Thanh Triều Ngoại Sử - Chương 34: Họa vô đơn chí
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Thanh Triều Ngoại Sử


Chương 34: Họa vô đơn chí


Dương Tiêu Phong điều động toàn quân dàn trận “gọng kìm.”  Binh lính triều đình tức thì chia thành hai phe.  

Dương Tiêu Phong muốn đích thân thống lãnh đoàn binh thiết giáp nhưng một viên tướng dưới quyền tên Ngụy Tượng Xu thấy chủ soái bị thương nên cản lại, sai người hộ tống chủ soái rời khỏi rừng Bình Lương.  Tả đô ngự sử Ngụy Tượng Xu thay Dương Tiêu Phong đem quân bọc sang phía đông, trong khi một người khác là Tổng đốc Trực Khang Sơn Đông – Chu Xương Tô xua quân đến ồ ạc tấn công phía tây.  

Chu Xương Tô và Ngụy Tượng Xu ngồi trên ngựa liên tục vung đao kiếm chém trái chém phải khiến người Đại Minh Triều ngã như ngả rạ.  Ngụy Tượng Xu giơ tay chỉ vào nơi Tần Thiên Nhân đang đứng mà nói:

– Ai đoạt được đầu tên đó, Phủ Viễn tướng quân thưởng ngay năm trăm lạng!

Binh lính liền tranh nhau mà tiến công điên cuồng trong vùng sơn dã.

Trương Quốc Khải nghe vậy liền hô:

-Bảo vệ thiếu đà chủ!

Người của Đại Minh Triều tức khắc tập hợp lại làm rào chắn cho Tần Thiên Nhân.  

Tình hình bấy giờ xáo trộn dữ dội, người của Đại Minh Triều bị bao vây từ hai phía. Hai cánh quân tả hữu đều là tinh binh cờ trắng rồng xanh của Chính Bạch Kỳ Mãn Châu, ai cũng cầm thương dài kích lớn dũng mãnh mà đánh.  Tần Thiên Nhân bị vây ở giữa, vận quyền điểm huyệt đản trung ở giữa ngực gần vùng tim, khi điểm huyệt này nội khí đa phần tuy bị tản mạn nhưng ngược lại có thể tạm thời phong bế nội thương đang hoành hành trong ngực chàng lại.   

Trương Quốc Khải bợ lấy một bên tay đỡ Tần Thiên Nhân đứng cho vững, hỏi:

-Thiếu đà chủ, huynh cảm thấy thế nào?

Tần Thiên Nhân không đáp, chỉ nặng nhọc thốt được hai tiếng:

-Binh…lang…

Trương Quốc Khải liền cho tay vô áo lấy ra một quả, nói:

-Sao huynh bảo ăn nhiều không tốt cho sức khỏe, bảo đệ nên ăn ít lại?

Tần Thiên Nhân lấy binh lang thảy vô miệng, vừa nhai vừa nói:

-Nhưng mà bây giờ huynh đang cần chất kích thích.

Dứt lời tự nhiên nhớ nữ thần y, đêm trước khi chàng đi áp tiêu nàng bảo “muội không phải lo là huynh không có đủ thể lực, chỉ lo trận này sẽ có nhiều quyền biến…”

Nhất Đình Phong đang cùng Khẩu Tâm và Bạch Kiếm Phi đánh binh lính trối chết.  Nhất Đình Phong hạ được năm tên rồi bay lại gần Tần Thiên Nhân nói:

-Thiếu đà chủ, Tam đương gia, làm sao bây giờ?

Binh lang như thần dược trong lúc này giúp Tần Thiên Nhân lấy lại sức, nói:

-Nhất đại hiệp, huynh quen đường xá vùng này, xin hỏi rừng này có lối thoát hiểm nào không?

-Có thì có, nhưng đường đi rất là hiểm trở, vốn dĩ không được xem như là con đường…

Tần Thiên Nhân nghe trả lời, nhìn trận đánh gọng kìm nói:

-Không được cũng phải được!

Rồi quay sang bảo Trương Quốc Khải:

-Hạ lệnh cho tất cả các anh em, dàn thành hàng ngang, đối mặt quân đội để không bị bao vây.  

Trương Quốc Khải và Nhất Đình Phong nhìn nhau, rồi thấy phía đông có Ngụy Tượng Xu và đoàn quân thiết giáp xung phong tới, sau đó thấy phía tây cũng có quân của Chu Xương Tô, chỉ còn hở phía bắc và nam nhưng phía bắc là một vực thẳm thì sực hiểu, đồng thanh hô dạ.  

Trương Quốc Khải bèn truyền lệnh:

– Toàn quân tản ra!

Vừa hét lớn vừa trực tiếp chỉ huy chiến thuật “dàn hàng” để cho phần nào các huynh đệ trong Đại Minh Triều có thể thoát ra từ hướng nam.

Tần Thiên Nhân tuy nói như vậy nhưng trong bụng rất lo, hẳn biết số lượng quân địch đông còn quân mình ít, nếu dàn quân quá mỏng thì lính Thanh có thể sử dụng chiến thuật áp đảo lực lượng.  Mặt khác, lại không thể tập trung quá đông dẫn đến bị bao vây hoặc trở thành đích bắn dễ dàng của địch.  Nhưng đây là chiến thuật duy nhất trong tình huống này.  

Chu Xương Tô và Ngụy Tượng Xu có rất nhiều năm theo Dương Tiêu Phong giữ yên cương thổ, nên đánh trận chu đáo, hoàn toàn làm chủ tình hình lúc bấy giờ.  Sự phối hợp tinh vi của hai vị tướng soái với thế đánh gọng kìm liên tục từ phía đông tây đã buộc phần nhiều huynh đệ bang hội tổn thất nặng nề.  

Tần Thiên Nhân nhìn xác người nằm ngổn ngang, nói với Trương Quốc Khải:

-Tam đệ, lập tức đưa những người có thể rút được rút ra khỏi rừng!

Rồi quay sang Nhất Đình Phong nói:

-Nhất đại hiệp, xin dẫn đường cho Tam gia!

Trương Quốc Khải trợn mắt:

-Thiếu đà chủ, lẽ nào huynh không rời khỏi đây sao?

-Huynh phải ở lại đây cản chân bọn chúng.

Nhất Đình Phong đứng gần đó nghe được, vừa đánh vừa lui lại gần Tần Thiên Nhân nói:

-Không được!

Rồi họ Nhất dùng gươm chém đứt đầu một tên lính, lại tung chân đạp vào ngực một tên khác làm cho hắn văng ra kéo theo hai tên lính khác té bật gọng, sau đó tiếp:

– Nhất Đình Phong này rong ruổi giang hồ đã bao năm qua, nào giờ chưa hề sợ thứ gì, lẽ nào hôm nay bỏ lại thiếu đà chủ ở Bình Lương, rồi làm một kẻ đào binh sao hả?

Tần Thiên Nhân vừa dùng hai tay phát ra song quyền đánh vỡ sọ hai tên lính, vừa hất đầu về hướng Khẩu Tâm và Bạch Kiếm Phi đang bị quân của Chu Xương Tô vây, nói:

-Nhưng huynh không thể bỏ đại đương gia và Bạch đại hiệp, huynh không lòng dạ nào mà đi.

Vừa nói xong là có tiếng của Chu Xương Tô vang lên:

-Người của Đại Minh Triều, người nào bỏ gươm xuống quy hàng sẽ được tha mạng, bằng không, chỉ có chết!

Bạch Kiếm Phi nhổ một bãi nước bọt:

-Phì!  Tên cẩu quan, mi xem chúng ta là ai đây?  Bạch mỗ ta không phải người ham sống sợ chết, bảo ta cất kiếm gác gươm, giơ tay chịu trói, không bao giờ!  

Khẩu Tâm cũng nói:

-Đúng vậy!  Tất cả các anh em, chúng ta hãy cùng chúng quyết một trận tử chiến, dầu có chết ở nơi này ít nhất cũng phải chết một cách oanh oanh liệt liệt!

Toàn quân Đại Minh Triều hô dạ.

Thế là huynh đệ bang hội người nào người nấy chiến đấu oanh liệt, xông pha công kích binh lính triều đình, can cường đẩy lui nhiều đợt xung phong biển người của địch.  Nhưng trấn giữ hướng đông một hồi sau đó cũng bị bỏ ngõ hoàn toàn với sự xuất quân ồ ạc như nước vỡ bờ của đoàn quân thiết giáp. Trong khi đó tuyến chống khán phía tây do Khẩu Tâm đảm trách cũng chẳng được khắm khá bao nhiêu.

Tần Thiên Nhân thấy tình huống không thể kéo dài mãi nên quyết định thay đổi chiến thuật, lần này lại muốn quân được chia thành hai nhóm mà chạy.  Tần Thiên Nhân bảo Bạch Kiếm Phi và Khẩu Tâm mở đường máu, đảm nhiệm nhóm thứ nhất chạy một phía; phân nửa huynh đệ còn lại thì theo chàng, Trương Quốc Khải và Nhất Đình Phong.      

-Chia quân ra!  

Tần Thiên Nhân hô lớn.

Người Đại Minh Triều tuân lệnh, một số thân binh cầm gươm đao hộ vệ thiếu đà chủ lập tức mở đường chạy về hướng đông nam, theo sau là nhân mã của Ngụy Thượng Xu.

Ngụy Thượng Xu không để Tần Thiên Nhân thực hiện chiến dịch phân chia binh mã nên đã điều động phần lớn các lực lượng mãnh liệt đuổi theo nhóm người của Tần Thiên Nhân, nhất quyết triệt kẻ cầm đầu trước, quyết hạ được người thủ lĩnh để nhóm phụ tùng còn lại sẽ tự động tan rã.  

Chu Xương Tô cũng xua quân đuổi theo binh đoàn của Bạch Kiếm Phi và Khẩu Tâm.

Bên Đại Minh Triều có những người không chạy đi được, ở lại rừng Bình Lương đánh một hồi chỉ còn mấy chục người vừa đánh vừa lùi, chỉ chớp nhoáng là bị Thanh binh vây chặt rồi giết sạch.  Xác bị vứt xuống vực thẳm.

Bạch Kiếm Phi và Khẩu Tâm dẫn người mình chạy như gió theo hướng tây nam.  Nhưng trong số đó chạy được hai ba chục dặm thì có một số ngựa bị đuối sức lùi lại phía sau.  Khẩu Tâm và Bạch Kiếm Phi đành phải quay lại chờ, cả đoàn vì vậy mà chậm hẳn.

Chốc lát sau Thanh binh đuổi tới nơi, lá đại kỳ màu trắng hình rồng xanh bay phấp phới khiến cho tâm trạng quân Đại Minh Triều càng lúc càng tán loạn.  Khẩu Tâm dẫn quân chạy tới một ngọn đồi lớn.  Chu Xương Tô cưỡi ngựa tốt, cầm đại đao hướng dẫn toàn quân xông tới, có bọn thân binh hộ vệ trước sau.

Tiếng gươm khua ngựa hí rung trời, quân triều đính xông tới chém giết khiến quân Đại Minh Triều đổ rạp như rạ.

– Không xong, mọi người bảo vệ đại đương gia! – Bạch Kiếm Phi hốt hoảng la lớn.

Sau đó lập tức chạy lại gần Khẩu Tâm nói:

– Đại đương gia cứ lui trước, chúng tôi xin đi đoạn hậu!

Bạch Kiếm Phi giục một nhóm người hộ vệ Khẩu Tâm chạy thoát thân, còn họ Bạch và các huynh đệ Đại Minh Triều khác ở lại quyết cầm chân bọn truy quân.  Sau khi Khẩu Tâm chạy rồi họ cố gắng chống trả đến cùng, nhưng chỉ nháy mắt là bị quân Thanh giết chết.

