Thanh Triều Ngoại Sử 3
Chương 1: Đại dịch
Trận mưa năm nay dai dẳng, các con đường ở Chiết Giang đều ngập ngụa trong nước, mưa rơi tầm tã, hết trận này qua trận khác không ngớt hạt.Thế nước mạnh như di sơn đảo hải, tràn ngập khắp mọi nơi.Dân chúng kéo nhau di cư lên đồi lánh nạn.Mọi người đứng trên cao nhìn xuống thấy cả một cánh đồng dưới chân đồi bị nước ngập mênh mông trắng xoá. Ngọn đồi trơ trọi một mình giữa biển nước như một hòn đảo nhỏ.
Cuối cùng, mùa mưa cũng qua, đại dịch cũng chấm dứt, sườn đồi khô ráo, ánh mặt trời soi chênh chếch hắt từng đốm sáng qua kẽ lá.
Bấy giờ mọi người đang chuẩn bị nấu cơm trưa, lửa được nhóm lên.Phụ nữ đảm việc nấu nướng, họ đào mấy cái hố nhỏ dưới đất để làm lò nướng, mùi thơm của bắp và khoai nướng tỏa ra khiến mọi người cảm thấy đói bụng hơn, tinh thần lại tỉnh táo hẳn ra. Trên cỏ có trải vải bạt làm nơi ăn uống ngoài trời.
Ngay kế đó bếp được dựng bằng những hòn đá lớn, mấy cô gái bắt chảo lên xào đồ ăn, mùi thơm bốc lên ngào ngạt.Trẻ em ngồi quanh phụ việc lặt rau, dọn chén đũa. Đàn ông thanh thiếu niên đảm việc chẻ củi, xách nước. Ai cũng bận rộn nhưng cười nói vui vẻ.
Quan huyện Chiết Giang đang đổ xô nước vào một cái lu, nhìn sang Tiêu Phong chẻ củi kế bên, nói:
– Mong vương gia lượng thứ, ở đây mùa màng thất thu, không có sơn trân hải vị để làm bữa tiệc cảm tạ ngài và nữ thần y cô nương.
Tiêu Phong cùng nữ thần y ở Chiết Giang đã được một thời gian, đương nhiên hiểu những gì gom về được để nấu nướng mọi người đã gom hết cả, chàng đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, vẫn câu nói cũ:
– Không sao, có đồ ăn vào bụng là tốt rồi.
Quan huyện khẽ nhìn trời, thấy đã quá trưa, e con ma đói đang hành hạ lục phủ ngũ tạng Tiêu Phong bèn quay ra gọi:
– Này các bà các cô, sắp ăn được chưa?
– Sắp được rồi đại nhân, dân nữ xào thêm dĩa rau này là xong.
Một cô gái tên Yên Chi quay lại đáp.Yên Chi năm nay mười chín tuổi, da trắng, mày thanh, mắt sáng, miệng nhỏ môi cắn chỉ, khuôn mặt trái xoan, mũi dọc dừa, thật là một cô gái xinh đẹp.
Một hồi sau đồ ăn được dọn lên.Mọi người ngồi vào vải bạt, bị mùi thơm của các món ăn thúc giục, càng cảm thấy đói bụng hơn.
– Món này là món gì mà trông đẹp mắt quá vậy?
Quan huyện dùng đũa chỉ chỉ vào một dĩa đồ ăn đang bốc khói nghi ngút, mùi thơm xông lên nức mũi.
– Món này không phải rau xào bình thường đâu đại nhân – Yên Chi cười đáp – Món này dân nữ cố tình làm cho “ngài ấy” ăn, gọi là “song yến ly.”
Trong khi quan huyện nhìn dĩa nấm mỡ gà đã được Yên Chi khéo léo tạo hình giống như một đôi chim yến thật, Yên Chi liên tục gắp mấy tai nấm cho Tiêu Phong, đến khi trong chén chàng đã chất thành một núi nhỏ.
Quan huyện là người có ăn học, đương nhiên biết bài thơ Song Yến Ly mà Yên Chi nói là của Lý Bạch, bắt đầu bằng câu nhởn nhơ cặp én bay đôi.Quan huyện nhìn Yên Chi, rồi đánh mắt sang tấm vải bạt cạnh bên, thấy nữ thần y đang đút một đứa trẻ ăn cơm, nên có lẽ nàng không nghe được lời vừa rồi của Yên Chi.Song quan huyện vẫn lắc đầu cười bảo:
– Ha ha, cái gì đôi én hả?Toàn là rau không à!
Bữa ăn trưa chấm dứt thì cơm và các món ăn cũng sạch trơn. Hôm nay mọi người làm việc sốt sắng lại được ăn những món ăn nóng hổi, và nhờ khung cảnh hữu tình và không khí thoải mái nên ăn rất ngon miệng.Mọi người vừa cười nói vừa dọn dẹp chén đũa.
Nữ thần y cũng bưng mấy cái chén đến đặt trong một cái thau bên cạnh chiếc lu, nàng ngồi xuống, dùng gàu múc nước đổ vào thau, chợt nghe tiếng chân vang lên đằng sau lưng, rồi tiếng Tiêu Phong:
– Huynh giúp được gì cho muội không?
Nữ thần y lắc đầu, cầm chiếc khăn lên, thoăn thoắt rửa mấy cái chén, xong xuôi, nàng lại tiếp tục cầm lên cái dĩa, cúi đầu kì kì cọ cọ, dường như mấy cái đồ nung bằng đất sét ấy rất hấp dẫn đối với nàng vậy.
Tiêu Phong quan sát nữ thần y một lúc, ngồi xuống cạnh nàng.Chàng nhắm mắt lại, định thần trong ít giây, sau đó Tiêu Phong gật gù:
– Mai này trở về kinh thành – Chàng bảo nàng – Huynh sẽ cho thôi việc hết những hầu nữ, bảo Lôi nhị thúc chỉ giữ lại toàn hầu nam, muội không cần lo gì…
Nữ thần y ngưng kì cọ đống chén dĩa, ngắt lời chàng:
– Sao phải thế?
Tiêu Phong đáp:
– Không phải muội đang giận huynh à?
– Sao phải giận huynh?
Nữ thần y hỏi.Tiêu Phong im lặng, khẽ cúi đầu nhìn xuống chiếc khăn trên tay nàng, cái thái độ im ỉm vừa rồi của nàng, chẳng phải đã phật lòng câu nói “song yến ly” của Yên Chi à?
Nữ thần y liếc Tiêu Phong, mỉm cười:
– Trong lòng huynh muội nhỏ nhen thế à?
Tiêu Phong thấy nữ thần y tươi cười, nhoẻn miệng cười theo nàng.
– Muội hiểu tâm ý của huynh dành cho muội thì tốt rồi – Tiêu Phong bảo nàng – Nữ thần y à, đời này của huynh, chỉ yêu một mình muội thôi.Muội biết không, huynh chờ được danh chính ngôn thuận ở bên muội thế này đã chờ lâu lắm rồi.
Tiêu Phong dứt lời không dằn được lòng chàng, với tay ôm nữ thần y vào ngực.Nữ thần y tựa đầu nàng vào ngực Tiêu Phong, hai người cứ thế bên nhau, cho đến lúc có tiếng chân của một đám trẻ con vang lên.Bọn trẻ đang cầm một dĩa bánh quế hoa chạy đến mời nữ thần y ăn, hai người mới buông nhau ra.
Cách nơi nữ thần y và Tiêu Phong đang ngồi một quãng không xa có hai thanh niên vận áo trắng quần đen, lưng thắt đai đen, đang đứng khuất đằng sau một thân cây nhìn chằm chằm hai người.
Thanh niên bên phải cầm chén nước trong tay, vừa uống nước vừa nhỏ giọng nói với người kề bên:
– Thật tình không thể nào nhìn ra.
– Đúng là mắt thần cũng không thể nào nhìn ra.Ta trông Tế Nhĩ Ha Lãng, trái phải, trước sauthế nào, hắn cũng không giống loại người như Hàm chưởng môn đã bảo chúng mình, là một tên cuồng đồ, đại ác nhân, giết người không gớm tay.
Thanh niên bên trái gật đầu, cũng hạ thấp giọng đáp lời.
(còn tiếp)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!