Nơi này hẻo lánh đến mức gần như rời khỏi ranh giới của Giang Phổ, khi Lâm Mị chạy đến thì đã là nửa giờ sau.
Lâm Mị ra khỏi xe, nhìn qua hàng rào sắt, đó là một bãi tập rộng lớn, giữa bãi tập là cỏ dại và dây leo, bụi đất màu vàng trên đường chạy tung bay, vài chiếc xe máy chạy qua gầm rú.
Cách đó không xa có một ngôi nhà gỗ, trước cửa có hai bậc thang thấp, có vài bóng người đứng trên đó.
Lâm Mị liếc nhìn qua đó, khoảng cách hơi xa một chút, không thể nhìn thấy Lục Thanh Nhai có ở bên trong hay không.
Cô vừa đẩy cánh cổng sắt định bước vào thì đột nhiên một con chó oai vệ nhảy ra khỏi đám cỏ dại dưới bức tường gạch, hướng về cô sủa inh ỏi.
Lòng bàn chân cô mềm nhũn, trên trán toát ra mồ hôi lạnh. Một lúc sau, cô kiềm chế ý xúc động muốn chạy, thò tay vào túi sờ điện thoại.
Vừa định gọi điện cho Lục Thanh Nhai, thì nhìn thấy một chiếc xe máy trên đường đất vàng mang theo một đám bụi bặm đang phi nước đại về phía cô, khi gần đến thì cua ngoặt một phát rồi ổn định dừng lại.
Người cầm lái cởi mũ bảo hiểm lắc đầu, mồ hôi chảy ròng ròng trên xương mày.
Anh thờ ơ xoa xoa vai, đưa tay về phía con chó lớn, “Edmond, ngoan nào.”
Lâm Mị sửng sốt, “Lục Thanh Nhai.”
Lục Thanh Nhai quay đầu lại, vài sợi mồ hôi thấm ướt tóc dính trên trán, mồ hôi trên mặt càng làm cho làn da của anh thêm trắng. “Qua bên kia ngồi một lát đi. Tôi đi rửa mặt cái.”
Con chó lớn li3m tay anh, anh lật tay xoa xoa đầu nó, treo mũ bảo hiểm lên ghế rồi nhảy khỏi xe máy.
Lâm Mị đi đến trước ngôi nhà gỗ, liền có hai ba người trạc tuổi với Lục Thanh Nhai, hướng về cô huýt sáo: “Người đẹp, bạn gái của Lục thiếu hả?”
Lục thiếu…xưng hô này là cho cô không nói nên lời luôn á.
“… Tôi là gia sư của anh ta.”
“Quáo quào!” lập tức một thanh niên cao gầy hét lên, “Là viện trợ nước ngoài mà Lục thiếu gọi đến sao?
Lâm Mị thậm chí còn không biết Lục Thanh Nhai gọi cô qua đây để làm cái quái đản gì nữa, vì vậy cô trả lời một cách mơ hồ, sau đó quay lại tìm kiếm tung tích của Lục Thanh Nhai
Giữa cửa chính và nhà trệt có bồn rửa, vòi nước được nối bằng ống nhựa xanh.
Lục Thanh Nhai cong lưng, cầm cái ống hướng lên mặt xả nước, con chó lớn “Edmond” ở bên cạnh “gâu” một tiếng, anh đưa tay lên lau vết nước trên mặt, rồi giơ ống nước lên xịt về phía Edmond.
Edmond càng vui vẻ hăng hái, men theo dòng nước đảo quanh, nhảy dựng lên muốn chộp lấy ống nước.
Lục Thanh Nhai cười lớn, nâng ống nước lên cao hơn, một người một con chó cứ như vậy chơi điên cuồng.
Lâm Mị nghe thấy tiếng cười, tim cô đập mạnh và loạn nhịp. Dưới ánh mặt trời, những giọt nước b4n ra trong suốt như pha lê, giữa lông mày của Lục Thanh Nhai hiện lên thần thái hăng hái tuổi trẻ.
Cô nghe rất rõ trái tim mình, “bịch bịch” vài cái.
Lục Thanh Nhai chơi với con chó lớn một lúc, khóa vòi nước, đi đến nhà gỗ, con chó đi theo anh, thỉnh thoảng li3m li3m bàn tay buông thõng tự nhiên bên người của anh.
Lục Thanh Nhai đến trước mặt thanh niên cao gầy, “Người đến chưa?”
“Đang trên đường, 10 phút nữa tới.”
Ở nơi hoang vu này, có một cái tủ lạnh cạnh bức tường. Lục Thanh Nhai bước tới, lấy ra hai chai nước ngọt vị cam, kề phần đầu chai lên mép bàn gỗ bật nắp chai ra, ngẩng đầu lên uống hết nửa chai trước khi đưa chai còn lại cho Lâm Mị.
Lâm Mị chỉ vào chính mình, “Cho tôi?”
Lục Thanh Nhai mỉm cười nhìn cô.
Khoảng cách giữa hai người tầm 2, 3 bước. Lâm Mị bước tới, lấy chai nước ngọt từ anh, nói cảm ơn. Nhiệt độ không khí cao, thân chai lập lức đóng màng hơi nước.
Lục Thanh Nhai ngồi xuống bậc thềm, đặt chai nước ngọt bên cạnh. Edmond đi tới đánh hơi, suýt chút nữa đụng trúng cái chai. Lục Thanh Nhai vươn tay ra, vững vàng đỡ lấy.
Từng đợt nắng nóng dồn dập, cỏ dại xanh biếc kết thành mầm mống, trong không khí nồng nặc mùi bụi bậm và mùi tanh của cỏ cây, phía xa xa lại có những con ve sầu sống trên những tán cây, giúp vui thêm cho mùa hè.
Lục Thanh Nhai vuốt đầu Edmond, trong khi Lâm Mị thì đang nhìn anh, nước ngọt rất nhanh chỉ còn lại một chút mát lạnh, bọt khí dính vào đầu lưỡi, ngọt dần trong cổ họng cô.
Không lâu sau, một chiếc xe ô tô nhỏ chở vài người tóc vàng mũi cao chạy tới.
Lúc này Lâm Mị mới hiểu lý do tại sao Lục Thanh Nhai gọi cô đến – nhóm người nước ngoài này là những tay đua mô tô nổi tiếng trong tỉnh, họ đã từng giành được giải thưởng và có kinh nghiệm. Lục Thanh Nhai mời đám người nọ đến hướng dẫn cho anh, sợ rằng bất đồng ngôn ngữ sẽ làm lãng phí cơ hội chỉ có một lần trong đời này.
Nhóm người chơi với Lục Thanh Nhai cũng là đời thứ hai xuất thân từ một gia đình có trình độ thấp, thường được gọi là “nhà giàu mới nổi”. Hàng ngày nói bậy bạ 2 câu thì có thể được, thế nhưng dính đến kỹ thuật thảo luận thì đám “nhi đồng” này liền lúng túng.
Lâm Mị đến lúc lâm trận, chỉ là người thông dịch vẫn là hơi khó hiểu 1 tý, đôi khi cô không hiểu một vài thuật ngữ chuyên môn, thậm chí còn chơi luôn “động từ tu quơ” với Lục Thanh Nhai, Lục Thanh Nhai cũng nhanh chóng hiểu ra.
Hai giờ, sau khi buổi hội thảo kỹ thuật này kết thúc, Lục Thanh Nhai và những người khác quyết định chọn một nơi để mời mọi người ăn tối.
Người thanh niên cao gầy tên gọi Đơn Đông Đình, anh ta dùng khẩu ngữ bập bẹ để giao tiếp với các tay đua nước ngoài về sự tình mời khách buổi tối.
Lục Thanh Nhai đi đến chỗ Lâm Mị, người đang cắm đầu uống nước để nhuận giọng, “Buổi tối, giúp tôi cái nữa.”
Lâm Mị dừng lại, “… Tôi không làm thêm giờ.”
“Bình thường cô cũng có đi làm đâu.”
Lâm Mị nghẹn lời một lúc, “Đó là chuyện của anh, không phải của tôi.”
Lục Thanh Nhai giơ ba ngón tay, “1 tiếng thêm giờ nhiêu đây, ok không?”
Lâm Mị suy nghĩ một chút, “Tôi không cần tiền của anh, anh hứa với tôi một điều là được.”
Lục Thanh Nhai cười nhìn cô, “Cô nói trước đã.”
“Sau này lên lớp cho tốt. Lấy tiền mà không làm việc, trong lòng tôi áy náy.”
Ngừng một chút, Lục Thanh Nhai đồng ý, cúi đầu cười cười, “Chăm chỉ thật, sống không mệt sao?”
Bữa tối, Lâm Mị tiếp tục làm phiên dịch.
Trên bàn ăn, cô nhìn thấy khả năng uống rượu đáng kinh ngạc của Lục Thanh Nhai. Họ mở một bình Mao Đài, những người nước ngoài uống không bao nhiêu đã gục xuống, cuối cùng thì rượu kia hơn phân nữa rơi vào bụng của Lục Thanh Nhai.
Anh uống rượu không có tật xấu gì cả, uống thì uống, không hề bất mãn khi bị mời rượu.
Sau khi ăn xong, Đơn Đông Đình đỡ người nước ngoài lên taxi, anh ta lên xe, ngã người ngồi dậy, vẫy tay với Lục Thanh Nhai: “Lục thiếu, đi đây.”
Lục Thanh Nhai “Ừm” 1 tiếng. Khi tất cả các xe đã đi hết, anh tiến lên một bước.
Một cái lảo đảo.
Lâm Mị sợ hãi vội vàng đưa tay ra đỡ anh.
Trọng lượng nửa người của anh đặt lên vai cô, hơi thở hòa cùng mùi rượu phả bên tai.
Lâm Mị đẩy nhẹ một cái, Lục Thanh Nhai đỡ bả vai cô đứng thẳng người lên, muốn bước đi tiếp, thế nhưng hai chân lại đập vào nhau.
Lâm Mị có chút lo lắng, “… Tôi đưa anh về nhé?”
Lục Thanh Nhai không nói gì, cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô.
Đôi mắt anh ta rất sâu, uống rượu vào có chút lờ mờ.
Lâm Mị bị nhìn chằm chằm như thế này, toàn thân thấy kỳ kỳ, “… Làm sao vậy?”
Lục Thanh Nhai hơi nhíu mày, sau đó xoay người, đỡ lấy cây bên đường, ói ra.
Lâm Mị: “…”
Vừa rồi nhìn thấy anh hung hăng như vậy trên bàn, còn tưởng rằng anh là đồ uống được, ai ngờ giả bộ giống như vậy.
Cô liếc sang, không biết vì sao lại muốn cười.
—-
Khi Lâm Mị đưa Lục Thanh Nhai về nhà, anh đã tỉnh táo một chút.
Lục Lương Trù đang ở nhà, vừa mở cửa ra đã nghe thấy anh nồng nặc mùi rượu, tức giận nên trực tiếp đá anh. Lục Thanh Nhai hơi lắc mình, vẫn đứng vững.
Lục Lương Trù nhìn Lâm Mị, “Cô giáo Lâm, thằng nhóc thối này có phải không chịu học hành tử tế hay đúng không?”
Lâm Mị trong lòng có ma, chợt hoảng hốt, “… Xin lỗi, ông Lục, tôi nghĩ tôi có thể không làm được việc. Ông không phải trả lương tuần này cho tôi. Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ…”
Lục Thanh Nhai đột nhiên liếc qua, “Đã dạy tốt, tại sao lại từ chức?”
“Dạy rất tốt …” Lục Lương Trù lại định đá anh 1 cái, “Mày có từng lên lớp học chưa?”
“Học chứ ạ, tối nay là tiếng Anh xã hội, phải không, cô Lâm?”
Lâm Mị thật sự không giỏi nói dối, mặt nóng bừng, im lặng.
“Ba không tin hả?” Lục Thanh Nhai nhìn Lục Lương Trù, “Con nói hai đoạn cho ba nghe nhá.”
Trình độ tiếng Anh của Lục Lương Trù miễn cưỡng có thể nhận dạng được hai mươi sáu chữ cái. Lục Thanh Nhai thực sự muốn đánh lừa ông, ông cũng không nhận ra được gì.
Ông xị mặt, xô đứa con trai hơn mình một cái đầu vào trong nhà, “Tao cho mày 1 kỳ nghỉ hè. Thi đậu không được thì đừng nghĩ đến chuyện ra nước ngoài, đi làm thợ hồ đi.”
Lâm Mị không bị sa thải, hôm sau đúng giờ đến dạy.
Lúc này, Lục Thanh Nhai đã bước lên xe máy và chuẩn bị khởi hành.
Lâm Mị vội vàng chạy tới, “Này! Hôm qua anh đã hứa với tôi điều gì?”
“Tôi nói mà cô tin hả?”
Vẻ mặt Lâm Mị đột thoáng chút sụp đổ, khóe môi hơi mím lại, lạnh giọng: “Gạt tôi rất thú vị sao?”
Lục Thanh Nhai nhìn cô, biểu tình muốn cười, đưa tay ra vỗ vỗ vào ghế sau của xe máy, “Nếu cô đi cùng tôi nửa đường mà không đòi xuống xe, tôi sẽ đi học với cô.”
Lâm Mị nhìn anh ta, đánh giá mức độ đáng tin cậy của câu nói này.
Lục Thanh Nhai nhướng mày, “Không dám?”
Hôm nay, anh mặc một chiếc áo phông trắng đường nét bờ vai cổ sắc nét, rõ ràng là con trai, nhưng làn da trong suốt, lông mày sâu rậm, lười nhác đứng dưới ánh nắng ban mai làm cô nhớ đến cảnh trong phim nghệ thuật nào đó.
Lâm Mị giọng điệu bình tĩnh: “… Mũ bảo hiểm đâu? Còn nữa không?”
Lục Thanh Nhai cười cười, “Ở cửa, trong tủ.”
Lâm Mị đội mũ bảo hiểm, bước lên yên sau.
Lục Thanh Nhai vặn ga, “Ngồi vững—”
Chiếc xe máy phát ra một tiếng “Ầm ầm”, Lâm Mị không ngồi vững, mà ngả người ra sau, cô nhanh chóng điều chỉnh lại.
Xe chạy như bay, nhanh như điện chớp. Gió hòa cùng hơi nước mát lạnh cọ xát da thịt khiến người ta rùng mình.
Nhanh như vậy rồi, không ngờ lại tăng thêm tốc độ, xe máy quay ngoắt quẹo thật nhanh, cô như sắp bị văng ra ngoài. Lâm Mị không thể nhịn được nữa, vươn tay ôm lấy eo Lục Thanh Nhai.
Tim cô đập dữ dội, đột ngột nín thở.
Từ trong ra ngoài, từ trái tim đến làn da, cả người đều như muốn bốc cháy.
Nhưng mà, ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Lục Thanh Nhai dường như cố tình gây khó dễ cho cô, anh điều khiển xe như một kẻ say rượu giữa đêm khuya, quay nhanh, quay chậm, từng đường một.
Dạ dày Lâm Mị đảo lộn, ngay cả chuyện tốt đẹp khi ôm Lục Thanh Nhai cũng không thể bù đắp được sự khó chịu đó.
Mũ bảo hiểm quá ngột ngạt khiến cô cảm thấy hơi khó chịu, sau một khúc cua gấp nữa, cô đột ngột cởi mũ ra. Không khí trong lành tràn vào, bao phủ cả mũi và miệng cô như một lòng bàn tay khổng lồ. Gió khiến cô không thể mở mắt, tóc bay bay loạn xạ, nhưng trong lòng cô lại sảng khoái vô cùng, cô không kìm được la lên: “A–“
Bánh trước của xe máy quay đầu đi dọc theo đường chữ S, sau đó giảm tốc độ, Lục Thanh Nhai quay đầu lại nói: “Gào gì thế?”
Lâm Mị nóng mặt, không nói lời nào.
Lục Thanh Nhai sững sờ trong giây lát, qua kính mũ bảo hiểm, anh nhìn thấy nụ cười lấp lánh trong mắt cô, nụ cười như suối nguồn mùa xuân, khuôn mặt không mấy nổi bật kia lập tức trở nên sống động.
– —–oOo——