Lính của Chu Xương Tô thấy quân Đại Minh Triều bị giết, cả mừng nói:

– Chu tướng quân nhìn xem, bọn chúng không còn bao nhiêu tinh binh nữa.

Lại nói tới kỵ mã của Ngụy Tượng Xu cùng quân thiết giáp và tám mươi tinh binh phóng ngựa đi như tên.  Theo sau còn có đoàn bộ binh Chính Bạch Kỳ rầm rộ.

Ngụy Tượng Xu cùng một toán tám mươi kỵ binh đuổi theo Tần Thiên Nhân.  Ngựa của tám mươi kỵ binh này đều được tuyển chọn đặc biệt nên chạy rất nhanh, còn đoàn quân thiết giáp thì trang phục nặng nề, khiến cho ngựa đi chậm rãi không sao theo kịp ngay.  Còn đoàn bộ binh của họ Ngụy thì đương nhiên bị bỏ lại khá xa.

Binh đoàn của Tần Thiên Nhân chạy tới Không Đồng Sơn, qua khỏi núi này là ra khỏi Cam Túc.  Đường lên núi trắc trở, tới chỗ hai vách đá sừng sững, đường hẹp chỉ có thể để một người một ngựa đi xuyên qua nên đành phải chậm lại.

Qua khỏi vách đá, Nhất Đình Phong đi sau cùng, thúc ngựa tiến lên gọi:

-Thiếu đà chủ, truy binh đã đuổi sắp tới nơi rồi, chí ít cũng có tám mươi kỵ binh tinh nhuệ!

-Sao lại nhanh quá vậy? -Trương Quốc Khải nói – Không ngờ chúng ta chọn đi con đường hiểm trở thế này cũng bị chúng theo kịp được.

Tần Thiên Nhân nói:

-Tam đệ, đệ dẫn mọi người đi trước, huynh ở lại.

Đoạn nhìn mọi người hạ lệnh:

-Các người bảo vệ tam gia, đưa cho được huynh ấy về đồn Bạch Nhật, rồi liên lạc với ngũ gia và thất gia.  Để ta cầm chân Thanh binh, kéo dài thời gian.

Trương Quốc Khải ngoảnh đầu ra sau nhìn tuyết trắng bay mịt mù từ vó ngựa truy binh đang tiến gần, quay lại nói:

-Thiếu đà chủ, chúng ta là huynh đệ, sao có thể để huynh một mình ở lại đây?  Vả lại ở rừng Bình Lương chúng ta mở đường máu được, lần này chi bằng chúng ta lại mở đường máu mà đi.

Tuyết lúc này đã ngưng rơi.  Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần.  Trương Quốc Khải giục:

-Không còn kịp nữa, thiếu đà chủ, huynh hãy mau chạy với mọi người!

-Tam đệ, đệ đã biết không còn thời gian nữa thì nghe lời huynh!  Huynh biết nguyên khí trong mình gần cạn rồi, thời gian không còn nhiều, hãy mau đưa mọi người qua khỏi Không Đồng Sơn!

Nhất Đình Phong nói:

-Thiếu đà chủ, huynh hãy cùng đi với chúng tôi, nguyên khí gần cạn nghĩa là còn chưa cạn hẳn.  Người xưa có câu còn nước thì còn tát, rừng còn xanh là còn củi đốn.  

-Các người nghe ta nói, sư thái đã quy ẩn, chúng huynh đệ đang chạy hướng tây nam không biết có toàn mạng được không nhưng bang hội không thể thiếu người chưởng quản.  Ở đồn Bạch Nhật còn có rất nhiều các anh em đang chờ các đương gia về lãnh đạo họ.  Ta ở lại chốn này, bảo đảm có kế thoát thân.  Yên tâm đi, hẹn gặp nhau ở hồi cương.

Trương Quốc Khải dĩ nhiên không tin Tần Thiên Nhân có thể thoát thân được, thầm nghĩ có lẽ Tần Thiên Nhân biết vết thương hiện thời đang mang trên mình cộng thêm vết thương ở Sơn Tây, biết bản thân mình không đi xa được nữa nên ở lại đoạn hậu.

Dây dưa một hồi Thanh binh đã đuổi gần kịp, Trương Quốc Khải nói:

-Huynh chỉ liều chết thôi, sẽ không thoát thân được!  Một mình huynh đang trọng thương sao có thể đấu với tám mươi kỵ binh chứ?

-Đừng nói nhiều, đi mau, rút về hồi cương!  Chúng đến rồi, huynh ở lại cầm chân chúng.

Mọi người vẫn không chịu đi, Tần Thiên Nhân quát:

-Đi mau!  

Nhất Đình Phong và những người Đại Minh Triều chắp tay cúi đầu nói:

-Xin thiếu đà chủ theo chúng tôi rời khỏi nơi này!

Thấy Trương Quốc Khải cũng như những người khác, nhất quyết không chịu tuân theo lời mình, Tần Thiên Nhân nói:  

-Tam đệ, đệ còn không hiểu hay sao?  Trong hội đang rất cần người, chẳng lẽ đệ muốn họ hy sinh ở nơi này, để không còn ai bảo tồn con đường phản Thanh phục Minh?

Trương Quốc Khải vẫn chưa chịu đi, Tần Thiên Nhân tiếp:

– Ta đây vốn vô cùng hãnh diện về những vệ sĩ thuộc quyền mình.  Tất cả đều can đảm, hy sinh, chịu đựng, nhưng bây giờ lại không tuân lệnh cấp chỉ huy ngay trong giờ phút hiểm họa như thế này.

Tần Thiên Nhân dứt lời lập tức tuốt thanh kiếm Trương Quốc Khải đang mang trong mình, đâm một nhát vào ngực, trước sự kinh hoàng của tất cả mọi người.  Nhưng Trương Quốc Khải đã nhanh như chớp xuất quyền đánh cánh tay cầm kiếm đó của Tần Thiên Nhân sang bên, lưỡi kiếm chỉ rạch một đường trên vai trái Tần Thiên Nhân.  

-Dừng tay! – Trương Quốc Khải hét lên – Được rồi!  Đệ đồng ý với huynh!

Tần Thiên Nhân lập tức hạ kiếm xuống trả cho Trương Quốc Khải.  

Sau khi Trương Quốc Khải dẫn quân rời đi khoảng nửa khắc, Ngụy Tượng Xu đã dẫn quân tới ngõ vào của hai vách đá, Ngụy Tượng Xu chần chờ một chút, e có tập kích nên còn chưa cho quân tiến vào, thì thấy Tần Thiên Nhân đang đứng chờ sẵn ở đằng ngõ ra.

Bằng thủ pháp vững chắc nhất có thể, Tần Thiên Nhân dùng chút hơi tàn còn lại xuất chiêu Kim Hoán Chưởng đánh vào hai vách đá muốn làm cho đá đổ xuống, một là đè chết một số kỵ binh, hai là cản trở bọn chúng tiến sang.  Nhưng do đang bị thương trong mình nên chưởng pháp cũng yếu đi, thành ra khi Ngụy Tượng Xu cũng đánh ra một chưởng phản hồi lại liền làm chưởng pháp hòa nhau, vang ầm một tiếng trên không trung nghe đinh tai nhức óc, sau đó vách đá vẫn đứng sững.

Ngụy Tượng Xu sau đó xua quân chạy xuyên qua giữa hai vách đá bao vây Tần Thiên Nhân lại.  Chỉ trong khoảnh khắc, Tần Thiên Nhân đã lọt vào tay địch.  Bọn binh lính đứng vây tròn nhưng lúc nãy đã thấy họ Tần ác chiến với chủ soái của chúng, công phu tuyệt đỉnh, cũng đã giết rất nhiều binh lính tinh nhuệ nhanh như chớp bằng đôi song quyền thì sợ đến vỡ mật, cứ đứng xa xa chưa dám tới gần.

Ngụy Tượng Xu ngồi trên ngựa ở bên ngoài vòng chiến, vung gươm lên phi thân bay vào đối diện Tần Thiên Nhân.  Họ Ngụy hô đánh, tụi quân binh tức khắc xông vào.

Tần Thiên Nhân một mình phải đánh với Ngụy Tượng Xu và tám mươi tinh binh, bước đi không vững, may mà song quyền đã được chân truyền trọn vẹn, đủ phong tỏa kín thân mình.

Đánh chừng bốn năm hiệp, Tần Thiên Nhân giết được ba mươi mấy tên lính, cũng lừa thế cướp được hai cây đao, phóng tới chém vào đầu Ngụy Tượng Xu.  Bình thường thế đao đi rất nhanh, bách phát bách trúng nhưng hôm nay lại bị họ Ngụy vung kiếm đang cầm bên tay lên đỡ được.  Rồi Ngụy Tượng Xu dùng tay không cầm kiếm tấn công vào bên phải Tần Thiên Nhân, quét vẹt song đao của họ Tần qua một bên, vận sức đẩy ra.  Tần Thiên Nhân lảo đảo làm rơi cặp đao xuống đất.

Ngụy Tượng Xu thừa thắng xông lên, chém một nhát trúng vai Tần Thiên Nhân, lại bồi thêm một cước trúng vào giữa ngực.  Mặt mày họ Tần không còn chút huyết sắc, mồ hôi tuôn đầy đầu, máu cũng chảy lênh láng, bước lui mấy bước rồi té ngửa xuống đất, hộc lên một tiếng, phun ra một ngụm máu lên giày một tên lính gần đó.

Tần Thiên Nhân phải một mình đánh với nhiều hảo thủ.  Thêm vào khi này binh lang đã hết tác dụng nên vết thương của chàng lại trở đau, thần trí cũng hơi mơ hồ.

Binh lính thiết giáp bấy giờ mới cởi ngựa tới, đang đi xuyên qua hai vách đá.  Nhưng Ngụy Tượng Xu cũng chẳng cần tiếp viện vì lúc này đã hoàn toàn làm chủ tình hình, lại tiến lên nhắm vào cổ Tần Thiên Nhân mà vung gươm, sắp lập được đại công thì bỗng từ xa xa xuất hiện một nhân ảnh.  Hóa ra người đó là huyết y nữ tử đã cứu Giang Nam thất hiệp ở Sơn Tây.

Con ngựa trắng của cô gái áo đỏ đang cưỡi sải vó như bay, chỉ chớp mắt đã tiến vào trận địch.  Nàng tuốt thanh gươm ra cầm sẵn, vừa tới là chém bay đầu bốn tên lính làm vòng vây tản ra.

Trận chiến này thật sự giống như một bàn cờ, chém giết đã hung hiểm mà tình thế càng phức tạp. Ở giữa thì Dương Tiêu Phong và Tần Thiên Nhân dốc toàn lực đánh nhau thí mạng.  Có quân Đại Minh Triều bao vây bên ngoài hai người đó.  Bên ngoài Đại Minh Triều lại có vòng vây của lính Thanh và quân thiết giáp của Chu Xương Tô và Ngụy Thượng Xu, huyết y nữ tử lại đang ở bên ngoài vòng vây đó, tìm cách ứng cứu. Bên ngoài của cô nương áo đỏ còn có thêm đại quân Thanh nào đang kéo đến bao vây hay không? Cục diện như thế nào?  Chỉ đi sai một nước cờ là thua ngay lập tức.

Ngụy Tượng Xu nhìn cô gái vừa mới đến chỉ để lộ đôi mắt, họ Ngụy ngạc nhiên:

-Dám hỏi cô nương là ai?

Cô gái áo đỏ hét lên:

-Không phải nói nhiều!

Dứt lời nàng huýt sáo miệng một tiếng làm hiệu lệnh, đồng thời cũng bay xuống ngựa vung kiếm lên đánh tới, thế đánh càng gấp rút.

Ngụy Tượng Xu không muốn đánh nhau với nữ giới nên tuy có xuất chiêu đánh trả nhưng phần đỡ và né nhiều hơn.  

Cô gái áo đỏ không đến một mình, theo sau nàng là những tiếng ầm ầm.  Mấy chục người cưỡi lạc đà nghe tiếng huýt gió phát ra từ miệng nàng tức thì phía sau nàng xung phong ra trước, đồng lượt vung tay ném những cái bọc về phía bọn quân thiết giáp.  Quân thiết giáp vươn giáo dài chỉa lên đâm bể những cái bọc, làm cho bụi chứa trong đó rơi ra bay mịt mù, khiến cho những bộ y phục màu bạc của quân thiết giáp đang mặc hóa thành màu vàng chanh.  Những người cưỡi lạc đà lại vươn tên lửa bắn tới.  Thì ra những cái bọc đó có chứa lưu huỳnh, màn bụi màu vàng tức thì bốc lửa.

Rừng lửa nóng hừng hực thiêu đốt rất nhiều binh lính áo giáp.  Mọi người còn đang ngạc nhiên thì lại thấy thêm một nam nhân khác mặc áo xám tro, phía sau y lại dẫn thêm một đám chó sói nhiều không đếm xuể xông thẳng vào giữa đội ngũ quan sai.  Quân thiết giáp bị rừng lửa chặn lại, không tiếp ứng cho Ngụy Tượng Xu được.  Thêm vào đó quân Ngụy Tượng Xu lại bị áp đảo tinh thần từ hai phía.  Bộ binh thì bị bọn người cưỡi lạc đà tấn công, kỵ binh thì có vô vàng sói lang tấn công chiến mã, làm bọn ngựa tung vó hí vang, hất từng tên kỵ binh xuống đất.  

Chuyện này thật sự bất ngờ, Ngụy Tượng Xu sau khi phát một chưởng đánh bật cô gái ra bèn phóng trở lại yên ngựa sợ bọn chó lao tới cắn, họ Ngụy liên tục kéo dây cương lùi ngựa lại.  Bọn bộ binh lẫn kỵ binh cũng bận bịu tay chân, vừa đánh những người cưỡi lạc đà vừa xua chó dữ đi.  

Nam nhân mặc áo xám tro phi con ngựa tốt màu nâu xuất hiện, chỉ huy cho bầy sói tiến công xong cầm dây cương dẫn ngựa trắng của cô gái vòng qua tránh trận hỗn chiến, phi thẳng đến chỗ Tần Thiên Nhân.  Gần tới nơi thì nhận ra chính là Tàu Chánh Khê.

-Thiếu đà chủ mời lên ngựa!

Tàu Chánh Khê nhảy xuống đất giúp Tần Thiên Nhân leo lên lưng ngựa trắng, rồi phát vào mông nó một cái để nó đưa họ Tần rời khỏi bãi chiến hỗn độn.  Kế đến họ Tàu thúc ngựa nâu chạy lại gần cô gái, đưa tay ra kéo nàng lên ngồi phía sau lưng chàng, họ Tàu cùng cô gái hai người cởi chung một con ngựa hối hả rút khỏi Không Đồng Sơn.  

Binh lính triều đình kinh ngạc không hiểu ở đâu xuất hiện cô gái ăn vận như con phượng hoàng lửa cứu Tần Thiên Nhân thoát hiểm.  

—oo0oo—

Ngụy Tượng Xu dẫn quân chạy về tới khu trại lính đóng bên ngoài khu rừng Bình Lương.  Hai tên lính vừa mở hàng rào là Ngụy Tượng Xu lộn ngay xuống ngựa tiến vào trại.  Một tên lính dẫn ngựa cho đi ăn.

Ngụy Tượng Xu vén rèm bước vào lều quỳ xuống nói:

-Tham kiến Phủ Viễn tướng quân, phó tướng quân, Tả đô ngự sử cũng đang trên đường về đây.

Tô Khất nói:

-Làm rất khá.  

Dứt lời hất đầu về phía một góc trong lều.  

Ngụy Tượng Xu thấy Dương Tiêu Phong ngồi xếp bằng bất động, hai mắt nhắm nghiền.  

Tô Khất và Ngụy Tượng Xu bèn ra khỏi lều để cho Dương Tiêu Phong nghỉ ngơi.  

