Thánh Thiên Hệ Thống - Chương 10: Tranh giành quyền lực
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Thánh Thiên Hệ Thống


Chương 10: Tranh giành quyền lực


Sau khi chôn cất cho dì Thẩm xong, hắn được Nguyễn Hoàn Nga phu nhân triệu gọi. Đỗ Minh vẫn còn đang đau lòng cho cái chết dì Thẩm, thật không có tâm tình để gặp người đàn bà này, nhưng hắn cũng thể trái lệnh.

Khi Đỗ Minh đi vào trong thì thấy Nguyễn Hoàn Nga đang ngồi, đứng một bên còn có hai người con trai của bà ta, lần lượt là đứa con thứ ba của bà ta Trần Thanh Minh, còn đứa còn lại là đứa con thứ hai Trần Thanh An.

– Tên nghiệt chủng gặp ta còn không mau quỳ. – Nguyễn Hoàn Nga giọng đe dọa nói.

– Hừ, bà gọi tôi là nghiệt chủng, vậy cớ gì tôi phải quỳ. Đỗ Minh tâm tình vốn không tốt, nghe những lời nói đe dọa liền không vui.

– Còn dám lớn lối nói với mẹ của tao sao. – Đứa con thứ hai Trần Thanh An giọng điệu uy hiếp nói.

Hắn vừa nói liền trực tiếp tiến đến, chụp lấy vai của Đỗ Minh, chân phải tính đá vào chân trụ của Đỗ Minh. Đỗ Minh bao năm luyện tập Luyện Thể, sức mạnh cơ thể hoàn toàn vượt xa so với nội lực, khiến cái tên Thanh An đá vào chân không những không làm Đỗ Minh quỳ gối, mà còn khiến hắn chân bị tê rần kêu lên.

– A…

– Kém cỏi. – Đỗ Minh nhìn Thanh An sỉ nhục nói.

– Người dám mắng anh hai ta.- Tên Thanh Minh cũng theo anh mình lao tới.

Nguyễn Hoàn Nga thấy hai đứa con mình hợp lực đánh Đỗ Minh, không những không ngăn cản mà còn cười vui vẻ.

– “Ta không tiện ra tay, nhưng để hai đứa trẻ này đánh, có thể xem như là bọn trẻ đùa nghịch.”

Thấy tên Thanh Minh lao đến, Đỗ Minh cũng tiện tay giơ một đấm thật mạnh vào mặt gã.

“Bốp”

Một cú đấm chính xác ngay giữa mặt gã Thanh Minh, làm gã ta hét lên choáng váng.

– A….

– Người dám đánh ta chảy máu mũi, đồ con riêng. – Thanh Minh càng điên tiết hơn.

Thanh An bình tĩnh hơn, thấy một đá của mình không tác dụng, liền biết thằng nhóc này cũng không phải hạng vừa, từ trong túi trữ vật rút kiếm ra cốt để hù dọa Đỗ Minh.

Kiếm xuất ra tuy nhanh nhưng cũng đầy sơ hở, tuy Sơ Cảnh trung giai khí thế cực lớn nhưng kinh nghiệm thực chiến hầu như không có.

Đỗ Minh thấy chiêu kiếm tầm thường như vậy, trong lòng không chút hoang mang, liên tục né tránh được. Thấy Đỗ Minh dễ dàng hóa giải chiêu kiếm của mình, trong lòng tên Thanh An vô cùng tức tối.

Gã dựa vào nội lực của Sơ Cảnh trung giai vốn khinh thường Đỗ Minh chỉ mới sơ giai, nhưng không ngờ ngay cả vạt áo cũng không chém trúng. Thanh Minh thấy anh trai mình không ngờ không chiếm thế thượng phong, cũng điên tiết rút kiếm trong túi càn khôn ra lao tới, bản thân gã cũng đã tiến đến Sơ Cảnh trung giai được một thời gian.

Hai bên tấn công Đỗ Minh, không còn là chuyện dạy dỗ mà cả hai tên thực sự muốn ra tay trừng trị hắn. Đường kiếm vô cùng hiểm, Đỗ Minh trong giây phút cũng thấy không ổn, chỉ cần một sơ xuất nhỏ bản thân hắn sẽ gặp tai kiếp.

– “Huyền Băng Đại Trảm Kiếp”

Đây là lần đầu Đỗ Minh dùng chiêu thức lĩnh ngộ được từ Huyền Băng Ma Kiếm để thi thố, một chiêu tung ra phóng thích toàn bộ nội lực bên trong cơ thể hắn ra xung quanh đẩy lùi hai tên Thanh Minh, Thanh An khiến chúng bị trọng thương.

Đỗ Minh ánh mắt vô cùng kinh ngạc, không ngờ không sử dụng Thần Binh, chỉ là tay không phát ra mà uy lực đã to lớn như vậy, trong lòng vui sướng.

“Rầm”

Đang trong lúc phấn khích, Đỗ Minh nhận ngay một chưởng ngay ngực khiến hắn ra ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi lập tức ngất xỉu.

Nguyễn Hoàn Nga nhìn thấy hai đứa con bảo bối của mình không ngờ bị đứa con rơi đánh ngã, liền nổi giận lôi đình, không hề chút bảo lưu thực lực nào một chưởng Nhập Cảnh trung giai đánh thẳng Đỗ Minh.

Sự việc liền gây động tĩnh quá lớn, vài người Trần Gia liền tụ tập đến, thấy Đỗ Minh nằm một chỗ bất tỉnh, còn phu nhân đang đứng đó liền sợ hãi không dám lên tiếng.

– Các người nhìn gì mà nhìn, còn không mau đỡ hai cậu chủ dậy rồi giải tán.- Nguyễn Hoàn Nga tức giận mắng

Trần Dương cũng nghe thấy động tĩnh liền chạy đến, thấy ba đứa con của mình đang nằm la liệt trên mặt đất vô cùng hoảng sợ. Liền tiến đến hỏi vợ của mình.

– Xảy ra chuyện gì vậy vợ?

– Đi mà hỏi đứa con quý báu của ông?

– Chẳng phải lần này vợ muốn đem nó đi đến Lý Gia sao, tại sao giờ lại hôn mê như vậy?- Trần Dương cũng có chút lo lắng hỏi.

– Hừ, thằng nhóc này ăn gan hum tim báo, dám luyện võ riêng bên ngoài.

– Luyện võ bên ngoài là sao?- Trần Dương nghi hoặc hỏi

– Nó chỉ một chiêu nội lực Sơ Cảnh sơ giai liền đánh bại hai đứa con tôi, không luyện võ bên ngoài thì làm được sao?

– Lợi hại như vậy sao? -Trần Dương nói, ánh mắt quay lại nhìn Đỗ Minh đang hôn mê.

– Hừ, ông khen ngợi nó sao?- Nguyễn Hoàn Nga hằn giọng nói.

– Không, không có, chỉ là hơi bất ngờ thôi, chẳng phải mấy năm qua nó chẳng hề luyện chút võ nào sao?

– Ông hỏi tôi, tôi hỏi ai. Tôi quyết định rồi, ngày mai đem nó đến Nguyễn Gia rồi theo đám nhân công gia nhập Lý Gia. Nếu nó còn ở Trần Gia này, tôi sợ ông phải đau lòng rồi.

– Được, được, mọi chuyện theo ý vợ.

Trần Dương nói chuyện với vợ xong, cũng bất đắc dĩ gọi hạ nhân lại kêu đem đến phòng dược, lấy ít thuốc rồi mang về phòng cho hắn tịnh dưỡng. Ngày mai sẽ trực tiếp cho người đưa hắn đến Nguyễn Gia, gia nhập vào nhóm nhân công theo đến Lý Gia.

Cùng lúc này, tất cả các trưởng lão của Trần Gia đều đã tụ tập tại phủ để bàn bạc về chuyện thay đổi quyền lực trong Trần Gia.

– Ta đề xuất Trần Long sẽ thay cha nó tiếp quản vị trí gia chủ này. – Hồ Xuân Thương nói.

Hồ Xuân Thương là trưởng nữ của Hồ Gia cũng là một gia tộc có tiếng ở La Thành đại lục, chỗ dựa quyền lực không phải ít, nhưng từ khi trở thành phu nhân gia chủ ở Trần Gia này, bà ta chưa bao giờ thực sự có tiếng nói quan trọng cho nên lúc này là thời cơ để bà ta có thể có lại vị thế trong Trần Gia.

Bà ta có ba đứa con, đều là thiếu chủ được quyền thừa kế chính thức của Trần Gia, nhưng Trần Gia cũng có một quy định là nội lực phải ít nhất Ngự Cảnh sơ giai mới được tiếp nhận ghế gia chủ.

Hiện nay Trần Long đứa con có nội lực cao nhất của bà cũng chỉ mới Phàm Giai đại viên mãn, vẫn còn cách một chút để đủ điều kiện cơ bản.

Đó cũng chính là nguyên nhân khiến bà phải gấp rút tranh thủ cuộc họp hôm nay để củng cổ quyền lực cho đứa con cả này của mình.

Bà ta biết rõ, đại trưởng lão và nhị trưởng lão cũng có mưu đồ riêng của mình. Bình thường hai người đó vô cùng phối hợp với gia chủ của mình, nhưng khi cơ hội đến liền bộc lộ dã tâm.

Đại trưởng lão Trần Huyền Cảnh, nội lực Ngự Cảnh trung giai, cũng một thân tuyệt học đầy mình, lập nhiều công lao cho Trần Gia.

Nhị trưởng lão Trần Trọng Đức, nội lực Ngự Cảnh trung giai, không chỉ võ công thượng thừa, mà còn là người có rất nhiều quyết sách quan trọng cho Trần Gia.

– Long thiếu chủ quả nhiên tuổi trẻ tài cao, anh minh thần võ, hoàn toàn có thể là người kế vị tương lai xuất sắc, nhưng cũng chỉ là tương lại thôi. Trần gia chúng ta đã bao nhiêu vạn năm nay, có truyền thông người ngồi vị trí gia chủ nội lực phải đạt đến Ngự Cảnh.- Nhị trưởng lão là người lên tiếng trước.

– Lời của nhị trưởng lão cũng không đúng, tu vi đúng là quan trọng, nhưng không phải không đạt được, bất quá Long nhi cũng chỉ cần bế quan vài năm chắc chắn sẽ tiến tới Ngự Cảnh.- Hồ Xuân Thương nói.

– Lão phu nhân cũng nói là vài năm bế quan, vậy trong vài năm đó ai sẽ quản lý trên dưới Trần Gia. Sự kiện lần này chắc chắn sẽ khiến nhiều thế lực có dã tâm thôn tính Trân Gia, nếu không có người chủ trì thì làm sao có thể? – Đại trưởng lão cũng tiếp lời.

– Hừ, Trần Gia chúng ta tồn tại nhiều năm, rễ đã cắm sâu xuống đất, vững chắc kiên cố, chỉ vài năm bế quan tỏa cảng cũng không ảnh hưởng nhiều.- Hồ Xuân Thương quyết liệt nói.

– Di huấn tổ tiên, không thể không theo, chúng tôi ở đây không phải không chấp nhận Long nhi, chẳng qua là thời gian chưa tới.- Đại trưởng lão kiên quyết đáp.

Hai bên tranh cãi quyết liệt, luận điểm đưa ra đều hợp lý, quả thực tình thế rơi vào ngõ cụt. Hồ Xuân Thương biết sự việc khó giải quyết.

– Hôm nay chúng ta có nghị luận cũng không có kết quả, thôi thì qua một ngày suy nghĩ chúng ta lại tìm phương án khác.

Buổi nghị luận vừa giải tán, Hồ Xuân Thương lập tức kêu gọi quản gia của Trần Gia cũng là Trần Tiên đến.

– Thuộc hạ tham kiến lão phu nhân. – Trần Tiên hành lễ.

– Ngồi xuống đi.

– Không biết hôm nay lão phu nhân triệu gọi thuộc hạ có chuyện gì?

– Người không biết đã làm quản gia bao nhiêu năm rồi nhỉ.

– Dạ thưa phu nhân, đã hơn bốn mươi năm.

Hồ Xuân Thương thở dài, dường như đang thương cảm số phận của Trần Tiên.

– Vậy người có muốn trở thành đại tổng quản, quản lý cả Trần Gia này không?

– Dạ muốn, muốn chứ. – Trần Tiên nghe lão phu nhân nói, đôi mắt sáng rực lên, nhanh chóng nói.

– Muốn là tốt rồi, nếu người nghe theo lời ta thì trong vòng một năm chức đại tổng quản sẽ là của người.

– Tiểu nhân đồng ý, dù là dầu sôi lửa bỏng tiểu nhân cũng sẽ làm.- Tên quản gia nghe thấy vậy liền kích động, liền tục cúi đầu nói.

– Người làm việc ở Trần Gia đã ba mươi năm, ta muốn người giúp ta điều tra chút việc riêng tư có liên quan đến dòng chính của đại trưởng lão và nhị trưởng lão, người có làm được không?

Nghe nói liên quan đến nhị vị trưởng lão, tên quản gia cũng có chút run sợ, nhưng mê lực của vị trí đại tổng quản quá lớn, những người giữ vị trí đại tổng quản không chỉ cần thông minh tháo vác mà còn phải là người dòng chính của Trần Gia, bình thường không có thể tới phiên gã. Cho nên dù biết việc này rất nguy hiểm, nhưng lòng tham liền che mờ lý trí.

– Lão phu nhân sẽ giữ lời chứ?

– Ta đường đường là phu nhân gia chủ của người, chẳng lẽ lại đi lừa gạt người sao?- Hồ Xuân Thương chắc chắn nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN