Thanh Triều Ngoại Sử - Chương 8: Thiên lý đón long đầu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Thanh Triều Ngoại Sử


Chương 8: Thiên lý đón long đầu


Bằng hữu chi giao, anh hào tri ân giả 

Tứ hải sơn cầu bá phục niên!

Trời mưa lâm râm.  Trong căn hầm của trường học Hắc Viện, một bệ lư hương cổ kính bốc lên những làn khói thơm nồng, thấm đẫm sự an tĩnh, dường như có thể lấn át cả mùi rượu và thức ăn đương tràn ngập khắp hầm.  

Trong hầm khi này đang có rất đông các thành viên của bang hội phục Minh, đều là những bậc anh hùng hảo hán đã thành danh trong võ lâm cả.

Hiểu Lạc thì lại có nhiệm vụ canh gác cổng Bắc Sơn của trường học.  Các tú tài đang ngủ ở hai dãy nhà trọ Tư Thất.  Tối nay tâm tình của Hiểu Lạc phấn khởi lắm, cứ chốc chốc nó lại hé cửa nhìn ra như đang chờ đón ai đó.  

Đúng lúc này nó đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa rất nhanh, đằng xa xa xuất hiện thấp thoáng hai bóng người khí vũ rất hiên ngang cởi hai con ngựa lông đen tuyền phi tới như bay, chớp nhoáng đã thấy gió thổi tới mặt.  Hiểu Lạc vui mừng mở cửa ra đón họ.  Hai kỵ sĩ cúi rạp người trên lưng ngựa, phóng một mạch tới cổng sau của Hắc Viện.  

Lúc họ lướt qua một tửu lầu tên là Hưng Phát thì có hai người đàn ông đứng dựa vào lan can trên lầu hai nhìn xuống.  Hai người trạc tuổi độ tứ tuần.  Một người mày dài mắt xếch da vẻ trắng trẻo, sắc diện như một con dơi, còn người kia lưng giắt thanh đại đao, mặt mày đen đúa như than.  

-Gã đã về đến rồi – Người mặt dơi nói.

-Ừ – Người mặt đen gật đầu.

Tiểu nhị đi đến sau lưng hai người khách chào hỏi: 

-Quí khách mệt nhọc rồi, trong này trà nước rượu cơm đã được dọn đủ, xin mời vào dùng.

Giọng gã mặt đen thô lỗ đáp lại: 

-Ngươi cho ngựa của chúng tôi ăn chưa?  Mau mau cho chúng ăn, chúng tôi cũng ăn xong là phải lập tức lên đường.

Tiểu nhị vâng dạ liên hồi rồi đi xuống lầu.  

Còn lại hai người, gã mặt dơi nói:

-Nhìn thân pháp cưỡi ngựa của gã thì hiểu võ công gã cở nào rồi.  

Lại nghe âm thanh thô lỗ vừa rồi đáp:

-Thiếu đà chủ còn trẻ tuổi như thế mà bọn chúng cũng ủng hộ cho hắn!

Rồi gã mặt đen nghĩ bụng “ chúng ta không có nhiều thời gian nữa, ta phải đi báo cho Tô phó tướng biết…” 

Hắn mới dặn dò tên đồng bọn dăm câu, rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài, băng qua mấy lần sân, vòng ra phía sau khách sạn để lấy ngựa, không hay là tiểu nhị đang theo dõi hắn.

Không phải tiểu nhị lúc nào cũng cố ý nghe lén chuyện của khách, nhưng vì hai người này rất kỳ lạ, lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, mà bản thân tiểu nhị lại là một thành viên trong hội nên không thể không đề phòng cẩn thận.

—oo0oo—

Cặp ngựa dừng bên ngoài cổng hậu của trường học Hắc Viện, hai nam nhân trẻ tuổi nhảy xuống, cởi áo mưa giao cho Hiểu Lạc cầm giữ, rồi tiến vào trong.  Hiểu Lạc cúi đầu chào họ xong dắt hai con ngựa đi cho ăn.  

Những thành viên của bang hội phục Minh đang ở dưới hầm nghe tiếng bước chân, biết có hai người đi xuống hầm. 

Người đi xuống đầu tiên mặc bộ đồ màu xám tro, trên gương mặt ánh lên những đường nét nghiêm nghị và chính trực.  Người này là Tàu Chánh Khê, với biệt danh Bát Bộ Truy Hồn, người trong hội đặt cho y biệt danh này vì ở trong hội Tàu Chánh Khê nổi tiếng là không bao giờ khiếp sợ quyền uy hay vị nể tư tình.  Tàu Chánh Khê còn rất thanh liêm và nghiêm khắc.  Đối với nhiều người trong hội thì Tàu Chánh Khê còn oai vệ hơn cả Cửu Nạn sư thái vì họ Tàu trứ danh là một thiết diện phán quan xử án công minh, chấp pháp vô tư, nhất là trong những lúc chấp chưởng hình đường.  Người trong hội kháo nhau rằng thành viên nào mà phạm phải hội qui của bang phái thì cho dù kẻ đó có ẩn náu ở nơi chân trời hay góc bể cũng không thoát khỏi Tàu Chánh Khê được.  Kẻ phạm tội đó chắc chắn bị họ Tàu phái thuộc hạ bắt về để xử tội.  Bởi thế cho nên hết thảy hàng vạn huynh đệ và bằng hữu tứ phương, hễ mỗi lần nghe nhắc danh tánh Tàu Chánh Khê thì không ai là không hoảng sợ kinh hồn mất vía.  Tàu Chánh Khê ngồi ở vị trí thứ năm nên các bằng hữu gọi là ngũ đương gia, một trong bảy người Giang Nam thất hiệp rất được bang hội trọng dụng.  Cũng vì ở cương vị cao đó mà Tàu Chánh Khê trở thành một nhân vật đắc lực bên cạnh Cửu Nạn sư thái, thường được bà giao nhiệm vụ huấn luyện binh mã ở tổng đà hồi cương – đồn Bạch Nhật.  

Người đi xuống sau cùng là Tần Thiên Nhân, trong tay đang bưng hai hủ sành nhỏ. 

Tần Thiên Nhân không hay biết những thành viên trong hội đã làm tiệc rượu đón mình về nhậm chức thiếu đà chủ.  Tần Thiên Nhân vẫn như thường ngày mặc bộ y phục màu xanh da trời, lưng thắt đai đen, bên ngoài chiếc áo choàng cũng màu đen khoác trên bờ vai rộng che đi đôi tay cơ bắp của chàng.  Tần Thiên Nhân có tấm lưng dầy nên trông rất lực lưỡng.  Đôi mày chữ nhất xanh đậm, vắt ngang trên hai mắt to đen.  Đôi môi Tần Thiên Nhân có độ dày bằng nhau, đều đặn, cân xứng, và chiếc cằm vuông vức khiến khuôn mặt không thiếu vẻ cương quyết.  Tần Thiên Nhân đi xuống hầm mang theo dung mạo toát ra vẻ lạnh lùng khó tả.  Ánh mắt vô cảm không hề để lộ nỗi vui buồn trong tâm khảm.

Những người trong hội chạy đến bái kiến.  Cửu Dương trông thấy Tần Thiên Nhân liền ôm chầm lấy anh trai, vỗ vỗ vai Tần Thiên Nhân vài cái.  Mọi người cũng đều đang lo lắng nên chẳng ai nói mấy câu khách sáo thông thường.

Sau khi làm động tác bái chào đáp lễ lại những trưởng lão và những thành viên đang có mặt ở trong hầm, Tần Thiên Nhân đi thẳng vào vấn đề ngay, giọng của Tần Thiên Nhân rất vang, trung khí đầy rẫy:

-Thi thể của tứ đương gia và lục đương gia bị treo ngoài chợ tỉnh Sơn Tây, chúng tôi đã đi cướp lại được.  Còn đây là tro cốt của họ.

Lữ Lưu Lương đón nhận hai hủ tro từ tay Tần Thiên Nhân, lòng ông buồn hiu hắt, ông đặt hai chiếc hủ lên bàn thờ cạnh bệ lưu hương.  Giữa bàn thờ có đặt bài vị của Hồng Vũ Thái Tổ – vị hoàng đế đầu tiên sáng lập ra triều đại nhà Minh, và vị vua cuối cùng của triều Minh là Sùng Trinh.  Hai bên hai tấm bài vị là bài vị của những người đã sáng lập ra bang phái Đại Minh Triều, gồm có Giác Viễn, Lâm Vĩ, Mã Lương, và Tần Nhị.

Trước nay bang hội Đại Minh Triều có ơn là trả, có thù là báo. Bất cứ ai có chút xíu ân huệ với họ, họ cũng tìm thiên phương vạn kế báo đáp mới thôi. Nếu ai kết oán thù, thù lớn thì trả lớn, thù nhỏ thì trả nhỏ, quyết không chịu bỏ qua.

Lữ Lưu Lương đốt hai nén nhang cắm xuống một chiếc bát, nói:

– Tứ đương gia, lục đương gia, các huynh đệ của Đại Minh Triều nhất định sẽ báo thù cho hai người.  Chúng tôi nhất định sẽ lấy được đầu tên hoàng đế cúng tế linh hồn của hai người. Hai người gia nhập bang hội đã lâu năm, có công lao to lớn, muôn đời bất diệt, cao sơn ngang thủy, nhiễu phạm trường trú, hào khí trường tồn.

Lữ Lưu Lương nói xong quỳ xuống bái lạy.

Các thành viên của hội cũng quỳ xuống khấu đầu ba cái, đồng thanh nói:

– Tứ đương gia, lục đương gia, anh hùng bất diệt, hào khí trường tồn!

Từ khi thành lập bang hội Đại Minh Triều đã có không ít lần choảng nhau với triều mình nhà Thanh, mạng người hy sinh không đếm hết được.  Cho nên dù đau lòng cách mấy họ vẫn buộc phải dẹp nỗi đau sang một bên mà hoạt động tiếp tục. 

Sau hồi làm lễ tế vong linh của hai người đương gia xong rồi mọi người đứng dậy.  

Lữ Lưu Lương nhìn Tần Thiên Nhân và Tàu Chánh Khê, chắp tay bái phục nói: 

-Nhị vị đương gia, thật là vất vả cho hai người.

Tần Thiên Nhân vái chào lại, nói khiêm tốn:

-Thưa Lữ thúc, chuyện mà bọn vãn bối làm chỉ được bấy nhiêu, so với chuyện tổng đà chủ đã làm cho bang hội của chúng ta thật tình như một hạt cát trong biển cả.  Tổng đà chủ lần này bị đạn bắn trúng ngực, thương tích không nhẹ, may là không trúng chỗ nhược, vãn bối và ngũ đệ đã thành công lấy được viên đạn đó ra.  Lúc vãn bối từ giã tổng đà chủ để quay lại Sơn Tây, thấy sức khỏe của người tuy yếu nhưng rất ổn.

Nói đoạn chàng phát hiện Khẩu Tâm đang có mặt trong hầm, liền ngạc nhiên bước lại gần hỏi Khẩu Tâm: 

-Đại ca không ở cạnh tổng đà chủ à?  Hay người đã về đến Giang Nam rồi?

Tàu Chánh Khê cũng bước lại gần Khẩu Tâm nói: 

-Đệ và nhị ca đã làm theo lời huynh, vừa từ Sơn Tây trở về đã gấp rút đến các phân đà ở các vùng lân cận kêu thêm viện binh, dặn họ về đồn Bạch Nhật gấp để đợi lệnh. 

Khẩu Tâm trả lời:

-A di đà Phật, sau khi hai đệ đi rồi, sư thái quyết định quy ẩn để dưỡng thương.  Trước khi bà ra đi bà còn một tâm nguyện chưa hoàn thành nên viết một lá thư nhờ huynh đưa về Giang Nam trao cho các bậc trưởng lão.  Những việc sau này, mọi người đều biết hết rồi.

Lâm Tố Đình đứng nghe, nhũ bụng “ta không yên tâm nên cùng đi với họ lên Sơn Tây. Không ngờ tứ ca, lục ca lại gặp phải kiếp nạn này, hai người tạ thế nhanh chóng như thế, từ nay bang hội sẽ mãi mãi mất đi Cam phụng trì thông và Tí viên bạch thái quan rồi…”  Nghĩ rồi trong mắt nàng nhỏ xuống đôi dòng lệ. 

Tiểu Tường ôm vai Lâm Tố Đình dỗ dành:

-Đình tỉ đừng quá buồn lòng. Nhất định chúng ta sẽ trả thù cho hai người họ.

Lâm Tố Đình nắm tay Tiểu Tường, khẽ gật đầu, miệng nhoẻn nụ cười buồn.

Khẩu Tâm nói tiếp: 

-Lẽ ra sư thái định chờ hai đệ về rồi mới ra đi, nhưng hai đệ đi đến các phân đà đường xa vạn dặm, sư thái không đợi nổi bèn sai huynh về Giang Nam báo cho các vị trưởng lão để bàn luận đại sự…  

Các trưởng lão trong hầm nghe vậy, quay trái phải nhìn nhau, như muốn nói chuyện sư thái rời khỏi bang hội vì bị thương, lại chọn viết thư để lại, thật tình có chút không giống tác phong của bà.

Cửu Dương nãy giờ đứng đó im lặng, không dưng lên tiếng:

-May là đại ca được bình an, lỡ có mệnh hệ gì, tâm nguyện của tổng đà chủ sẽ không ai biết nữa.

Cửu Dương nói rồi để ý thấy huyệt thái dương của Khẩu Tâm khẽ giật một cái.

Tần Thiên Nhân nghe Cửu Dương mở miệng, suy nghĩ rất nhanh rồi nói: 

-Theo vãn bối thì chúng ta không nên tiết lộ chuyện tổng đà chủ đi quy ẩn, như vậy sẽ làm cho lòng người trong hội hoang mang.

Hồ Quảng Đông quan sát thấy nét mặt Tần Thiên Nhân và Tàu Chánh Khê có hơi xanh, bèn hỏi: 

-Tần nhị gia và Tàu ngũ gia bị thương à?

Tần Thiên Nhân nói:

-Đa tạ Hồ đại thúc, vết thương của vãn bối chỉ là chuyện nhỏ.

Tàu Chánh Khê cũng nói:

-Vãn bối không sao.

Rồi Tàu Chánh Khê kể: 

-Tần nhị ca và vãn bối hai người chia ra đi đến các phân đà tìm viện binh, hẹn đến phân đà cuối cùng ở Túc Châu thì hợp nhau, đột nhiên có tám người tìm gặp, nói là phụng mệnh mời vãn bối về phân đà ở Thái Hồ gấp.  Tám tên kia biết tiếng địa phương, ăn nói rất khách sáo nhưng có vẻ như buộc vãn bối lập tức đi với họ.  Vãn bối thấy không ổn nên khước từ, hai bên càng nói càng căng thẳng, cuối cùng xảy ra chuyện động thủ.  Hóa ra tám tên đó là đại nội thị vệ, ngoài bọn chúng ra có thêm hai trăm tên nữa, chúng đều là cao thủ được tuyển chọn đặc biệt, vãn bối khi đó đang bị thương, cùng với Trần đại anh hùng lấy hai địch hai trăm tên, dần dần ở thế hạ phong.  May mà có nhị ca kịp thời tới tương cứu.  Trong lúc đánh nhau, huynh ấy bị thương tới sáu bảy chỗ mà trước sau vẫn lo bảo vệ cho vãn bối nên vãn bối không bị thương nhiều.  

Tần Thiên Nhân đặt tay lên vai Tàu Chánh Khê, ôn tồn nói:

-Huynh này dù mất mạng cũng không để chúng làm phương hại đệ. 

Tàu Chánh Khê gật đầu cảm khái, lại tiếp tục kể: 

-Trong trận ác chiến đó Tần nhị ca dùng song quyền giết chết hai mươi mấy tên, phóng chưởng đánh chết ba mươi tên, lại còn mấy chục tên trúng trường đao của vãn bối và Trần đại anh hùng…  

Nhắc lại hôm Tàu Chánh Khê đang ở tiệm thuốc bắc Khải Nguyên, một phân đà cơ mật của bang hội Đại Minh Triều ở tỉnh Túc Châu.  Tàu Chánh Khê bấy giờ đang trò chuyện với Trần Tử Sang trong sân phơi thuốc.  Họ Trần là người lãnh đạo phân đà Túc Châu, y cũng chính là đại đệ tử của Hàm chưởng môn Thái Cực Môn ở Túc Châu.  Trần Tử Sang tuổi tác cũng tứ tuần, thân lùn chân ngắn nhưng chạy cực nhanh, nghe nói khi y thi triển khinh công chạy đi trông như một quả cầu thịt lăn tròn trên mặt đất.

Sau khi Trần Tử Sang nghe Tàu Chánh Khê bảo cần thêm binh mã thì gấp rút triệu tập những thành viên trong hội bảo họ đến tập trung ở đồn Bạch Nhật.  Xong chuyện Tàu Chánh Khê làm theo lời đã định, ngồi ở tiệm thuốc chờ Tần Thiên nhân đến, rồi cả hai mới cùng về An Huy Hàng Châu.  Quá trưa mà Tần Thiên Nhân còn chưa tới, Tàu Chánh Khê bồn chồn trong bụng lắm, đứng ngồi chẳng yên, chợt nghe gia đinh của Trần Tử Sang vào bẩm báo nói có tám người tự xưng là người của phân đà Thái Hồ tỉnh Tô Châu đến tìm gặp.  

Người chỉ huy phân đà Thái Hồ là Vạn Văn Thông, năm nay khoảng chừng năm mươi lăm tuổi, y là trang chủ của Lôi Phong Bảo, một tòa đại trang hoàng tráng nhất xứ cách đây chỉ chừng hai ba dặm.  Tàu Chánh Khê với Vạn lão anh hùng tuy chưa từng gặp mặt nhưng sư thái và họ Vạn từ lâu đã có giao tình, Tàu Chánh Khê đã từng nghe sư thái nói ông ấy gan dạ hơn người, đáng mặt nam tử hán đại trượng phu, cứng rắn như sắt thép. 

Tàu Chánh Khê cùng Trần Tử Sang ra gặp nhóm người của Vạn Văn Thông, một người ra dáng thủ lĩnh nhất trong nhóm đó lại gần cúi đầu hạ bái:

-Thật là phiền Tàu ngũ gia phải đích thân đến đây, lão trang chủ của chúng tôi cũng có hay tin bang hội cần viện binh nên đã bảo những thành viên ở Thái Hồ đến đồn Bạch Nhật rồi.  Hay là ngũ gia tạm thời đến Lôi Phong Bảo nghỉ sức dưỡng thương một hôm hẳn lên đường, lão trang chủ sẽ thay ngũ gia cho người đi thông báo đến các bằng hữu ở các phân đà khác? 

Ban đầu Tàu Chánh Khê có hơi chần chừ vì chàng chưa bao giờ gặp mặt nên không biết người đối diện thật giả ra sao.  Trần lão anh hùng thấy sắc mặt Tàu Chánh Khê khó coi, liền hỏi: 

-Ý của Tàu lão đệ thế nào?

Tàu Chánh Khê đáp: 

-Tiền bối đã sắp xếp thật không thể hay hơn được, nhưng có một điều không dám giấu giếm, vãn bối mang nặng mối huyết hải thâm thù nên ngày nào tên cẩu hoàng đế còn chưa chết thì vãn bối chưa thể ăn ngon ngủ yên được.  Đại danh Lôi Phong trang Vạn lão anh hùng thì bọn vãn bối ngưỡng mộ đã lâu.  Ông ấy đúng là một lãnh tụ võ lâm tây bắc, đã kết giao là đối đãi nhiệt tâm, nhưng trong lòng vãn bối thật sự không sao yên ổn được nên phải ra về cho sớm.

Rồi Tàu Chánh Khê nhìn đám người của Vạn Văn Thông nói mấy lời từ chối. 

Lại nghe đáp trả: 

-Tàu ngũ gia đừng nói như thế.  Tất cả chúng ta đều là nhân vật giang hồ cả, đều biết phải lấy hai chữ nghĩa khí làm đầu.  Phen này thấy ngũ gia gặp phải việc khó giải quyết, nếu không trú ngụ tại đại trang của Vạn lão anh hùng một hôm, lỡ sau này giang hồ biết được, sẽ trách chúng tôi không biết trọng nghĩa khí, bỏ bê ngũ gia đang bị trọng thương, hoặc bảo ngũ gia coi thường ông ấy nên không mời ngũ gia đến được.

Tàu Chánh Khê nghe đối phương nói vậy đã nghi ngờ càng nghi ngờ hơn, nên vẫn kiên quyết nói: 

-Được các vị bằng hữu coi trọng tại hạ thật sự cảm ơn, nhưng cái mạng này của tại hạ coi như vứt đi rồi, hồi ở Sơn Tây đã chấp nhận lấy một mạng đổi một mạng cho xong rồi.  Lão trang chủ của các vị là một người tốt, làm việc tốt, mà càng là người tốt lại càng không dám để liên lụy đến.

Mới ban đầu Trần Tử Sang cũng định khuyên Tàu Chánh Khê đến Lôi Phong Bảo dưỡng thương, rồi đợi Tần Thiên Nhân ở đó luôn thể, nhưng khi nghe Tàu Chánh Khê đã nói thế thì Trần Tử Sang không chen vào làm gì.  Tàu Chánh Khê quyết tâm giữ vững lập trường chắc cũng có nguyên do gì đó, thành ra Trần Tử Sang mới đứng cạnh mà nhìn, không can dự vào. 

Tàu Chánh Khê càng nghe càng đoán biết mấy người này không phải là người mình mà là đám người của triều đình phái tới vây giết chàng.  Chỉ là Tàu Chánh Khê không biết những người này là người của võ sư đại lực sĩ Ngao Bái hay của Phủ Viễn tướng quân.  Người trong giang hồ bấy giờ thừa biết triều đình từ khi Thuận Trị hoàng đế mất đi được chia ra làm hai phe đảng, phân nửa các đại thần theo phe Ngao Bái, số quan viên còn lại theo chầu Phủ Viễn tướng quân. 

Tàu Chánh Khê thấy bọn này hung hãn, không biết lai lịch thế nào, đoán rằng chúng có lẽ là một đám hảo thủ của quan phủ ở gần đây, hoặc là mấy tên bộ khoái. 

Tám tên đó cũng có hơi dè dặt chưa dám tấn công ngay, vì chúng thấy có Trần Tử Sang đứng đó, nên chúng nghĩ phải dụ Tàu Chánh Khê hạ sơn cho bằng được đã.  Có người bảo bọn chúng Tàu Chánh Khê đến đây đơn thương độc mã, thì cứ để y ra trận một mình là tốt nhất.  Mà một mình Tàu Chánh Khê bọn chúng cũng khiếp sợ oai danh rồi, vì chúng biết họ Tàu là một trong bảy người đương gia võ công tuyệt nghệ, lại biết bang hội Đại Minh Triều này người đông thế lớn, cao thủ như mây. 