Tô Khất nói:

-Phủ Viễn tướng quân trong mình đang bị chấn thương không nhẹ.

Ngụy Tượng Xu nói:

-Không hiểu sau Phủ Viễn tướng quân lại bảo phải để cho bọn Đại Minh Triều đi?  Mạt tướng cứ nghĩ diệt được Tần Thiên Nhân là diệt được mối họa của Thanh triều chứ.

Tô Khất còn chưa trả lời, Ngụy Tượng Xu tiếp:

-Hay là Phủ Viễn tướng quân định đợi bọn chúng tụ tập đầy đủ ở đồn Bạch Nhật rồi mới bủa lưới bắt trọn bộ, để từ nay trên giang hồ không còn Đại Minh Triều nữa?  Hoặc có thể tướng quân giữ mạng lại cho họ Tần, nhất định là muốn dẫn dụ sư đệ của hắn Cửu Dương lộ diện?  Nhưng mà hiện tại thì toàn bộ những tên nòng cốt của bang hội trừ Bạch Kiếm Phi đã thoát hiểm.

Tô Khất cười khà khà nói:

-Hy sinh một số binh mã mà biết được bản lãnh của Tần Thiên Nhân và mấy tên gọi là đương gia của hắn như thế nào, cũng đáng lắm đó chứ.

—oo0oo—

Trương Quốc Khải, Nhất Đình Phong và các thành viên Đại Minh Triều chờ dưới chân núi Không Đồng Sơn, Vạn Văn Thông cũng có ở đó.  Trương Quốc Khải trông thấy Tần Thiên Nhân bình an cưỡi ngựa tiến lại, vui mừng trong lòng.  Tàu Chánh Khê, huyết y nữ tử và Tần Thiên Nhân xuống ngựa.

Trương Quốc Khải ôm lấy Tàu Chánh Khê vỗ vỗ lên vai, rồi quay sang nhìn cô gái áo đỏ, Trương Quốc Khải nói:

-Đa tạ cô nương cứu mạng, chúng tôi lúc nãy ở cửa tử thần, bị toán quan binh bao vây, không sao ngăn cản nổi, cũng may là có cô nương đây.

Tần Thiên Nhân đã biết cô gái này là ai rồi, tuy chàng chỉ thấy chiếc khăn che mặt đã che khuất mọi thứ, chỉ chừa đôi mắt nàng.  Nhưng cái khăn che mặt đó cũng không che đậy được hết cái đẹp, vì đôi mắt kia trong suốt, xanh thẩm.  Cái ánh mắt đó buồn buồn, sâu lắng đang nhìn chàng.  Cái ánh mắt đó khiến lòng chàng tự dưng xao động. Tần Thiên Nhân vội lẩn tránh, cụp mắt xuống cúi đầu xá một cái:

-Đa tạ đại muội.

Cô gái kéo khăn che mặt xuống.  Trừ Tàu Chánh Khê và Vạn Văn Thông tất cả sững người, không ngờ cô nương huyết y phượng hoàng lửa chính là Lâm Tố Đình.

Tàu Chánh Khê nói:

-Chiều hôm qua có người của đệ ở Kim Xuyên phát hiện quân binh đang đóng bên ngoài khu rừng Bình Lương nên đệ và đại muội mới tới hỗ trợ.  Giữa đường gặp Vạn lão anh hùng.

Vạn Văn Thông nhìn Tần Thiên Nhân cười ha hả nói:

-Thiếu đà chủ ngạc nhiên lắm phải không?  Ta cũng vậy thôi.  Tệ hơn là ta tự xưng là lão giang hồ mà không ngờ trong hội có một cô nương võ công trác tuyệt như vậy, trước đó ta lại chưa từng nghe qua.

Lâm Tố Đình nói:

-Vạn lão anh hùng đã quá lời rồi, vãn bối cũng thường theo bảy người đương gia và sư thái ra võ trường luyện phép cưỡi ngựa bắn cung, nên biết qua chút ít võ nghệ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN