Thanh Ti - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Thanh Ti


Chương 9


“Mấy người làm gì đó?!”

Nghe Vũ Văn Tuần gầm lên, Thanh Ti vội vàng buông lỏng tay, Quách Khả Phong còn chưa kịp từ trong đau đớn vừa rồi khôi phục tinh thần thì liền bị Vũ Văn Tuần xông lên nắm áo, một quyền đánh cho gã bay ra ngoài.

Bởi vì Thanh Ti bị một nhóm người vây quanh, Vũ Văn Tuần không thấy được động tác nhỏ của cậu, còn tưởng là cậu bị Quách Khả Phong vô lễ, cho nên lập tức chặn đầu gã ra sức đánh, những người khác thấy tình cảnh này, cũng cuống quít thối lui, không ai dám ngăn lại Vũ Văn Tuần đang nộ hỏa như bạo sư, vì vậy chờ đến khi hắn thu lại quyền, Quách Khả Phong đã bị đánh mặt mũi bầm dập, không ngừng cầu xin tha thứ.

“Ngươi nghe rõ, đừng nghĩ chạm đến người của ta, nếu không đừng trách ta không khách khí!”

Phổ Thần cùng Kình Phong mặc dù chống đối đã lâu, nhưng trước giờ vẫn là đấu đá trong tối, hôm nay chứng kiến Vũ Văn Tuần nổi giận như thế, mọi người ở đây trong lòng đều hiểu rõ, thiếu niên nhu nhược này tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là bạn giường của Vũ Văn Tuần, bọn họ đã chạm vào điều cấm kị của người này.

“Không dám, không dám….”

“Xin lỗi!”

“Xin lỗi, thực xin lỗi…”

“Ngươi xin lỗi ta làm gì? Xin lỗi cậu ấy!”, Vũ Văn Tuần đem Quách Khả Phong đưa đến trước mặt Thanh Ti, quát.

“Xin lỗi xin lỗi, tôi là kẻ vô liêm sỉ.”

Thấy Quách Khả Phong cầu xin không ngớt, Thanh Ti cuống quít khoát tay, tỏ vẻ bản thân không hề so đo, Vũ Văn Tuần lúc này mới buông gã ra, bạn bè gã lập tức ôm lấy tên xui xẻo này, chạy bán sống bán chết.

Thanh Ti ngơ ngác đứng tại chỗ, hồi lâu vẫn không khôi phục lại tinh thần.

Võ công trước kia của Cung chủ không giống như vậy, tại sao hắn không dùng nội lực? Chẳng lẽ hắn tẩu hỏa nhập ma, không chỉ mất trí nhớ mà nội lực cùng hoàn toàn mất đi….

Thấy Thanh Ti sững sờ, Vũ Văn Tuần chỉ nghĩ là cậu sợ hãi, hắn áy náy nói, “Xin lỗi, tôi không nên lưu lại một mình cậu ở nơi này…”

Mới vừa rồi chứng kiến một đám người Quách Khả Phong vây quanh Thanh Ti, trái tim hắn liền nhảy liên như muốn bay ra ngoài, may mắn đúng lúc hắn kịp quay về, nếu không mấy tên cặn bã kia nhất định sẽ làm nhục đứa nhỏ nhát gan nhu nhược này.

Thanh Ti cái mũi có chút chua xót, cậu quay lại thản nhiên cười với Vũ Văn Tuần một chút, sau đó ngồi vào xe, đem mặt quay sang một bên

Bị người châm chọc làm nhục đối với cậu mà nói vốn là chuyện như cơm bữa, trước kia nếu Cung chủ bắt gặp cậu bị ức hiếp, cùng lắm là tặng vài thứ minh châu ngọc khí để cậu vui vẻ, hôm nay chính là lần đầu tiên trong đời, người sỉ nhục cậu phải mở miệng xin lỗi, làm cho cậu cảm giác được bản thân là con người, chứ không phải là một nam sủng xuất thân ti tiện.

“Thanh Ti …”

Bộ dáng Thanh Ti khiến cho Vũ Văn Tuần thực đau lòng, hắn nâng cằm Thanh Ti lên, đưa mặt cậu hướng về phía của mình.

“Đừng buồn nữa được không? Những tên cặn bã đó không đáng để cậu như vậy.”

Thanh Ti rũ hạ mi mắt, gật đầu.

Một bình nước ấm áp được nhét vào tay cậu.

“Không phải cậu khát sao? Uống nước giải khát đi, người xếp hàng mua rất đông, nếu không cũng chẳng về trễ thế này.”

Nghe ra lời nói tràn ngập hối hận của Vũ Văn Tuần, Thanh Ti trong mắt có chút nóng lên, một giọt lệ nho nhỏ theo gương mặt chảy xuống.

Cung chủ thật sự thay đổi rất nhiều, trước kia mặc kệ hắn yêu sủng cậu thế nào, cũng chưa bao giờ vì cậu mà suy nghĩ như thế.

“Đừng khóc, đừng làm cho tôi đau lòng.”

Trên gương mặt chợt ấm áp, nước mắt được Vũ Văn Tuần nhẹ nhàng hôn vào miệng, hắn thuận thế đem cái hôn đạm đạm kia đặt lên khóe mắt của Thanh Ti, nhìn thấy Thanh Ti hai tròng mắt sáng trong mở to kinh ngạc nhìn mình, Vũ Văn Tuấn chỉ có thể gượng cười.

“Thanh Ti, tôi nghĩ tôi yêu cậu mất rồi!”

Hắn nhất định đã phải lòng thiếu niên không rõ lai lịch này, nếu không thì khi nhìn thấy cậu bị khi dễ, hắn sẽ không bất chấp tất cả xông lên phía trước đánh người, dựa theo tính tình của hắn, nhiều nhất là ngấm ngầm động tay động chân, khiến cho đối phương khổ sở không nói nên lời, chắc chắn sẽ không xúc động đến mức dùng bạo lực như vậy.

Một chữ “yêu” làm cho trái tim Thanh Ti chợt thấy ấm áp, nhưng cũng có chút lo sợ nghi hoặc, cậu tùy ý để Vũ Văn Tuần ôm mình vào lòng, nhắm mắt an tĩnh dựa vào khuỷu tay hữu lực kiên cường này.

Lồng ngực rắn chắc mang lại cho Thanh Ti cảm giác an toàn, cậu biết ít ra ở thời điểm này, phần tình yêu này là chân thật…..

Sợ những việc không vui kia lại tái diễn, chủ nhật Vũ Văn Tuần tránh đi những nơi náo nhiệt, hắn mua nguyên liệu cùng lò nướng, lái xe đưa Thanh Ti đến hồ nhân tạo vùng ngoại ô nấu cơm dã ngoại.

Hồ quang sơn sắc kiều diễm làm cho Thanh Ti cảm thấy vô cùng vui vẻ, ngay từ đầu cậu vì chuyện để Vũ Văn Tuần giúp chính mình nướng thức ăn cảm thấy rất bất an, nhưng lúc Vũ Văn Tuần cười cười nói nói, cậu rất nhanh liền thả lỏng, Thanh Ti phát giác hai ngày này bản thân mình kì thật rất vui vẻ, đó là loại vui sướng hoàn toàn bất đồng với những lúc ở cùng thím Lương và Tang Viên.

Buổi tối tận hứng trở về, Vũ Văn Tuần lên lầu ba ngâm mình, Thanh Ti thì ở phòng tắm lầu hai đơn giản kì cọ một chút, khi soi gương thoa thuốc lên vết sẹo ở thái dương, tay cậu chợt đình chỉ.

Vết thương đã khép miệng, nhưng vẫn lưu lại một đường sẹo nhợt nhạt, Tang Viên cho cậu thoa thuốc hàng ngày, nói vết sẹo sẽ nhanh mất đi, nhìn nhìn vết sẹo nhỏ dài này, tươi cười trên mặt Thanh Ti trở nên cứng ngắc.

Còn nhớ rõ khi ấy Vũ Văn Tuần âm ngoan tàn nhẫn hạ thủ với cậu, cho dù đêm trước đó người kia từng đối cậu ôn nhu như nước.

Lời ngon tiếng ngọt của tình nhân giống như lời thề thốt của một con bạc, vĩnh viễn không thể tin tưởng!

Đúng vậy, không thể tin tưởng…..

Một trận tiếng bước chân kì quái cắt ngang cơn trầm tư của Thanh Ti, do từng luyện công, thính lực của cậu trội hơn so với thường nhân, nghe ra tiếng bước chân là từ dưới lầu truyền đến, Thanh Ti trở nên cảnh giác.

Sẽ không phải là tên vô lại sinh sự ngày hôm qua chứ?

Cậu chạy ra chỗ lan can nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy một nam nhân cao lớn đang đường hoàng tiến vào, trong miệng lẩm ba lẩm bẩm.

“Uầy, hệ thống bảo an ở đây so với lần trước hiện đại hơn không ít a….”

Đạo tặc!!

Thanh Ti chạy vội xuống cầu thang, một đường nhắm đến nam nhân trước mặt.

Ngươi là ai? Mau ra ngoài!

Thanh Ti phi thân dùng khẩu hình miệng nói, cũng quả quyết chỉ về phía cửa, ý bảo vị khách không mời này mau chóng rời đi.

Đó là một nam nhân khôi ngô vóc người khỏe mạnh, so với Thanh Ti cao hơn đúng một cái đầu, tựa hồ đối với Vũ Văn Tuần cũng cao hơn một chút, tướng mạo anh tuấn, mái tóc quái lạ dựng thẳng lên trời, sau khi hắn nhìn thấy Thanh Ti, vẻ mặt vốn là đang cười hì hì trong nháy mắt lộ ra sự kinh diễm.

“My God, tiểu mỹ nhân từ đâu tới đây a?….”

Hắn giơ tay lên, nghĩ muốn sờ sờ gương mặt Thanh Ti một chút, ai ngờ cổ tay đột nhiên đau đớn, không đợi hắn phục hồi tinh thần, cơ thể đã bay lên trời, thét lên một tiếng thê lương, sau đó liền bị ném xuống tấm thảm.

Nếu là phường đạo tặc, Thanh Ti tự nhiên sẽ không khách khí, cậu vừa rồi đã cảnh cáo đối phương, ai ngờ hắn không chỉ không đi mà còn lộ tính háo sắc có ý muốn vô lễ với cậu.

Vũ Văn Tuần từ trên lầu đi xuống, vừa vặn chứng kiến Kiều Diễm một màn đo ván, nhìn thấy bạn bè té ngã như chó con chổng mông lên trời, chật vật không chịu nổi như vậy, hắn không khỏi cười ha hả.

Kiều Diễm vốn là giám đốc của một công ty săn tin, từ nhỏ đã theo phụ thân luyện công phu, Vũ Văn Tuần chưa bao giờ thấy hắn trong vòng một chiêu đã bị người ta đánh ngã, xem ra mình đã coi thường Thanh Ti điềm đạm gầy yếu này rồi.

Thanh Ti chạy đến bên cạnh Vũ Văn Tuần, chỉ vào người còn chưa thể đứng lên kia nhanh nhảu dùng khẩu hình miệng, Vũ Văn Tuần chứng kiến cặp môi không ngừng phun ra mấy chữ “tiểu thâu”, “đạo tặc” của cậu, không kìm được một trận cười to.

“Thanh Ti, cậu hiểu lầm rồi, đây là bằng hữu của tôi, bất quá làm hắn té lăn lộn mấy vòng cũng không sao, ai bảo hắn lúc nào cũng không xin phép mà vào.”

“Vũ Văn Tuần, cậu thật quá đáng, tớ làm như vậy chỉ là muốn kiểm tra hệ thống bảo an của nhà cậu có thể vượt qua kiểm nghiệm hay không thôi!”

Kiều Diễm vẻ mặt đau khổ từ mặt đất đứng lên, nhìn thấy Thanh Ti sau khi biết được thân phận của hắn liền làm ra vẻ mặt xin lỗi, hắn nhân tiện rên rỉ một chút.

“Thắt lưng muốn gãy luôn rồi nè, cậu từ đâu kiếm ra tiểu tình nhân này vậy hả? Còn kiêm luôn chức bảo tiêu? Ai ui….”

Vũ Văn Tuần có chút xấu hổ.

“Nói bậy bạ gì đó? Cậu ấy là em họ ở xa của tớ, tên là Phó Thanh Ti, Thanh Ti da mặt mỏng, ít ở trước mặt cậu ấy nói đùa đi!”

Em họ ở xa?

Mấy lời này dùng để gạt quỷ đi, vài ngày trước kêu hắn tra hình một người còn không phải chính là thiếu niên xinh đẹp tựa bảo vật này sao?

Kiều Diễm nhãn châu thiểm động, lập tức tươi cười nhảy đến trước mặt Thanh Ti, từ trong ví tiền móc ra cặp danh thiếp, lấy ra một tấm in thiếp vàng hai tay trình lên.

“Phó Thanh Ti phải không? Tôi sau này gọi em là Thanh Ti nha, tôi tên Kiều Diễm, vốn là chủ của công ty săn tin, anh tuấn tiêu sái, trời sinh tính tình thiện lương, có chút tài sản, bây giờ còn đang trong tình trạng độc thân tìm người nâng khăn sửa túi, Thanh Ti, xin em hãy cho tôi một chỗ trong danh sách ứng cử viên làm người yêu của em, tôi cam đoan, tương lại em nhất định sẽ không hối hận vì bản thân đã đưa ra một quyết định anh minh như vậy.”

Một phen trường thiên đại luận giới thiệu về mình làm cho Thanh Ti có chút lờ mờ không hiểu, cậu nhìn về phía Vũ Văn Tuần.

Săn tin?

“Chính là công việc giúp Đông gia tìm con chó, giúp Tây gia bắt con gà.”

Cung chủ sau khi mất trí nhớ, cư nhiên biết nói đùa.

Thanh Ti nhoẻn miệng cười, sau khi nhận được ánh mắt cho phép của người kia, cậu mới tiếp nhận danh thiếp, dùng môi thì thầm, tôi là nam nhân.

Lại còn là một nam nhân đã có chủ, mặc dù không rõ vì sao Vũ Văn Tuần phủ nhận quan hệ của bọn họ, nhưng ở trong mắt Thanh Ti, Vũ Văn Tuần chính là chủ nhân của cậu, mỗi tiếng nói hành động của hắn với cậu đều không khác gì thánh lệnh thần ban.

“A, tôi đương nhiên biết em là con trai a, bất quá tình yêu vốn không phân biệt chủng tộc, quốc gia, giới tính, Thanh Ti, tôi vừa nhìn đã yêu em, nếu không làm sao lại tình nguyện để em đánh ngã? Em có thể hỏi anh họ của em xem, thân thủ của tôi giỏi đến mức nào.”

Kiều Diễm một câu nói hời hợt liền đem sự tình mình chật vật té ngã giấu tiệt, đánh chết hắn cũng không nhận bản thân kì thực nửa điểm phản kháng cũng không có đã bị người ta ném văng ra ngoài.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN