Nghiêm Sơn có khuôn mặt tròn trịa, đầu đinh, mặt mũi hiền lành, người cũng như tên, đơn giản như hai thái cực của gió xuân và gió thu thổi quét qua lá rơi, khi anh ta cười thì con mắt híp lại, càng nhìn có càng có vẻ hòa ái: “Chào cô Lâm, làm phiền cô một lát.”
Lâm Mị gật đầu: “Xin ngài chờ một chút.”
Lâm Mị giải thích với mọi người rằng hai người là bạn của cô, sau đó giao cho Vincent đưa họ đến nhà hàng trước, còn cô sẽ đến sau.
Vincent làm động tác “Ok”, nhìn thoáng qua khuôn mặt của Lục Thanh Nhai, chợt nói: ” Ah, đây là…Chinese soldier…lần trước!”
Vừa nói xong, mọi người cũng nhận ra, lập tức có hai cô gái nước ngoài chen lên hỏi họ có thể chụp ảnh với Lục Thanh Nhai hay không.
Lâm Mị là một phiên dịch giỏi, có tinh thần và trách nhiệm cao: “Họ hỏi có thể chụp ảnh với anh được không?”
Lục Thanh Nhai: “Nói với bọn họ không được.”
Lâm Mị nhìn về phía hai cô gái đang xắn tay áo chuẩn bị, cười nói: “Yes, of course.”
Lục Thanh Nhai: “… “
Hai cô gái trái phải vây quanh Lục Thanh Nhai, đồng thời mở camera trước đưa ra “Xoạt xoạt xoạt xoạt” tạo dáng đủ kiểu.
Lâm Mị tiếp tục tận tụy mà phiên dịch:
“Khen anh đẹp trai…”
“Rất rất đẹp trai, đẹp trai…”
“Oh my god…lính Trung Quốc đều đẹp trai thế à?
Giọng nói trầm bổng du dương, còn mang theo ngữ điệu cảm xúc như đang lồng tiếng cho phim tài liệu vậy.
Lục xanh Nhai: “… “
Nghiêm Sơn ở bên cạnh mắc cười muốn xỉu.
Hai cô gái ngoại quốc chụp đủ hứng thú rồi, rốt cuộc cũng rời đi.
Lâm Mị theo Lục Thanh Nhai cùng với Nghiêm Sơn đến phía nam sân vận động, ở đó có trồng 1 cây nhãn lồng, dưới gốc cây tương đối mát.
Nghiêm Sơn đến tìm cô, là muốn hỏi thăm về sự việc phát hiện bom giả ở phía tây khán phòng ngày hôm trước.
Đội điều tra hình sự của họ đã xem tất cả CCTV của trung tâm hội triển, cũng không có phát hiện nhân vật khả nghi nào ra vào sảnh tây cả. Ngày hôm qua, trước lúc khai mạc 8h, tất cả mọi ngóc ngách đều đã được kiểm tra qua, nếu muốn bỏ túi hành lý kia vào, chỉ có thể ở lúc thời điểm sân vận động mở cửa hôm nay mà đưa vào thôi.
Dưới tình huống được giám sát chặt chẽ như vậy mà có thể mang cái túi lẳng lặng thả lên khán đài, chứng tỏ người này có ý phản trinh sát rất mạnh. Đây là thời kỳ nhạy cảm, không thể để xảy ra chút xíu sơ suất nào cả.
Nghiêm Sơn lấy ra 1 cuốn sổ, đi thẳng vào vấn đề: “Lúc cô phát hiện ra cái túi, xung quanh có tiếng động di chuyển nào kỳ lạ không?”
Lâm Mị nhắm mắt, nhớ lại: “Lúc đó tôi rất sợ, không có chú ý đến tình huống xung quanh.”
Nghiêm Sơn cười nói: “Chuyện đó là bình thường mà, tôi nghe lão Lục nói cô Lâm đây không sợ đối mặt với nguy hiểm.”
Lâm Mị cười cười.
Nghiêm Sơn nhướng mày, dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, cười nói: “Thật đấy, lão Lục tuy nhìn không giống người có thể phun ra ngà voi, nhưng lời nói không sợ nguy hiểm thật là nguyên văn của cậu ta đó.”
Lục Thanh Nhai lên tiếng: “Đồng chí Nghiêm Sơn, lo tra án đi, đừng lạc đề.”
“Rồi rồi, tra án, tra án…Cả ngày hôm qua cô Lâm đều ở sân vận động sao?”
“Đúng vậy, từ 9h sáng đến xế chiều là tôi phát hiện cái túi, ngoại trừ nửa tiếng ăn cơm trưa thì vẫn luôn ở.”
“Cô có chú ý đến người nào có vẻ khả nghi không? Hoặc là có người lạ nào đến gần khán đài chẳng hạn?”
Lâm Mị liếc nhìn Lục Thanh Nhai, thầm nghĩ cô còn chú ý người nào khác được chứ, cả ngày hôm qua cô chỉ chú ý mỗi anh mà thôi.
“Không có, do tính chất công việc đòi hỏi sự tập trung nên tôi không để ý nhiều đến xung quanh.”
Nghiêm Sơn không hỏi ra được tin tức nào đáng giá, cũng liền thôi: “Nếu như cô Lâm nhớ đến cái gì, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.” nói rồi anh tay lật trang cuối cùng của cuốn sổ, viết 1 dãy số, sau đó xé xuống đưa cho Lâm Mị.
“Được, tôi nhất định sẽ phối hợp điều tra.”
Nghiêm Sơn vỗ vỗ vai Lục Thanh Nhai, “Đi thôi lão Lục, tôi mời cậu ăn cơm.”
Lục Thanh Nhai nhìn Lâm Mị, “Chờ tôi 1 chút, tôi muốn nói riêng với cô Lâm vài câu”.
Nghiêm Sơn: “Ok, tôi ra ngoài đợi cậu.”
Nghiêm Sơn đi rồi, Lục Thanh Nhai cúi đầu nhìn Lâm Mị: “Vừa rồi cố ý?”
Vẻ mặt Lâm Mị vô tội: “Gì chứ, nguyên văn người ta nói như vậy, tôi cũng không thể tùy ý xuyên tạc a! Sao vậy, khen anh đẹp trai anh cũng không được à?”
“Có gì thú vị?”
“Không thú vị thì anh thái độ với tôi làm gì?”
Cả 2 người đều có vẻ tức giận, nếu tiếp tục nói chuyện sợ rằng sẽ lao vào choảng nhau cũng không chừng, bèn đồng thời cùng nhau im lặng.
Cái người cao 1m88 trước đây luôn lười biếng, không đứng thẳng, hiện giờ tấm lưng cao ngất, thẳng như sắt thép, dường như cao hơn so với trong trí nhớ.
Vẫn làn da rám nắng, đầu đinh, nhưng đường nét càng thêm cường tráng. Xương chân mày và đôi mắt vẫn sâu, khi nhìn vào dường như có thể thấy được biển sâu sóng to.
Trước đây miệng lưỡi sắc bén như đao, hiện tại trầm ổn như núi.
Điều không thay đổi chính là, anh vừa mở miệng đã chọc cô nổi khùng.
Cô là một người rất dễ giận, nếu cô thật sự bị kích động, cũng không quan tâm cái gì cũng đều có thể nói.
Ngày chia tay hôm đó, hai người không biết lựa lời nói, quả thực đã nói hết những lời khó nghe nhất trong cuộc đời.
Có một số thứ, bây giờ vẫn luôn nghĩ về nó.
Lâm Mị lẳng lặng thở dài, đổi chủ đề: “Vẫn chưa bắt được người đặt bom giả sao?”
“Ừm”, dường như anh đang tính toán, “Có chuyện gì xảy ra chúng tôi sẽ lao lên trước tiên, không để các người bị thương đâu.”
“Anh đừng có xuyên tạc ý của tôi.” Lâm Mị cau mày, cô muốn nói gì đó tình cảm hơn, nhưng cũng không nói ra miệng được, “…Anh…cẩn thận đó…”
Lục Thanh Nhai cúi đầu nhìn cô, nhưng cô lại cúi đầu tránh ra: “Tôi còn có việc, đi trước.” sau đó cũng không nhìn anh, từ bên cạnh đi vòng qua, hướng về phía ánh mặt trời chói chang đi xa.
Nghiêm Sơn đợi 1 lát, mới quay đầu nhìn lại, Lục Thanh Nhai vẫn đứng ở đó, nhìn thẳng về phía trước, bèn tiến lên, cười hắc hắc, dùng cùi chỏ đánh anh 1 cái, “Lão Lục, vẫn còn cảm giác đúng không?”
Lục Thanh nhai hơi nheo mắt, ánh mắc sắc bén giống như 1 con báo khóa chặt con mồi, nhìn chằm chằm lối vào ở cửa hông sân vận động: “…Cảnh sát Nghiêm, tôi có một ý tưởng.”
—
Chi đội tạm thời trưng dụng một căn phòng trên tầng năm của Tòa nhà Chính phủ thuộc Trung tâm Hội nghị và Triển lãm làm phòng chỉ huy tác chiến. Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chói chang, dường như có thể nhìn thấy sóng nước lăn tăn của con sông phía xa xa.
“… Kế hoạch hành động như trên. Báo cáo xong, xin Phó Tham mưu trưởng chỉ thị.” Lục Thanh Nhai đặt bút dạ bảng xuống, đứng thẳng lưng, quay sang Lý Chiêu Bình.
“Tính chất sự việc như thế nào mọi người đều rõ ràng, giờ phút quan trọng này, nhất định không thể để có gì chút sai sót xảy ra, đặc biệt không được kinh động đến những người tham gia cuộc họp, gây nên hoảng loạn.”, Lý Chiêu Bình nhìn xung quanh, “Hành động lần này do Lục Thanh Nhai chỉ hủy, Cao Tuấn, căn cứ theo tình hình hiện tại, sẵn sàng phối hợp tác chiến bất cứ lúc nào”, ông nhìn đồng hồ treo tường, “Action”.
“Yes sir!!!”
Đội hành động chia thành nhiều tốp nhỏ, sơ tán khỏi tòa nhà hành chính, mỗi người đều vào vị trí của mình, sẵn sàng đợi lệnh.
Lục Thanh Nhai nhìn về phía sảnh phía tây, giữa trưa nắng, cột cờ phản chiếu ánh sáng bạc, trên đỉnh có 1 lá cờ đỏ bay phần phật.
Khuôn mặt Lâm Mị thoáng qua tâm trí Lục Thanh Nhai, anh nhắm mắt, cầm lấy bộ đàm:
“Đội 1 do Cao đội trưởng chỉ huy, lục soát địa điểm.”
“Đội 2, trung đội trưởng Quan chỉ huy, chuẩn bị sẵn sàng.”
“Đội 3, theo tôi vây bắt mục tiêu.”
“Go!”
—
Phía tây trung tâm hội triển có 1 con sông, chảy từ hướng nam đến hướng bắc, chia khu Đồng Hồ mới giải phóng thành hai phần rõ rệt.
4 năm trước khi Đại hội thể thao cấp tỉnh được tổ chức, phía đông bờ sông bị phá bỏ một mảng lớn, sân vận động cùng với các tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau mọc lên, trong khi bờ phía Tây bị ngăn cách bởi dòng sông vẫn giữ nguyên dáng vẻ của một khu chợ suy tàn, rất nhiều tòa nhà cũ nát nguy hiểm đang có nguy cơ sụp đổ, xe cô qua lại làm thay đổi hoàn toàn con đường chật hẹp.
Một bóng người bước ra từ cửa hông của sảnh phía tây, đi vòng quanh tòa nhà nhân viên ở góc tây nam, thay quần áo rồi lặng lẽ rời khỏi cửa sau của tòa nhà nhân viên.
Người nọ mặc quần áo bình thường, mặt mũi trông càng bình thường, hòa vào đám đông bèn không khác gì những khách du lịch đến xem triển lãm.
Hắn xuất trình thẻ nhân viên, rời khỏi cổng phía Tây của Trug tâm hội triển, băng qua cây cầu, như một cái bóng, nhanh chóng hòa vào những tòa nhà đổ nát ở Bờ Tây.
Hắn băng qua các con đường và ngõ hẻm, đi vào một cánh cửa hẹp, mà không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai trên suốt quãng đường.
Bước lên cầu thang ẩm thấp lên tầng 4, hắn lấy chìa khóa, mở cửa bước vào nhà, hướng về phía bắc đối diện cửa sổ cúi đầu vái một bức ảnh quét sơn đặt trên chiếc bàn gỗ.
Một giọng nói khàn khàn hỏi hắn: “Về rồi à?”
“Ừm.”
Hắn lấy ra một chiếc radio từ một đống bừa bộn trên giường, điều chỉnh nó lên kênh tin tức địa phương.
Ngay sau đó, hắn mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc điện thoại di động – loại điện thoại thân thẳng phổ biến cách đây hơn mười năm – vặn nắp lưng xuống, lấy pin ra và lấy một thẻ SIM từ trong túi nhựa kín lớn bằng lòng bàn tay…
“Tùng, tùng, tùng”, đúng lúc này vang lên tiếng đập cửa.
Hắn ta nín thở, không lên tiếng.
“Có ai không? Cảnh sát đây, kiểm tra khai báo tạm trú…”
Hắn đóng ngăn kéo, đứng dậy mở cửa…
Một bóng người nhanh như chớp lao vào nhà, chụp lấy cánh tay hắn bẻ quặp ra sau lưng.
Người mở cửa “ba” 1 tiếng ngã xuống đất, Lục Thanh Nhai khuỵu gối, cưỡi lên người hắn, dùng tay khác khóa yết hầu hắn, “Mục tiêu đã bị chế ngự!”
Phía sau đồng loạt vang lên nhiều tiếng bước chân, mấy cái họng súng đen ngòm nhắm ngay người nằm trên mặt đất.
Quan Dật Dương đạp cửa bước vào: “Thạch Vĩ Khoa, chúng tôi là cảnh sát vũ trang Đồng Hồ…”
“Rút lui!” Lục Thanh Nhai đột nhiên gào to, buông Thạch Vĩ Khoa ra, xoay người, hướng về phía sau màn đánh thẳng tới.
Ánh mắt Lục Thanh Nhai lóe lên tia lạnh lùng, anh nghiêng đầu né, từ trên đống bông gòn rách nát trên giường siết chặt một đôi cánh tay, nhấc mạnh lên rồi búng ra, dao găm cùng với 1 cái thiết bị điều khiển từ xa rơi xuống đất, người trên giường bị đè lên nền gạch xi măng, không thể động đậy.
Ngay tức thì, Thạch Khoa Vĩ như một con cá chép bật người lên, lấy điện thoại trong túi ra bấm nút…
Phía đông Trung tâm hội triển đối diện với cửa sổ 1 mảnh im lặng.
Thạch Vĩ Khoa sững sờ một lát, rồi đập mạnh điện thoại xuống đất.
Lục Thanh Nhai nhấc chân lên đá văng thiết bị điều kiển từ xa trong tay Thạch Vĩ Khoa, nó tựa phi tiêu b4n ra đập vào góc phòng, quay tít, sau đó nằm im.
Quan Dật Dương xông lên chế trụ Thạch Vĩ Khoa, nòng súng để ngay trên gáy hắn: “Thành thật một chút!”
—
Mặt trời ngã về phía tây, làm cho bầu trời phía tây nhuộm đỏ vàng, ánh hoàng hôn mê người thẩm thấu qua, chảy trên sông.
Lục Thanh Nhai từ cổng tây đi vào, dựa vào tường, đút tay vào túi quần, lấy hộp thuốc lá ra.
Các nhiệm vụ tiếp theo được giao cho bên chống khủng b0 và đội điều tra tội phạm, các thành viên của đội cơ động lần lượt rút lui, lát nữa anh còn phải đi cùng chi đội báo cáo với Phó tham mưu trưởng Lý Chiêu Bình.
Anh giũ một điếu thuốc ra khỏi hộp, ngậm trong miệng, cúi đầu châm lửa, hít một hơi dài rồi nặng nề nhả ra.
Còn mười lăm phút nữa là đóng cửa, du khách của trung tâm hội triển dần dần giải tán, ngay trục trung tâm có một tòa nhạc nước, những giọt nước bắn tung tóe lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.
Ngoại trừ người vừa chấp hành nhiệm vụ là bọn họ ra, không ai biết trong 10 phút qua dã xảy ra chuyện gì.
Vừa rồi, nếu anh phản ứng chậm 1 giây để cho người em bị liệt nửa người nằm trên giường của Thạch Vĩ Khoa nhấn nút thiết bị kích nổ, thì anh cùng với những người anh em đồng đội đang ở ngoài cửa sẽ không bao giờ còn có cơ hội nhìn ngắm hoàng hôn đẹp như vậy nữa.
Không phải lần đầu tiên ở ranh giới sinh tử, nhưng lần nào anh cũng cảm thấy mùi vị sống sót sau tai nạn thật là trân quý.
Lục Thanh Nhai hút thuốc xong từ từ đi về phía sảnh tây, trên đường đi ngang qua một số khuôn mặt tươi cười, anh dừng một chút, rồi đi tiếp.
Anh vẫn đang mặc đồng phục huấn luyện, nên không thể quá rêu rao, vì vậy anh đi vòng một vòng lớn, đi vào qua cửa sau của sảnh Tây, bước tới khán đài ngồi xuống, tìm kiếm bóng dáng Lâm Mị trong đám đông dày đặc.
– —–oOo——