Thánh Thiên Hệ Thống - Chương 8: Đại thọ bảy mươi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Thánh Thiên Hệ Thống


Chương 8: Đại thọ bảy mươi


Đỗ Minh luôn cảm thấy mình tăng trưởng quá chậm, mãi mà vẫn chưa đột phá Sơ Cảnh trung giai, nhưng hắn không biết một điều ở tuổi mười một chạm đến ngưỡng gần Sơ Cảnh trung giai không phải đứa trẻ nào cũng làm được.

Hiện nay Đỗ Minh còn tăng thêm khối lượng luyện tập cho chính bản thân mình, mỗi ngày đều chạy liên tục trên một đoạn đường dài hơn ba mươi kilo mét. Chạy đường dài thì không cần phải nói, là rèn luyện sức bền và khả năng hô hấp của con người, còn rèn luyện dưới nước thì có thể kích thích tiềm năng của con người ở mức cao nhất.

Hôm nay, ở Trần Gia có một sự kiện vô cùng đặc biệt, chính là đại thọ bảy mươi của gia chủ Trần Minh Tuấn. Chính vì vậy trên dưới Trần gia đều bận rộn chuẩn bị cho buổi mừng thọ này. Chắc chắn sẽ có không ít người có danh vọng trên La Thành Đại Lục này đến để chúc mừng, nên phần tổ chức đã chuẩn bị trong nhiều ngày qua.

Bên trong kinh thành, các con đường dẫn đến phủ Trần Gia đều được trang hoàng lộng lẫy, có không ít nhân sĩ đã đến từ nhiều ngày trước khiến cho không khí vô cùng tấp nập.

Lúc này, tại một tiểu đình nhỏ trong hoa viên Trần Gia, gương mặt của Trần Minh Tuấn có chút lo lắng, bên cạnh ông ta là ba người con trai vẻ mặt cũng vô cùng sợ hãi.

– Những lời cha nói là thật sao? Người con cả của Trần Minh Tuấn, Trần Long hỏi.

– Đúng vậy, hy vọng lần này tai kiếp sẽ qua. Trần Minh Tuấn vừa nói xong liền thở dài.

– Có khi nào thần toán tử đại nhân đoán sai không? Lần này tới lượt Trần Dương lên tiếng.

– Cha cũng hy vọng là vậy, nhưng từ khi xuất đạo đến nay, thần toán tử chưa một lần gieo quẻ sai. Trần Minh Tuấn sầu não nói.

– Trần Gia chúng ta khí thế đang thịnh, lại là đệ nhất thế gia, làm gì có chuyện xảy ra tai kiếp ngay tại Trần Gia được chứ? Người con thứ hai của ông ta là Trần Minh nói.

– Mười ngày trước, khi cha nhận được phong thư của thần toán tử nói rằng, khí số cha đã tận, không thể nào bước qua tuổi bảy mươi, tuy vậy nguy hiểm này chỉ ứng với vận mệnh của cha, không hề ảnh hưởng tới gia tộc chúng ta. Ban đầu cha cũng có chút nghi hoặc, nhưng bây giờ càng tới sát ngày thì cha càng cảm giác được bản thân có lẽ lành ít dữ nhiều rồi.

– Cha tề phúc hồng thiên sẽ không có chuyện gì đâu. Trần Dương nói.

– Con phải biết thần toán tử là thân truyền duy nhất của tiền bối Dương Phi Phàm, ông ta đã nhận được tất cả chân truyền của sư phụ mình. Khả năng nhận đoán tiên cơ của ông ấy tuyệt đối không thể nào sai lệch được. Lần này, nếu cha có gặp tai nạn cửu tử nhất sinh, thì cũng chứng tỏ lời tiên đoán Trần Gia ta sẽ thống nhất tứ đại gia tộc hoàn toàn có cơ sở. Cho nên cha muốn các con dù ta có gặp chuyện gì cũng phải cố gắng giữ lấy huyết mạch của Trần Gia, ắt sẽ quật khởi. Trần Minh Tuấn cứng rắn nói.

– Chúng con sẽ không để cha gặp chuyện đâu. Trần Long mạnh mẽ nói.

– Là phước không phải họa, là họa tránh không khỏi. Dù sao hôm nay cũng là mừng thọ của cha, chúng ta ra ngoài chuẩn bị tiếp khác thôi.

– Dạ, thưa cha.

Khắp bên trong sảnh tiệc lúc này, các khách khứa đã xuất hiện khá đông đủ, không khí vô cùng náo nhiệt. Ngay cả các gia tộc lớn khác cũng phái người đến để chúc mừng, ngoài ra còn có vô số người có tên tuổi của La Thành đại lục xuất hiện.

– A, Minh Tuấn tiền bối ra rồi kìa. Vài người đang ngồi trên bàn tiệc, kích động nói khi thấy Trần Minh Tuấn xuất hiện.

– Chào Trần gia chủ.

– Chào Minh Tuấn tiền bối.

– Chúc Minh Tuấn tiền bối, phước như đông hải, thọ tỷ nam sơn.

Vô số lời chào vào lời chúc của mọi người hướng đến Trần Minh Tuấn. Ông ta cũng đưa tay mỉm cười chào lại tất cả mọi người.

– Cám ơn tất cả các vị, hôm nay đã nể mặt của lão già này mà đến chúc mừng.

Trần Minh Tuấn không hổ danh là một cao thủ, tuy có chút lo lắng bất an trong lòng nhưng trước mặt bao nhiêu người không một ai có thể nhìn thấy sự lo lắng đó trên gương mặt ông ta.

Không khí cứ thế diễn ra vô cùng náo nhiệt, mọi người say sưa ăn uống nói cười. Tất cả trên dưới Trần gia phải nói là bận bịu tối tăm mặt mũi, chỉ có duy nhất Đỗ Minh lúc này vẫn đang chạy bộ bên ngoài kinh thành là không chút quan tâm.

– Ha ha, đại hội bảy mươi tuổi cơ đấy, lão già sống đủ lâu rồi còn chưa chịu quy tiên sao.

Đang trong lúc vui vẻ, một tiếng cười lớn phát ra từ bên ngoài truyền vào. Sau đó liền xuất hiện một thân ảnh to lớn, một người đàn ông tay cầm cây chùy đang tiến vào sảnh.

– Hừ, kẻ đến là ai muốn làm loạn ở đây sao. Một tên hạ nhân Trần gia lên tiếng.

– A….

Vừa dứt lời, một chưởng của gã vừa xuất hiện đã khiến tên hạ nhân lập tức vong mạng.

– Ta là một trong sáu trưởng lão của Hắc Ma Tông, Lê Minh Hòa. Muốn đến để thỉnh giáo một chuyện thôi. Tên cầm chùy lớn tiếng nói.

– Là người của Hắc Ma Tông sao. Vô số người dự tiệc nhận biết cái tên này, liền thể hiện thái độ sợ hãi.

– Là Hắc Ma Tông, tổ chức tà ác nhất La Thành đại lục, Trần Gia đã làm gì để họ kiếm chuyện.

– Nghe nói người của Hắc Ma Tông vô cùng tàn ác, một khi đã ra tay là tàn sát. Phía sau Tông chủ là Nhị Sứ giả, kế tiếp chính là sáu vị trưởng lão. Tên này là một trong sáu vị trưởng lão Hắc Ma Tông chứng tỏ võ công vô cùng lợi hại.

Vô số lời nghị sự vang lên, bọn họ tuy đến mừng thọ cho Trần Gia để giao hảo, nhưng nếu chuyện không liên quan đến mình thì họ cũng không dại gì mà đi đắc tội với Hắc Ma Tông.

Người trong giang hồ, nói lợi ích hàng đầu, cho nên lúc này việc Trần Gia chỉ người Trần Gia giải quyết.

– Hừ, chỉ là một con chó của Hắc Ma Tông mà muốn đến Trần Gia chúng ta kiếm chuyện sao? Trần Minh Tuấn lên tiếng, lời nói mang theo uy áp vô cùng bá đạo.

Lời vừa dứt ông ta cũng lao ra khỏi ghế, trực tiếp tấn công tên trưởng lão Hắc Ma Tông, sức mạnh của cao thủ Ngự Cảnh cao giai vô cùng mạnh mẽ.

Một quyền đánh tới mang theo khí thế long trời lở đất, những người khách không kịp né tránh cũng bị khí lực ảnh hưởng làm té ngã.

“Vụt”

Tên trưởng lão Hắc Ma Tông, dùng cây chùy của mình để đỡ một quyền của Trần Minh Tuấn. Cây chùy của gã ta không ngờ lại chính là một trong những bảo vật vô cùng nổi danh, Thiên Cang Chùy, khiến cho một quyền của Trần Minh Tuấn bị phản chấn lại.

Tên Lê Minh Hòa hiện cảnh giới chỉ là Ngự Cảnh trung giai, nhưng với uy lực của Thiên Cang Chùy giúp cho lòng tin của gã tăng mạnh.

Gã cầm cầy chùy nhảy lên, luồng bá khí bao quanh chùy vô cùng cường hãn, uy áp trên người gã tăng lên không thua kém gì Trần Minh Tuấn. Một chùy muốn bổ thật mạnh xuống.

– Ta sẽ cho thiên hạ biết Trần Gia chỉ là hư danh.

Trần Minh Tuấn thấy tên Lê Minh Hòa một chùy bổ xuống, liền nhanh chóng từ trong túi càn khôn rút lấy vũ khí của mình. Thiên Ảnh Kiếm, cũng là một thần binh nổi danh trên La Thành Đại Lục.

Thiên Cang Chùy bổ xuống va chạm với Thiên Ảnh Kiếm, hai luồng sức mạnh như phong lôi nổ tung, sức mạnh dường như có thể hủy diệt trời đất, xung quanh hai người tất cả đều bị hủy hoại, ngay cả những người võ công thấp kém cũng bị liên lụy ảnh hưởng khí kình mà tan xương nát thịt.

Không ngờ nguồn khí lực của hai cây thần binh này lại mạnh mẽ đến như vậy, nó lập tức khiến phạm vi xung quanh hai người bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Sức mạnh Ngự Cảnh trung giai và cao giai quả nhiên không phải tầm thường.

“Uỳnh, Uỳnh, Uỳnh”

– Nguy hiểm, chạy mau. Vô số người thấy tình huống không đúng lập tức bỏ chạy khỏi sảnh.

Luồng phá hoại của hai người này bạo phát ra vô cùng lớn. Trần Minh Tuấn không ngờ, ngay kích đầu tiên tên này đã phát ra toàn bộ lực lượng dường như muốn đồng vu quy tận với mình.

Giây phút này, ông ta cũng đã hiểu tại sao thần toán tử nói rằng mình không qua khỏi bảy mươi. Rõ ràng tên này đến đây để liều mạng với ông ta, dù cho cảnh giới cao hơn một giai, nhưng nếu đối phương quyết tâm ngọc đá cùng tan thì kết quả thật khó nói.

Chỉ trong chốc lát, khí kình cả hai phát ra đã khiến phạm vi hai mươi mét xung quanh tan nát.

– Cuộc chiến của cao thủ Ngự Cảnh sao, thật đáng sợ. Những người may mắn né tránh khỏi phạm vi ảnh hưởng nhìn thấy sự tàn phá của khí kình liền cảm thán.

Ba người con của Trần Minh Tuấn đều chỉ ở cảnh giới Phàm Cảnh, đều không thể lao và giúp đỡ cha mình lúc này chỉ có thể bất lực đứng nhìn.

– Nếu lúc này có các vị trưởng lão thì có thể giúp cha rồi. Trần Dương sợ hãi nói.

– Nếu cha chịu nói cho chúng ta biết sớm, chúng ta đã mời các vị trưởng lão trở về rồi, không ngờ rằng ngay ở phủ chúng ta lại có kẻ Hắc Ma Tông tập kích chứ. Trần Long căm giận nói.

Trần Minh Tuấn thấy tình hình không có lợi với mình, vận dụng toàn bộ nội lực của Ngự Cảnh cao giai, kích phát ra luồng lôi kiếm vô cùng khủng khiếp, trực tiếp một đạo thiên lôi đánh xuống tên trưởng lão Hắc Ma Tông.

Không ngờ luồng lôi kiếm vừa đánh xuống, liền nghe thấy tên Lê Minh Hòa nói.

– Quả như tông chủ dự liệu, ta có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi hahaha….

Lôi điện đánh xuống, không ngờ lại xảy ra dị tương, luồng lôi điện nổ tung ra. Thiên Cang Chùy cùng Thiên Ảnh Kiếm đều tan vỡ, không ngờ lôi điện không chỉ tiêu diệt tên Lê Minh Hòa, mà còn trực tiếp kích dẫn một quả cầu nội lực được tên Tông Chủ Hắc Ma Tông để trong người gã trực tiếp phát nổ.

Trong giây phút này, Trần Minh Tuấn không kịp xoay trở, một đòn tấn công trực tiếp có sức mạnh của Phá Cảnh liền khiến ông ta nổ tung.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN