Thánh Thiên Hệ Thống
Chương 16: Hắc ám ma quân
Lý Huyền Đức giận dữ, nội lực phóng thích ra đã vượt qua năng lực bình thường của Sơ cảnh, ngay cả Nhập cảnh sơ giai cũng không thể so sánh được.
Lý Huyền Đức lại tung mình lên không.
– Lần này hạn chết của người đã điểm.
Thiên Phong Hạc Lệ phối hợp với Tàn Vân Kiếm cộng thêm bảo kiếm Phong Ảnh kết hợp. Thế công như sấm sét, uy lực vô cùng cường hãn.
Đỗ Minh thấy Lý Huyền Đức sắp xuất chiêu, biết rằng tình thế này không ổn. Trong đầu liền đưa ra một quyết định.
– Có bảo kiếm thì sao, ta cũng có.
Đỗ Minh vừa nói xong, trong tay cũng xuất hiện một thanh kiếm, thanh kiếm vừa xuất hiện liền tỏa ra một luồng hàn khí.
Cuối cùng sau bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên Đỗ Minh quyết định sử dụng Huyền Băng Ma Kiếm. Tâm lý háo thắng của hắn thật sự đã bị kích thích khi quyết đấu.
– Thanh kiếm này dường như là một thanh thiên binh. – Lý Trường Thanh cảm thán khi nhìn thấy Huyền Băng Ma Kiếm.
Ở La Thành đại lục, ngoại trừ các vũ khí thông thường thì các loại vũ khí cao cấp được chia làm ba cấp độ.
Cấp thấp nhất là bảo vật, tuy vậy cũng hết sức quý giá, chỉ có những người có thân phận mới có thể sử dụng. Cấp kế tiếp là thiên binh, so về độ trân quý càng là hiếm có, số lượng xuất hiện trên đại lục cũng không tới một trăm.
Cuối cùng chính là thần binh là những bảo vật chỉ có trong truyền thuyết. Chưa kể thần binh vẫn chưa ra hai loại cao thấp khác nhau. Tuy vậy, thần binh cấp thấp cũng đã đủ ngạo thị khắp đại lục rồi, sở dĩ Hắc Ám Ma Quân, chỉ trong mười lăm năm thành lập Hắc Ma Tông đã xưng bá đại lục đều là vì ông ta sở hữu thần binh cấp thấp.
Còn như Thiên Ma Thần Đao chính là thần binh cấp cao, chính vì sự quý báu đó mà khắp cả đại lục đều đỏ mắt quyết tâm tranh giành nó.
Đỗ Minh cũng không chậm, một kiếm trực tiếp chém xuống. Vẫn là Huyền Băng Đại Trảm Kiếp, nhưng dưới sự phát động của thiên binh Huyền Băng Ma Kiếm, uy lực có thể nói là bạo tăng mười lần.
“Rầm, rầm”
Hai luồng kiếm cực khủng khiếp va chạm vào nhau tạo ra một tiếng nổ lớn. Thấy tình cảnh này khuôn mặt của Lý Trường Thanh cũng trầm xuống, vì ông ta là người đầu tiên thấy được kết quả.
“Lợi hại, một kiếm dù là Nhập cảnh trung giai cũng không chống đỡ nổi. Xem ra con trai ta phải thua thảm rồi.” – Lý Trường Thanh thầm nghĩ.
Sau khi luồng khí tản mác ra, tất cả khán giả liền chấn kinh. Lý Huyền Đức một thiên chi kiêu tử đáng tự hào của Lý gia đã nằm trên sàn đấu hôn mê bất tỉnh.
– Thiếu gia.
Hai tên chấp sự gần đó liền phi thân lên đài xem xét tình huống của Huyền Đức, dù sao cũng là tam thiếu gia của Lý gia, sự an nguy vẫn là quan trọng nhất.
“Tên Đỗ Minh này không ngờ lợi hại như vậy” – Đinh Hoàng thầm nghĩ, ánh mắt trở nên căm ghét.
– Đỗ Minh, tuyệt lắm!!! – Lý Huyền Anh vui sướng reo lên.
– Vòng đấu này, Đỗ Minh thắng. Từ nay hắn sẽ là chỉ huy của nhóm Sơ cảnh của Lý gia, bất kỳ thành viên nào ở tu vi nội lực Sơ cảnh đều phải nghe theo lệnh Đỗ Minh. – Lý chấp sự cũng thông báo kết quả.
“Bốp, bốp, bốp”
Vô số tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên. Những gì Đỗ Minh thể hiện ra có thể khiến cho đám công nhân của Lý gia giờ có thể tự hào, vểnh mặt đi khắp Lý phủ. Dù sao người của bọn họ cũng đã trở thành một chỉ huy.
– Tam trưởng lão, phiền người giúp ta tra xét thân phận của tên Đỗ Minh này. – Lý Trường Thành đang ngồi cạnh Lý Chiêu Hoàng quay qua nói.
– Vâng thưa gia chủ. – Chiêu Hoàng gật đầu nói.
Cùng lúc này trên một hòn đảo giữa biển khơi, trên hòn đảo chứa đầy tà khí, từ xa nhìn tới đã tỏa ra luồng âm khí đáng sợ. Xuất hiện một bóng người đang ngự không từ trên cao mà tới, toàn thân mặc áo bào đen, trên mặt đeo một cái mặt nạ tạo lên cảm giác như tử thần từ trời giáng xuống.
Khí thế tỏa ra vô cùng mãnh liệt, chấn động lòng người, chỉ cần khí thế này tỏa ra đủ để chấn nhiếp mọi thứ xung quanh.
“Thiên Địa Tái Khởi, Minh Chủ Vô Song, Hắc Ám Chi Vương”
Từ nơi của người này ngự không đáp xuống, liền truyền ra những lời tán tụng. Không ngờ ở một nơi vô cùng âm hiểm này đang tụ tập một đám người.
Đám người đó chỉ cần một người hiện tại đi tới đâu liền có thể gây ra một trận máu tanh đến đó. Họ chính là Hắc Bạch nhị sứ và sáu vị trưởng lão của Hắc Ma Tông.
– Gần đây ở đại lục có lời đồn rằng Thiên Ma Thần Đao xuất thế, kẻ có được nó sẽ thống nhất đại lục. Hắc Ma Tông của chúng ta muốn thống nhất đại lục nhất định phải đoạt được nó. – Người đàn ông áo đen đeo mặt nạ lên tiếng.
Giọng nói tỏa ra như sấm sét, mang theo một uy lực bá đạo, hiển nhiên người có thể khiến những đại cao thủ phải tán tụng chính là Hắc Ám Ma Quân.
– Thưa tông chủ, hiện nay uy thế của Hắc Ma Tông của chúng ta như mặt trời ban trưa, hoàn toàn có thể tung hoành đại lục, Thiên Ma Thần Đao lần này xem như vật trong túi của chúng ta. – Một gã đàn ông trọc đầu khuôn mặt gian ác lập tức quỳ xuống nói.
– Hừ, chỉ giỏi nịnh hót. – Gã tóc đỏ bên cạnh khinh thường nói.
– Người nói ai nịnh hót?
“Hai vị sứ giả lại chuẩn bị gây chuyện với nhau rồi, hai người này luôn không ngừng tranh giành sự sủng ái của tông chủ, đã mấy chục năm qua không ngừng tranh đấu với nhau rồi”. – Sáu tên trưởng lão đứng phía sau đều chung một suy nghĩ
– Tông chủ thiên hạ vô song, hiện nay là đệ nhất nhân của La Thành đại lục, nếu tông chủ không sở hữu được Thiên Ma Thần Đao thì còn ai xứng đáng. – Gã đầu trọc tiếp tục nói.
– Lời nói của Hắc sứ giả chỉ là huyền hoặc, hành sự cần phải cẩn trọng, nếu chỉ dựa vào sức mạnh mà thành công, thì Hắc Ma Tông chúng ta đã thống nhất đại lục từ mười năm trước không phải tới bây giờ chỉ mới chiếm một phần năm đại lục. – Gã tóc đỏ liền hướng tới tông chủ bọn chúng nói.
– Lời của Bạch sứ giả không sai, kiêu binh tất bại, hành sự phải cẩn trọng không được lơ là. – Hắc Ám Ma Quân cũng lập tức lên tiếng.
Nghe thấy tông chủ đồng ý với lời của Bạch sứ giả, Hắc sứ giả lập tức khó chịu, ánh mắt nhìn Bạch sứ giả có phần giận dữ.
Bạch sứ giả thấy ánh mắt của Hắc sứ giả nhìn mình liền biết tên này bị mình chọc giận rồi liền tiếp tục châm chọc.
– Phải chăng Hắc sứ giả đã trở thành thiên hạ vô địch nên mới có thể ngông cuồng như vậy?
– ĐM!! Người nói vậy trước mặt tông chủ chẳng khác nào đang sỉ nhục ta.
Vừa dứt lời Hắc sứ giả liền không nhịn được lao tới Bạch sứ giả, tốc độ vô cùng nhanh, nội lực tỏa ra cực kỳ khủng khiếp.
– Hay lắm, ta cũng đang muốn xem thử hơn một năm chưa gặp nhau Hắc sứ giả bây giờ mạnh như thế nào?
Bạch sứ giả cũng không chậm trễ, vận chuyển nội lực Ngự Cảnh đại viên mãn của mình hướng tới Hắc sứ giả tấn công.
Hắc Ma Tông lấy thực lực làm trọng, kẻ không đủ năng lực không thể nào đứng trong hàng ngũ chỉ huy của Hắc Ma Tông. Cho nên Hắc Ám Ma Quân nhìn thấy tình cảnh của hai sứ cũng không hề có ý định nhắc nhở.
Hắc Bạch nhị sứ của Hắc Ma Tông tu vi đều đã đạt đến Ngự Cảnh đại viên mãn từ vài năm trước, nội lực như vậy có thể xem như đã có thể nằm trong mười vị trí đứng đầu đại lục, có thể thấy thực lực của Hắc Ma Tông cường đại cỡ nào.
Trong đại lục đến nay người ta chỉ có thể xác định sự tồn tại duy nhất của hai cường giả Phá Cảnh là Hắc Ám Ma Quân và Trần Thiên Phong. Cả hai đều may mắn gặp kỳ ngộ và sở hữu thần binh mới có thể đột phá đạt tới cảnh giới Phá Cảnh.
Cho nên cuộc đấu của hai vị sứ giả Hắc Ma Tông có thể xem như cuộc chiến đỉnh cấp nhất của đại lục rồi, vì trận chiến giữa hai cao thủ Phá Cảnh chỉ diễn ra một lần duy nhất và đã diễn ra gần hai mươi năm trước, kết quả như thế nào đến nay vẫn là một ẩn số của La Thành đại lục.
“Ầm, ầm, bùm bùm”
Hai đại cao thủ đỉnh cấp vừa ra chiêu liền không bảo lưu thực lực xuất chiêu liên hoàn, gây ra vô số tiếng nổ.
“Đây là cảnh giới Ngự cảnh đại viên mãn sao” – Các vị trưởng lão cũng phải cám thán.
Ngự cảnh cao giai và Ngự cảnh đại viên mãn tuy cách nhau chỉ một giai nhưng lại là cấp bậc khó khăn nhất, không chỉ đầy đủ nội lực trong cơ thể mà còn phải ngộ được “niệm” đây là một loại cơ duyên không thể tự học được.
Chính vì vậy, dù các trưởng lão đang đứng ở đây đều là Ngự cảnh trung, cao giai nhưng so với hai vị sứ giả đều như trẻ con và người lớn.
Một quyền, một cước ra chiêu liên hoàn, hai bên có thể xem như ngang tài ngang sức, đều điên cuồng tấn công, không thèm phòng ngự. Niệm của cả hai đều lấy “công” làm gốc, cho nên mỗi quyền mỗi cước đều vô cùng độc ác, đánh vào chỗ hiểm.
Hai bên ra hơn trăm chiêu, trên người cũng đã chịu tổn thương khá nặng, nhưng đấu chí của cả hai vẫn vô cùng mạnh mẽ không chịu từ bỏ, càng đánh chiêu sau lại càng mạnh hơn chiêu trước.
– Hahaha, cả hai người các người đều có tiến bộ, bổn tọa đây có lời khen ngợi. Bây giờ có thể dừng tay rồi.
Lời nói phát ra, tuy bình thường nhưng lại tạo thành một cơn lốc xoáy xuất hiện chen giữa đòn công kích của hai vị sứ giả, tách hai người bọn họ ra hai nơi.
“Tông chủ thật lợi hại, đây là cảnh giới Phá cảnh sao?” – Hại vị sứ giả bị chia cách ra liền sợ hãi nghĩ.
Hai người bọn họ trong chiến đấu đều tung ra toàn bộ thực lực, có thể nói nội lực đủ để phá vỡ thiên địa, vậy mà chỉ một tiếng nói mang theo nội lực của tông chủ liền khiến hai người bọn họ vô phương tiếp tục.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!