Thanh Triều Ngoại Sử - Chương 18: Song Lộ Phi nương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Thanh Triều Ngoại Sử


Chương 18: Song Lộ Phi nương


Ta đã thấy ở nơi không xa lắm

Một vầng Dương chói rọi khí phương Đông

Khuyết vầng trăng soi đêm tối bão bùng

Hoà phong hỏa mang đời bao “tiếng Sấm”

Tuấn mã phi trên đường đời vạn dặm

Bước độc hành toả hơi ấm Từ Bi

Tiểu Tường một mình một ngựa, lặng lẽ cho ngựa chạy đi trên con đường đất đỏ dẫn tới tỉnh Tứ Xuyên.  Khi này là giờ ngọ, đường thưa thớt bóng người.

Chỉ mấy ngày trôi qua mà nàng ngỡ như mấy chục năm dài đăng đẳng, nàng nhớ Cửu Dương da diết, nghĩ tới lần đầu tiên gặp chàng, nàng cảm mến ngay người đàn ông hơn nàng không nhiều tuổi nhưng chín chắn, độc lập và mạnh mẽ vô cùng.  Cho tới ngày hôm nay, nàng vẫn không ngừng yêu chàng, một người luôn sống có trách nhiệm với tất cả những gì chàng làm, ngay cả trong tình yêu cũng vậy, chàng không vì chuyện của Tần Thiên Nhân và nữ thần y mà xao nhãn công việc.

Từ khi gặp chàng, nàng đã quyết định chàng sẽ là người đàn ông đầu tiên và cuối cùng của cuộc đời nàng.  Nàng yêu đến mù mờ, ngu dại. Tự biết nàng mãi mãi có thể chỉ sẽ là người thay thế nhưng vẫn mỉm cười chấp nhận.

Tiểu Tường còn đang âm thầm than thở, thì có hai người tiến đến, nhưng không phải từ phía trước mà từ phía sau.  Đầu tiên nàng nghe thấy tiếng vó ngựa lộp cộp, rồi bụi bay mù mịt.

Khi đến gần, nàng liếc mắt nhìn sang thấy hai người thanh niên, một người đầu đội chiếc mũ có đính viên ngọc phỉ thúy xanh ngắt, áo gấm là lượt, vẻ như công tử con nhà quý tộc.  Người kia đầu đội mũ rơm, áo quần được may bằng vải thô sơ, mặt có vết chàm lớn vắt qua bên má trái, chắc là gia đinh của tên kia.

Tiểu Tường cho rằng không cần lưu ý hai người này, nhưng đột nhiên gã công tử nhẹ nhàng cho ngựa của hắn lướt đến sát bên ngựa của nàng, mắt hắn nhìn nàng mãi không rời.

Tiểu Tường bực bội thúc ngựa chạy đi, tên công tử cũng thúc ngựa đuổi theo nàng.

Tiểu Tường nhìn thấy gã thanh niên cứ say sưa ngắm mình, mặt không khỏi đỏ lên, cất tiếng nói:

-Này! Anh bạn trẻ, đi đường của ngươi đi!

Nói rồi nàng lại cho ngựa phi đi trước.

Gã công tử nở một nụ cười tinh quái.

Tên gia đinh tung ngựa chạy tới vỗ nhẹ lên vai gã công tử, hạ giọng bảo:  

-Phi Yến, muội đang cải trang thành nam nhân đó, ngẩn ra mà nhìn con gái người ta thì thật là vô lễ.

Hóa ra hai người này là gái hóa nam trang.  Cô nàng tên Phi Yến cười cười nói:

-Thì muội đang cố ý mà Phi Nhi tỉ tỉ, tỉ chờ coi náo nhiệt đi.

Nói rồi Phi Yến thúc ngựa rượt theo Tiểu Tường.  Phi Yến dùng cây roi da vẫy tay một cái, vung roi ngựa quấn chặt lấy đuôi ngựa của Tiểu Tường, thuận tay lôi ngược lại, lập tức kéo đứt một mảng lông bờm. Con ngựa đau quá lồng lên, suýt chút nữa đã hất chủ nhân nó té nhào xuống ngựa.  Phi Yến lại quất roi vào khoảng trống một cái, những tiếng loạt soạt vang lên, lông bờm ngựa bay ra tứ tán.

Tiểu Tường bị tập kích bất thình lình, nàng lập tức nổi nóng, rút cây trâm cài tóc bắn tới Phi Yến, nhưng không muốn đả thương người nên Tiểu Tường lật ngược trâm lại, đầu nhọn quay ra sau.

Phi Yến né sang trái một chút, cây trâm bay qua khỏi vai phải của nàng, mất hút vào một bụi cỏ dại ven đường.  Tiểu Tường lại ném về phía Phi Yến cây trâm cài thứ hai.  Lần này Phi Yến đợi trâm cài bay xa hơn mình một trượng, nàng mới vung cây roi dài trong tay ra, dùng đầu roi quấn lấy thân trâm, rồi vừa thuận tay vẫy trả cho Tiểu Tường vừa hô lên:

-Tiểu mỹ nhân! Trả cho nàng nè.

Phi Yến cũng không dùng kình lực, cây trâm từ từ bay về hướng Tiểu Tường, Tiểu Tường bèn đưa tay đón lấy.

Tưởng tên tiểu tử thúi này xem thường mình mới không dùng sức, Tiểu Tường lại bắn cây trâm đó vào dưới chân con tuấn mã của Phi Yến, khiến cho con ngựa giật nảy mình dừng bước lại, hí một tràng dài tung cả hai chân trước lên.  Phi Yến bị ngựa hất rơi xuống đất, Tiểu Tường cũng phóng xuống đất theo.

Phi Yến tuốt một thanh đao ra.  Tiểu Tường cũng khua kiếm trong tay đánh trả.

-Hay lắm! – Phi Yến nói.

Chớp nhoáng hai người đã đánh được bảy tám chiêu.

Tiểu Tường không nói năng gì, cứ xuất chiêu như gió, tấn công thêm mười mấy chiêu liên tiếp. Phi Yến nhận thấy chiêu thức của đối phương giống hệt như của một người mà Lộ Thần đã ghi trong Binh Khí Phổ, biết Tiểu Tường là đồ đệ của người này.  Mà người này đối với nàng mà nói thì là huyền thoại rồi, nàng ngưỡng mộ y lắm.  

Phi Yến cũng biết lần này mình không chiếm được chút thượng phong nào rồi.  Đao pháp của nàng xuất ra càng nhanh thì đối phương đón đỡ càng chậm, thêm mấy hiệp thì thế công của nàng hoàn toàn bị kềm chế, đành chịu hạ phong.

Phi Nhi ngồi trên lưng ngựa ở đằng kia dồn hết tinh thần mà xem hai người tỉ đấu.  Nàng thấy sư muội nàng đấu với cô gái này cũng hay hay, nàng có thể học lén mấy chiêu tinh diệu mà Lộ Thần ưa nhắc tới, hồi trước Lộ thúc thúc của nàng mỗi khi nhắc tới người này là điều vuốt chòm râu dài bạc phơ cảm thán, ông nói mỗi chiêu thức đều hàm chứa nội kình rất lớn.

Kiếm pháp của Tiểu Tường vốn được Cửu Dương truyền dạy cho, chân khí của nàng cũng thế, là do chính chàng truyền một phần vào người nàng, chứ những người học võ chỉ vừa được dăm ba năm như Tiểu Tường, còn lâu mới có thể đánh đấm giỏi như vậy.  Song nàng không phải là đồ đệ chàng, thật ra thì do nàng không chịu bái sư.  Vì nếu đã trở thành trò rồi nàng không còn cơ hội gì nữa. Trong khuôn khổ trật tự truyền thống, thầy và trò thì không thể nào đến với nhau được do đó là chuyện trái đạo lý, xâm phạm môn quy.

Yếu chỉ Thiếu Lâm kiếm thuật là lấy chậm đánh nhanh, lấy biến hóa vô lường để làm địch thủ rối loạn.  Phi Yến liên tiếp gặp nguy hiểm, biết đối phương được cao thủ đích thân truyền dạy cho nên trong lòng đã có phần hoảng sợ. Nàng bèn sử hai chiêu liên hoàn của phái Thanh Thành là Vô Độc Đạo Sĩ và Thái Nguyên Bách Đao tấn công kịch liệt, chỉ mong đối phương thu kiếm về cản trở là lập tức quay lưng bỏ chạy. Nào ngờ kiếm chiêu của đối phương liên miên bất tận, đã lọt vào vòng chiến thì đừng hòng rời khỏi. Phi Yến âm thầm kêu khổ, chỉ còn cách nghiến răng chống đỡ đến cùng.

Phi Nhi thấy kiếm pháp của Tiểu Tường tinh xảo tuyệt diệu, nàng ngồi trên ngựa quan sát, trong lòng cũng âm thầm khen ngợi.

Lúc này Tiểu Tường tấn công rất dữ dội, Phi Yến không có cả cơ hội chọc ghẹo, cứ bị ép lùi liên tục.  Tiểu Tường xuất chiêu Long Tuyền Kiếm đâm thẳng tới, mũi kiếm gần đến lại đột nhiên biến sang chiêu Trảm Ma Kiếm, một chiêu độc đáo trong Thiếu Lâm kiếm pháp. Kiếm quang nhấp nháy nửa hư nửa thực, Phi Yến nhìn mà chóng hết cả mặt mày, tay chân luống cuống, hoàn toàn không biết phải chống đỡ như thế nào, thấy rõ mình sắp mất mạng dưới chiêu này.

Lúc trường kiếm của Tiểu Tường công tới trung cung, điểm vào trước cổ Phi Yến, trúng chiêu này chắc chắn sẽ bị sát thương, Phi Nhi không thể không can thiệp, vội từ trên lưng ngựa tung mình phi thân đến vung song đao ngăn trở, dùng chiêu Thuyết Vô Tịnh Hư hóa giải chiêu thức của Tiểu Tường.  Keng một tiếng.  Tiểu Tường bị đánh bật ra.  Vốn rất thông minh nên đao pháp của Phi Nhi hơn hẳn sư muội nàng gấp mấy lần.

Phi Yến thoát nạn bèn thở ra một hơi, nàng thừa cơ chạy ra sau lưng Tiểu Tường, quát lên một tiếng:

-Xem đây! – Nói dứt lời nàng dùng đao đánh tới vai trái Tiểu Tường.  

Tiểu Tường vội xoay người lại.  

Ngờ đâu đó chỉ là chiêu đánh hờ mà thôi. Phi Yến nhân lúc Tiểu Tường xoay mình thì dùng tay không cầm đao tả chưởng đánh ra, nhưng khi tay trái của Phi Yến chạm tới ngực Tiểu Tường, nàng chỉ sờ mạnh một cái, rồi mỉm cười nhảy lùi ra sau.  

Đối với các cô gái thời bấy giờ, bị người khác phái nắm tay đã là chuyện không thể chấp nhận được rồi, huống chi là bị sờ trúng nơi nhạy cảm như ngực.  Tiểu Tường tức giận không sao nói hết, lập tức vung kiếm đâm thẳng tới. Đối phương né tránh, nàng lại phóng kiếm chém theo. Dường như nàng đã quyết tâm liều mạng, không thèm đở những chiêu thức của Phi Nhi nữa mà dốc toàn lực tấn công Phi Yến.

Nhưng các chiêu thức của Tiểu Tường dường như đều bị Phi Nhi khóa chặt, không sao địch nổi, lần này tới phiên Tiểu Tường luống cuống cả tay chân.  

Lúc này Phi Yến thấy phe ta thắng thế, bèn tra đao vào vỏ để mặc cho Phi Nhi đấu với Tiểu Tường.

Phi Nhi thi triển đao pháp của phái Thanh Thành tiếp đón.  Nàng dùng song đao vừa đánh vừa đở.  Đao bên tay phải thì phát ra chiêu thức tấn công, đao bên tay trái thì dùng để phòng thủ.  Khi đở những chiêu thức của Tiểu Tường, Phi Nhi dùng đao bên trái quay tròn theo chiều ngũ hành bát quái, tám lần tám sáu mươi bốn thế phòng thủ rất nghiêm mật.

Nhưng Phi Nhi tuy là đánh vậy mà cũng không muốn đả thương Tiểu Tường.  Phi Nhi biết sư muội nàng tánh tình tinh nghịch, từ ngày gia nhập giang hồ đã chọc ghẹo không biết bao nhiêu người, thổ phỉ lục lâm có, quan lính thường dân có, nam có nữ có, trẻ nít cũng có…  trong chuyện này Phi Yến vốn có lỗi với người ta trước, nên Phi Nhi chỉ khều bên này một chiêu, móc bên kia một cú, không công kích chỗ yếu hại của đối phương.

Phi Yến thấy sư tỉ đang giúp nàng chiếm được thượng phong, đứng khoanh tay trước ngực cười nói:

-Muội bị ta sờ trúng rồi đó nha, thôi thì gả cho ta luôn đi, hề hề!

Tiểu Tường bậm môi đánh trả, dù được chân truyền danh môn chánh phái nhưng nàng học võ chưa được lâu.  Cho nên tuy là chiêu số giống nhau nhưng so với Cửu Dương thì công lực phân biệt cao thấp rõ ràng.  Nếu mà là Cửu Dương xuất kiếm, thì khi kiếm pháp chàng vừa chạm nhau với đao pháp của Phi Nhi, tức thì Phi Nhi sẽ cảm thấy cánh tay của mình tê liệt hẳn đi, đau không chịu nổi, chân bước loạng choạng, có khi còn liêu xiêu té nhào nữa là ít. 

Tiểu Tường lúc bấy giờ biết mình không sao địch nổi Phi Nhi, nhưng cũng không cam tâm chịu nhục. Nàng thấy rõ thanh đao của Phi Nhi đâm tới mà không thèm đỡ nữa, vừa bị thất tình vừa bị người ta xúc phạm danh tiết, nàng dùng hết sức ném trường kiếm trong tay về phía Phi Yến.  Rõ ràng nàng muốn đồng qui ư tận, chết cùng địch thủ.

Phi Nhi giật mình kinh hãi, cũng vội quăng thanh đao trong tay trái ra đở giúp cho sư muội chiêu này.  Hai thanh đao kiếm chạm nhau giữa không trung nghe keng một tiếng, nảy lửa ra tứ phía, rồi cùng rơi xuống đất.

Phi Nhi cứu mạng Phi Yến xong tung người tới đứng trước mặt dang hai tay ra chắn cho sư muội, nghiêng đầu nói với Phi Yến:

-Chơi nhiêu đó đủ rồi, chúng ta đi.

Phi Nhi nói rồi huýt gió miệng một tiếng, con tuấn mã của nàng nghe tiếng của chủ nhân nó vội chạy đến.  Phi Nhi bay lại nhổ cây đao ra tra vào vỏ, phóng lên ngựa trước, sau đó giơ tay ra cho Phi Yến nắm lấy, lôi Phi Yến lên ngựa theo nàng.  Hai cô gái phi cùng một con ngựa vụt chạy đi mất, chẳng mấy chốc đã rời xa Tiểu Tường.  Xa xa chỉ còn vẳng lại tiếng vó ngựa lộp cộp.

Tiểu Tường đứng đó há hốc miệng mồm, nàng hẳn nhiên vừa giận vừa tức lắm, nàng thề khi gặp lại sẽ nhất định giết thằng lỏi đó ngay!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN