Thanh Triều Ngoại Sử 2
Chương 8: Tái ngộ kinh đô (thượng)
Sáng nay sương mù giăng kín lối đi, đất trời cũng âm ỉ mùi bùn lầy tạo nên một bầu không khí âm u kỳ quái. Ẩn mình trong lớp sương mù dày đặc, binh sĩ Chính Bạch Kỳ di chuyển cách nhau mỗi người chừng hai thước thì đã không nhận ra hình thù cụ thể của kẻ phía trước. Đến giữa giờ Mão, sương mù bắt đầu tan từ từ, tới cuối giờ Mão thì tan hẳn.
Kinh thành hiện ra trong tầm mắt.
Trong ánh sáng mờ nhạt của thời khắc trước bình minh, sông Vô Định đậu đầy thuyền bè lớn nhỏ. Ánh sáng phát ra từ những chiếc lồng đèn trên các mũi thuyền tạo nên cảm giác thê lương giữa chốn đô thành nhộn nhịp phồn vinh.
Độ giữa giờ Thìn, đoàn quân Chính Bạch Kỳ đến cổng thành, lúc này thương nhân, lữ khách cũng đang nối đuôi đoàn quân vào thành môn, kéo theo tiếng ồn ào huyên náo.
Hừng đông, phía sau dãy Kim sơn hiện ra vài áng mây hồng, sau đó vầng mặt trời đỏ như máu xuất hiện trong đám mây này.
Một trung niên mặc áo lông chồn đội mũ tua hồng đứng trên tiễn lâu, thấy lá cờ trắng rồng xanh phía dưới bèn dẫn một đám lính chạy xuống làm lễ chào.
Tiêu Phong xuống ngựa, cùng Nhạc Chung Kỳ, Tô Khất, Triệu Phật Tiêu và Khẩu Tâm đến chào đáp lễ.
– Bộ quân Thống lĩnh! – Tiêu Phong cười nói – Lâu ngày gặp lại trông ngài vẫn phong độ khí khái, chẳng hề khác trước!
Trung niên mặc áo lông chồn cười khà khà:
– Long Khoa Đa làm sao sánh với Phủ Viễn tướng quân?
Nói đoạn bá vai Tiêu Phong đi qua cổng thành.
Tiêu Phong phẩy tay ra hiệu đoàn quân Chính Bạch Kỳ theo chàng. Nhạc Chung Kỳ, Tô Khất, Triệu Phật Tiêu và Khẩu Tâm cũng theo Tiêu Phong và Long Khoa Đa.
– Thật là hoàng thiên không phụ hảo nhân tâm, cuối cùng ngài cũng về, vậy là kể từ hôm nay, thái hoàng thái hậu và hoàng thượng có thể an tâm, không cần ngày đêm trông chờ lo lắng nữa.
Long Khoa Đa vừa đi vừa nhìn Tiêu Phong cười nói. Đến khi Tiêu Phong hỏi thăm tình hình kinh thành, Long Khoa Đa thu nụ cười đáp:
– Từ khi tướng quân đi hồi cương, kinh thành do hạ quan quản, nhưng không có ngài thật không xong được. Hồi trước, bất luận bọn vô lại ở tỉnh nào vào thành, ngài nói đứng bọn chúng đứng, cho đi bọn chúng mới dám đi. Có ngài thì bọn lưu manh không dám sinh sự trên phố. Không có ngài dù hạ quan có năm trăm bộ đầu, bảy ngàn bộ khoái cũng không dùng được.
Long Khoa Đa càng nói giọng càng chùng xuống như dây đàn:
– Nhân tiện nhắc vấn đề chợ búa, gần đây kinh thành xuất hiện một loạt tiền giả, gọi là “Sa sát tử,” người ta nói do bọn tây dương tung ra nhằm phá hoại thị trường kinh thành.
Tiêu Phong nghe Long Khoa Đa nói tới đây dừng chân, sau khi chàng dặn dò Tô Khất một số việc, chàng bái chào Long Khoa Đa rồi cùng Nhạc Chung Kỳ lên ngựa đi hướng Đông Thành.
Lại nói tới Tụ Bảo Trai, dân chơi đồ cổ ở kinh thành có lẽ không ai không biết tới Tụ Bảo Trai, tiệm bán đồ cổ lâu đời và lớn nhất miền bắc nằm giữa lòng chợ Đông Thành.
Một cỗ xe ngựa đậu trước cửa Tụ Bảo Trai. Phu xe là một cô gái khoảng đôi tám tên Tiểu Khả, nàng khá xinh xắn, thân khoác một bộ y phục màu tím thẳm, tóc đen và dài tết thành một bím sau lưng. Hai mắt Tiểu Khả to tròn, bên dưới cặp mày ngang cá tính, làn da ngăm khỏe mạnh.
Sau khi nhảy phóc xuống ngựa, Tiểu Khả đỡ một cô gái vận y phục màu trắng khoảng hai mươi mốt hăm hai tuổi theo xuống.
– Tiểu thư vào trước, em đem ngựa ra hậu viên.
Tiểu Khả nói.
Cô gái áo trắng gật đầu.
Tụ Bảo Trai đang rất đông khách, tiếng cười nói rộn rã nhưng lúc cô gái áo trắng đi vào những âm thanh đó đều lắng xuống.
Quả thật cô gái áo trắng rất tuyệt. Nàng may mắn sở hữu nhiều nét đẹp trên mặt, đôi mắt to đen và rất sáng như cuốn hút người ta, thêm hai hàng lông mi cong đen, chiếc mũi dọc đừa thanh tú, khuôn miệng duyên dáng hình trái tim. Lại nữa, thân hình nàng mảnh khảnh như liễu. Trên tóc cô gái cài một cây trâm bạc, tai đeo đôi hoa tai cũng màu bạc sáng lấp lánh. Từ trên mình nàng cũng toát ra ánh sáng như hai món đồ trang sức ấy, không khỏi khiến người ta nhìn ngắm.
Cô gái thấy mọi người nhìn nàng liền nhoẻn miệng cười không bỡ ngỡ, khoe những chiếc răng trắng đều. Từ bé, nàng đã biết mình xinh đẹp. Cho đến bây giờ, nhờ thêm lớp son phấn càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
– Hà tiểu thư đã về.
Một ông lão bước lại gần nàng nói, đoạn ông đánh mắt về hướng một trung niên trong bộ đồ gấm đỏ sang trọng.
– Ông ấy reo giá tới một ngàn lượng, số tiền lớn như vậy lão không thể tự mình quyết định.
Ông lão hạ giọng nói.
Cô gái áo trắng nhìn trung niên đang đứng bên bàn, trên bàn đặt một bức tranh lụa và một bình ngọc.
– Lúc nãy Tiểu Khả bảo với cháu ông ta cần số bạc đó gấp lắm.
Nàng nói. Ông lão gật đầu:
– Tôi đã nói Châu đại nương đi vắng, nói ông ấy sáng mốt trở lại nhưng ông ấy không chịu, còn bảo nếu chúng ta không mua sẽ đem bán cho Vĩnh Phát.
– Vậy để cháu xem xem.
Cô gái áo trắng nói rồi cùng ông lão đến gặp trung niên.
– Hà tiểu thư – Ông lão chỉ vào trung niên – Đây là ông chủ Đạt. Ông chủ Đạt, cô ấy là đại đệ tử của Châu đại nương. Khi Châu đại nương đi vắng cô ấy là người giám định đồ cổ cho Tụ Bảo Trai.
Cô gái áo trắng cúi đầu:
– Hà Tử Lăng chào ông chủ Đạt.
– Chào Hà tiểu thư, nghe danh đã lâu, hôm nay Đạt Khánh Bân mới có dịp gặp, thật là vinh hạnh.
– Ông chủ Đạt quá lời – Hà Tử Lăng nói -Tiểu nữ chỉ vừa đảm nhiệm công việc giám định đồ cổ trong mấy tháng nay.
Hà Tử Lăng nói xong Đạt Khánh Bân chỉ biết cười, gã biết, gã vừa nói quá, nhưng cô gái đứng trước mặt gã quả tình rất đẹp. Từ khi nàng bước vào tiệm, đã kéo theo ánh mắt của tất cả mọi người trong tiệm, ai nấy đều dừng việc đang làm, ngẩn ra nhìn nàng.
Lúc này Tiểu Khả đi từ nhà sau ra đứng bên Hà Tử Lăng khẽ hỏi:
– Sao rồi tiểu thư?
Hà Tử Lăng chưa đáp, ông lão nói:
– Còn chưa xem qua, nào, bây giờ bắt đầu, mời tiểu thư.
– Mời tiểu thư.
Đạt Khánh Bân cũng nói, sau đó chỉ vào bình ngọc:
– Chiếc bình có thủ công vô cùng tinh mỹ này là Ngự Tiền Đại Bảo bình.
Hà Tử Lăng cầm chiếc bình lên xem, gật đầu:
– Đây đúng là Ngự Tiền Đại Bảo bình của Đường Thiên Bảo.
Đạt Khánh Bân cười vui vẻ, lại chỉ vào tấm tranh lụa:
– Còn đây là bức Bá Di Tụng, tranh này, mới ban đầu là tác phẩm của Hạng Vũ, sau được Phạm Trọng Êm trùng tu và đề thơ.
Hà Tử Lăng đặt bình ngọc xuống, cầm tấm tranh lụa lên.
Trong khi Hà Tử Lăng chăm chú xem tranh, Đạt Khánh Bân và khách khứa trong tiệm chăm chú quan sát nàng, mọi người đều thấy thần tình và cử chỉ của nàng vô cùng khả ái, bất cứ hành động nhấc tay nhấc chân nào cũng vô cùng đáng yêu.
Hà Tử Lăng xem tranh lụa thật lâu, mọi người cũng nhìn nàng thật lâu, đến khi Tiểu Khả đưa tay vẫy vẫy trước mặt nàng, Hà Tử Lăng mới bừng tỉnh.
– Cây trục bức lụa này là đồ vật của triều Tống.
Hà Tử Lăng nhìn mọi người nói, sau đó nàng xoay bức tranh lại, chỉ cho mọi người thấy những chữ viết trên tranh, nói:
– Những chữ này rất giống nét chữ Phạm Trọng Êm, nếu đem so với bức Xuân Lâu Ký thì nét chữ y nhau…
Hà Tử Lăng nói tới đây Đạt Khánh Bân ngắt lời nàng:
– Do chính tay Phạm Trọng Êm viết thì đương nhiên phải giống nét chữ hắn, mọi người nhìn phía dưới có đóng quan ấn của hắn này.
Khách nhân gật gù, Hà Tử Lăng nói:
– Nhưng tiểu nữ lại nghĩ bức Bá Vi Tụng này là giả.
Lời nàng như sấm động bên tai Đạt Khánh Bân.
– Không phải mới nãy tiểu thư bảo giống nét chữ Phạm Trọng Êm à?
Đạt Khánh Bân nói.
Hà Tử Lăng trả lời:
– Người này viết giống như đúc nhưng lại thiếu hai nét.
Nói rồi thấy Đạt Khánh Bân vẫn không tin, nàng chỉ vào hai chữ “Ân” trên tấm tranh. Một người khách nói:
– Đúng là hai chữ Ân đó viết thiếu nét.
Hà Tử Lăng gật đầu:
– Phạm Trọng Êm là một nhà thơ đa tài, ông ta không thể viết sai, dầu có viết sai, cũng không sai tới những hai chỗ và cùng một chữ trên tranh.
Đạt Khánh Bân vẫn còn chưa chịu tin, gã thấy lòng đầy tự ái, má nóng lên. Gã nghĩ mình có gần chục năm kinh nghiệm chơi đồ cổ, không lẽ đã bị lừa mua tấm tranh này?
– Có thể nào do thời gian làm mực phai màu chăng?
Đạt Khánh Bân nói.
Hà Tử Lăng lắc đầu:
– Không thể như vậy, ông chủ Đạt và các vị có thể so với những chữ bên cạnh, vẫn còn nhìn rõ, không lý gì chỉ phai hai nét trong hai chữ Ân.
Nói rồi thấy Đạt Khánh Bân định mở miệng phản bác, Hà Tử Lăng tiếp:
– Xin hỏi ông chủ Đạt danh hiệu của phụ thân Tống Thái Tổ là gì?
Đạt Khánh Bân không nhớ, một người khách suy nghĩ một chút nói:
– Hình như gọi là Hoằng Ân?
Hà Tử Lăng gật đầu:
– Cho nên hai chữ Ân cần phải viết thiếu hai nét.
Nàng dứt lời, trong Tụ Bảo Trai lập tức vang lên tiếng trầm trồ, một người ôm quyền nhìn nàng nói:
– Hà tiểu thư quả nhiên có cặp mắt tinh tường, quan sát tỉ mỉ, đúng là đã được chân truyền từ Châu đại nương.
(còn tiếp)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!