tôi chính là hiện thực của cô, chính là cái mối thắt mà cô cần phải gỡ, cần phải đối diện. Bên cạnh tôi, ngoài vật chất ít ỏi và hiện thực cay nghiệt ra, cô không hưởng thụ được chút niềm vui nào khác, có phải như vậy không?”
Cô thở hổn hển, cũng lập tức đốp chát lại: “Ừ! Phải đấy!”
Anh túm lấy cô, kéo giật người cô về phía mình, giữa hai người, khoảng cách gần như là mặt kề mặt. Thái Hồng cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, ánh mắt sắc như dao của anh lướt qua, khoét một lỗ trống hoác nơi con tim cô, tất cả những tình cảm dịu dàng, lãng mạn giữa hai người trong phút chốc trôi tuột qua cái lỗ đó tan biến mất.
“Nếu thực sự là như vậy, tại sao cô còn đến đây tìm tôi?” Anh hỏi. “Cất công đến để mắng tôi sao?”
“Bốp!” Cô giơ tay giáng một bạt tai vào mặt anh, hét lớn: “Anh bị bệnh nặng đến lú lẫn rồi hay sao hả? Chẳng trách Einstein nói rằng trên đời này có hai thứ là vô hạn, một là vũ trụ bao la, hai là sự ngu xuẩn của loài người!”
Anh không nghe cô nói tiếp, giật phắt lấy giá truyền dịch, cũng bất chấp cái chai thủy tinh móc trên đó đung đưa phát ra những tiếng loong coong inh ỏi, sải bước bước qua cô, làm cuộn lên một luồng khí ngổn ngang mang lẫn mùi thuốc tỏa ra trên người anh. Anh không ngoảnh lại, biến mất giữa hành lang.
“Quý Hoàng…” Nhìn theo bóng lưng của anh, cô giận dữ giậm chân. “Được! Anh đi đi! Anh đi đào than! Anh đi đào đất! Anh đi ăn xin! Anh thích làm gì thì làm, có ma mới thèm quan tâm đến anh!”
Từ đó hai người không nói chuyện với nhau nữa, dẫu có chạm mặt cũng chẳng buồn chào hỏi.
Đối với Thái Hồng, những ngày tháng này thực sự là bị giày vò đau khổ. Quan hệ giữa hai người đang từ yêu nhau nồng thắm, ngọt ngào bỗng chốc như chiếc tàu lượn siêu tốc từ đỉnh cao trôi tuột một mạch xuống đáy vực sâu thăm thẳm, giữa đó còn xen lẫn tiếng mắng chửi của Minh Châu, tiếng thở ngắn than dài của Đại Lộ, những ánh mắt hiếu kỳ xem trò cười của thầy cô trong khoa và một cuộc phân tích tình cảm pha lẫn sự nuối tiếc và oán trách của Hàn Thanh. Kết luận rút ra là hai người bọn cô đều phạm phải một sai lầm mang tính chất con mắt thẩm mỹ như nhau, Quý Hoàng bề ngoài xán lạn, thực ra chính là một Hạ Phong thứ hai, khiến Thái Hồng gặp anh là thấy căm hận, không gặp thì đau khổ khôn nguôi, trong lòng vẫn chất chứa biết bao nhiêu ấm ức, nỗi niềm.
Thực ra tháng này cô cũng chẳng gặp Quý Hoàng được mấy lần. Trong mỗi cuộc họp thường lệ, hai người tự giác ngồi ở hai góc khác nhau. Bài thi cuối kỳ vốn phải do Thái Hồng chấm, nhưng cô không nhận được bất kỳ thông báo nào, hỏi văn phòng khoa mới biết Quý Hoàng đã chấm xong và nộp rồi. Cô cũng chẳng hơi đâu mà đi chất vấn với nói lý lẽ. Cơn lửa giận sôi sục trong lòng, trừ lần đánh nhau với sư huynh vì vụ của cô Quan, cả đời Thái Hồng chưa từng thù hận ai đến mức này.
Cuối tháng, trước khi kỳ nghỉ hè bắt đầu, Quý Hoàng đã thực sự nghỉ việc. Nghe nói vì để giữ anh lại, bí thư đã gọi điện nhờ Tô Thiếu Bạch thuyết phục giúp. Thầy gọi điện nói chuyện với trò cả một tiếng đồng hồ mà anh vẫn không thay đổi ý định.
Thái Hồng xin Quan Diệp giúp đỡ, Quan Diệp tỏ ý đã khuyên nhiều lần rồi, đã bó tay rồi: “Nghe nói mẹ cậu ta qua đời gây kích động rất lớn đến hai đứa em trai. Hai đứa đó năm sau lên lớp mười một, luôn là học sinh xuất sắc nhất của trường trung học đó. Quý Hoàng lo hai đứa bị ảnh hưởng bởi chuyện này mà thi trượt đại học, nên muốn đổi công việc, chuyển về gần bọn nó một chút để tiện bề chăm sóc.”
Thái Hồng tỏ ý không hiểu: “Lớp mười một? Chẳng phải đã mười bảy tuổi rồi sao? Không thể tự chăm sóc cho bản thân sao?”
“Vì chuyện của mẹ mà có một đứa em bị sốc nặng, bỏ nhà ra đi mấy ngày liền, khó khăn lắm mới tìm về được, tinh thần không tốt lắm. Bốn mẹ con cậu ta nương tựa vào nhau mà sống, tình cảm sâu đậm vô cùng.”
Tình hình còn phức tạp hơn cô tưởng. Thái Hồng hồi lâu không nói gì, cuối cùng hỏi: “Thế rốt cuộc anh ấy đi đâu? Không thể nào ngồi chờ việc chứ?”
“Cậu ta về dạy ở Học viện Sư phạm Than đá của thành phố Trung Bích.”
“Cái gì?” Thái Hồng thấy đầu như muốn nổ tung. “Học viện Sư phạm Than đá? Học viện Sư phạm Than đá có khoa Trung văn sao?”
“Có, học viện đó không nhỏ và đang mở rộng thêm.”
“Chết tiệt!” Thái Hồng không nén được muốn chửi thề. “Lãng phí tài nguyên! Đầu óc đúng là có vấn đề rồi!”
“Cậu ta nói nhớ quê, nguyện cống hiến hết sức mình vì sự nghiệp giáo dục ở khu mỏ.” Dứt lời, Quan Diệp ném cho cô một chiếc chìa khóa. “Văn phòng của cậu ta giờ trống rồi, cô nhân cơ hội kể với bí thư những khó khăn của em… Cầm lấy đi! Văn phòng mà em hằng ao ước cuối cùng cũng vào tay em rồi này.”
“Cô Quan, cô có thể khuyên anh ấy lần nữa được không?” Cô không kìm được cầu xin.
“Em quan tâm đến sự nghiệp của em đi.” Quan Diệp châm thuốc. “Bài luận cô bảo em sửa đâu? Mất một Hạ Tiểu Cương, mất một Quý Hoàng, giờ mà mất nốt em, xem cô có bóp cổ em chết trước không!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!