Nhưng lần này tám người này có người đỡ sau lưng nên gan mật càng to, cảm thấy mình oai phong lẫm liệt, bằng không chỉ với tám người bọn họ thì quyết không dám gây chuyện với ngũ đương gia của Đại Minh Triều được. 

Đôi bên nói qua nói lại thêm một chút nữa, Tàu Chánh Khê bỗng bị một vật gì đó làm chói mắt một cái, Tàu Chánh Khê nhìn lên nóc nhà kế bên tiệm thuốc mới hay Tần Thiên Nhân đang ở trên đó dùng một miếng sắt nhỏ làm ám thị gọi mình, hóa ra Tần Thiên Nhân đã sớm biết bọn này là những người giả mạo gia đinh của Vạn Văn Thông nên âm thầm giết chết mấy tên đang canh cổng sau của tiệm thuốc.  Tần Thiên Nhân hất đầu ra hiệu cho Tàu Chánh Khê thoát ra ngoài bằng cổng sau. 

Tàu Chánh Khê suy nghĩ rất nhanh tìm kế thoát đi, cuối cùng nói: 

-Được rồi, danh tiếng của Vạn lão anh hùng rất lớn, tại hạ không thể coi thường nhân vật đầu não này của võ lâm tây bắc được, tại hạ sẽ theo các vị đến đại trang viếng thăm, chào hỏi Vạn trang chủ.  Nhưng phiền các vị chờ một chút để tại hạ vào trong lấy túi hành lý đã, rồi chúng ta cùng nhau lên đường.

Nói xong Tàu Chánh Khê kín đáo nháy mắt với Trần Tử Sang.  Trần Tử Sang hiểu ý gật đầu, dẫn ngay Tàu Chánh Khê đi vòng ra phía cổng sau tiệm thuốc, một trong tám tên sát thủ đi theo Tàu Chánh Khê, nói là giúp Tàu Chánh Khê dọn dẹp đồ đạc nhưng cốt là đề phòng ngũ đương gia theo cửa sau chạy trốn.

Lúc ba người đang đi trên hành lan vòng ra cổng hậu của tiệm thuốc, qua khóe mắt Tàu Chánh Khê thấy tên sát thủ đang chú ý quan sát chàng từ trên xuống dưới, lại nữa hắn còn vận công xuống hạ bàn đề phòng chàng tung cửa chạy là hắn liền thi triển khinh công đuổi theo. 

Bên ngoài tiệm thuốc đã bị bao vây chặt chẽ từ sớm, đến một con ruồi cũng khó thoát ra được.

Tên sát thủ đi ở giữa, Trần Tử Sang bên trái, Tàu Chánh Khê đi bên phải, cả ba men theo hành lan đi gần tới cổng sau của tiệm thuốc.  Đột nhiên Tàu Chánh Khê nhanh chớp nhoáng vận quyền kình vào tay trái, làm động tác quạt cánh tay như đang bơi, dùng hữu chưởng đẩy vào dưới nách hắn một cái, khẽ hất hắn sang một bên. Trần Tử Sang đưa tay phải lên chặt ngang qua cổ tên sát thủ một cái.  Tên sát thủ tránh không kịp bị gãy cổ chết tươi, không la hét được tiếng nào.  Mỗi người chỉ với một chiêu đã giết chết được tên sát thủ, quả không hổ là những kẻ cầm đầu của bang hội Đại Minh Triều.

Tiếc là có tên sát thủ khác nấp phía sau hai người họ nhìn thấy vậy vội la to lên một tiếng báo động.  Trần Tử Sang liền giật lấy khúc cây dùng để chống cửa sổ, sử như một khúc côn phóng lại đánh hắn bể óc mà chết.  Nhưng đã quá trễ, bên hiên của tiệm thuốc bắc có mấy chục tên sát thủ đã ùn ùn bay vào giao chiến. 

Tàu Chánh Khê bèn ngay lập tức rút cây đao đeo phía sau lưng nhảy ra phía trước đánh trả.

Tàu Chánh Khê múa tít cây đao, định mở đường chạy đến chỗ cánh cổng, thì gặp một đám sát thủ khác nghe tiếng la của đồng bọn giật mình chạy nhanh tới, xông vào cửa hậu.  Tàu Chánh Khê đánh át vào bọn này, Trần Tử Sang cũng theo sát sau lưng.  Mấy tên sát thủ khi nãy nói chuyện với Tàu Chánh Khê là những người cuối cùng tiến vào, đứng chặn đường lui của hai người họ.  Bọn chúng cũng ra hiệu cho đám sát thủ thuận tay đóng chặt cửa sau lại.

Một tên sát thủ cầm sợi dây thừng không ngừng quất vào chân Tàu Chánh Khê khiến Tàu Chánh Khê phải không ngừng nhảy lên tránh né. 

Tàu Chánh Khê đang bị thương trong mình mà vẫn công kích rất mạnh mẽ.  Trong một lần chân Tàu Chánh Khê vừa chấm đất đã đạp lên sợi dây đó, xong cúi xuống vung tay trái giật mạnh một cái, sợi dây tuột khỏi tay tên sát thủ. Tàu Chánh Khê hét một tiếng như sấm động lưng trời, cổ tay hất một cái, sợi dây duỗi thẳng ra.  Tàu Chánh Khê dùng sợi dây làm nhuyễn tiên, lập tức xuất chiêu Nhuyễn Tiên Đoạt Mạng, thân hình xoay tít, thân lộng gió xoáy theo, thế công thật khó mà tránh né.  

Tàu Chánh Khê giết chết gần bảy tên sát thủ.  Nghe răng rắc mấy tiếng, tứ chi của bọn sát thủ bị trúng nhuyễn tiên lập tức gãy xương rũ xuống,  lúc này sau gáy có tiếng gió rít lên, Tàu Chánh Khê biết mình đang bị tấn công sau lưng. 

Tàu ngũ đương gia vốn có đề phòng binh khí của địch truy kích nên hai chân vừa chấm xuống đất đã đảo người nhảy sang trái.  Dù vậy nhưng vẫn bị thanh kiếm của địch cắm vào vai phải.  Lúc này Tàu Chánh Khê không có thì giờ chăm sóc vết thương, chỉ biết dốc hết sức mà đối khán.

Trần Tử Sang thấy cửa bị đóng chặt bèn đá vào hạ bộ của một tên sát thủ, khiến hắn cúi gập người lại rồi đạp lên lưng hắn tung người nhảy lên, nhắm thẳng cổng sau bay ra ngoài.  Ngờ đâu tên sát thủ khác thấy họ Trần bay qua đầu mình bèn đẩy tả chưởng ra.  Trần Tử Sang bị dính một chưởng đó.  Nghe binh một tiếng, Trần Tử Sang té xuống ói ra một ngụm máu.  Tàu Chánh Khê chạy lại đở Trần Tử Sang dậy. 

Thấy Tàu Chánh Khê và Trần Tử Sang bị đẩy lùi ra khỏi cửa hậu của tiệm thuốc, Tần Thiên Nhân bèn thi triển khinh công bay vô vòng vây cứu nguy cho Tàu Chánh Khê. 

Tần Thiên Nhân xuất một thế trong Mãnh Long Thần bộ, chưởng pháp lao đi như phong vũ.  Bọn sát thủ cảm thấy một luồng đại lực hất chúng ra, không tự chủ được phải lùi mấy bước. 

Trần Tử Sang vừa kinh hãi vừa vui mừng, biết đúng là nhị đương gia đã đến đây. 

Tần Thiên Nhân vừa xuất hiện đã đánh chết mười tên, vừa định quay người, lại thấy năm tên khác dùng lưới chạy đến định bủa vây lấy chàng, tức thì vận nội công vào song chưởng vỗ nhẹ một cái, làm chiếc lưới bị rách toạt làm hai mảnh.

Sau đó xuất cước Song Phi Điểu bay tới đá ngang một cú làm xương cổ của năm tên này lập tức vỡ nát, chết ngay tại chỗ.

Bọn thích khách nhìn thấy Tần Thiên Nhân đàng hoàng đứng ngay giữa sân, không khỏi kinh hãi la lên: 

-Lùi lại!

-Mau lùi lại!

Lần này bọn chúng có kế hoạch hơn, dàn trận hẳn hoi, bọn chúng đứng thành vòng tròn vây Tần Thiên Nhân, Tàu Chánh Khê và Trần Tử Sang vào giữa, hơn nữa chúng nhận biết đối phương ba người thì đã có hai người bị thương, chúng nghĩ chắc là bắt giết được tất.

Tần Thiên Nhân hôm trước cũng bị thương khá nặng, lại nữa do bôn ba cả chục ngày liền không ăn uống ngủ nghỉ gì nhiều được nên tay chân có phần chậm chạp hơn so với thường ngày.

Tần Thiên Nhân và Tàu Chánh Khê hợp chưởng lại xuất đánh ra phía trước, lần này bọn sát thủ cúi rạp xuống hết, bọn sát thủ đứng ở phía sau bèn ném những bọc cát vào đám người Tần Thiên Nhân.  Trần Tử Sang ngỡ bị tập kích nên vội vàng quay người ra sau, liền bị một màng cát bụi che mắt, chẳng nhìn thấy ai cả, cùng lúc đó đằng sau lưng Trần Tử Sang có nhiều sợi dây quất tới.  Tần Thiên Nhân thấy Trần Tử Sang tránh không kịp nữa bèn dùng thân mình làm bia đỡ dùm cho Trần Tử Sang.  Tần Thiên Nhân bị ba bốn sợi dây cứng như côn sắt đập “bình” mấy tiếng vào lưng, lập tức té nhào xuống đất.      

-Nhị ca!

Tàu Chánh Khê đau xót la lên một tiếng.

Do họ Tàu bị mất tập trung nên khi hai tên sát thủ cầm trường đao chia hai đường tả hữu tấn công tới, Tàu Chánh Khê không chụp bắt được.

Tần Thiên Nhân lại phải tiếp tục đỡ giúp cho sư đệ mình, đứng phắt dậy xô Tàu Chánh Khê sang một bên.  Tần Thiên Nhân bị một cây trường đao đâm một cú vào ngực trái, cây đao kia sắp đâm vào vai phải, đành vận sức vào tay phải quét vẹt cây đao bên phải qua một bên, rồi vận sức đẩy cây đao còn lại ra khỏi lồng ngực.

Tần Thiên Nhân lần này gượng đứng dậy mà hai chân đứng không muốn vững, thân mình chỉ chực rơi xuống đất trở lại.

Đằng kia Tàu Chánh Khê, Trần Tử Sang cũng phải một mình đánh với khá nhiều sát thủ nên không tới giúp gì được.  Vết thương của Tần Thiên Nhân đang rất đau, thần trí cũng hơi mơ hồ, chỉ biết dùng trường đao vừa đoạt được đó múa tít trên tay, quét ra loạn xạ. 

Đám sát thủ bấy giờ đang chiếm được thượng phong.

Nhưng Tần Thiên Nhân lắc lư thân mình mấy cái rồi vận hầu hết mười hai thành công lực vô chân trái dùng sức đạp mạnh.  Gió lồng vào ống quần, rít lên dữ dội tưởng chừng như trúng vào vách núi cũng có thể vỡ ra làm đôi.  Tần Thiên Nhân xuất cước Thiên Mã bộ pháp của nam Thiếu Lâm, cú đá cách không phóng đi nhanh và mạnh như cuồng phong bảo táp phá được cánh cửa hậu của tiệm thuốc.  

Ầm một tiếng.

May mà ngoài cổng khi này có ba bốn con ngựa đang bị cột sẳn vào một thân cây.  Ba người mới thành công phóng lên ngựa phi đi.

Ba con ngựa đã chạy xa rồi.  Bọn sát thủ đứng lại tiếc rẻ không thể truy đuổi tiếp, bèn bắn một loạt pháo hoa ra ám hiệu cho đồng bọn của bọn chúng ở tỉnh kế bên.

Trần Tử Sang bị trúng chưởng ở ngực, nằm mọp trên lưng ngựa, hồn xiêu phách tán.  Tàu Chánh Khê và Tần Thiên Nhân quất roi cho ngựa chạy về phía trước.  Chạy được năm dặm, quay lại không thấy ai đuổi theo, hai sư huynh đệ họ mới không thúc ngựa chạy gấp nữa.

Đi khoảng ba dặm nữa Tần Thiên Nhân và Tàu Chánh Khê mới chia tay Trần Tử Sang, bảo họ Trần đến tổng đà ở đồn Bạch Nhật trước, còn hai người thì cho ngựa chạy hướng An Huy…

—oo0oo—

Khi Tàu Chánh Khê kể đến chỗ phu quân tương lai của Lâm Tố Đình tung quyền phóng chưởng đánh tan tác những tên đại nội thị vệ, võ công trên cả tuyệt vời, Lâm Tố Đình nghe đến ngẩn mặt ra. Nàng tưởng tượng đến phong độ anh hùng của Tần Thiên Nhân, không nén nổi đem lòng ngưỡng vọng.  Hồi lâu Lâm Tố Đình mới thở ra một hơi, giương mắt lên nhìn Cửu Dương, mặt đầy sắc thái chê cười.

Dĩ nhiên Cửu Dương hiểu được ý nàng.  Chàng nghĩ bụng “nhị ca ta là một đấng anh hùng hào kiệt, trên đời ít ai bì được.  Ta đương nhiên không sánh kịp huynh ấy, chuyện đó ai cũng biết, không cần muội phải nói.”

Tàu Chánh Khê kể tiếp: 

-Bọn vãn bối biết chắc không thể ở lại Túc Châu được nữa, bèn cố vượt qua ải Tam Cốc nhưng đêm đó trời tối đen như mực, thật sự không đi được nữa, bèn tìm một khách sạn để dưỡng thương, chỉ mong cho trời mau sáng để mau mau lên đường trở về Hắc Viện, nào ngờ bọn chó săn lại tìm đến.  

Cửu Dương nhướng mày:

-Sao bọn chúng biết hai huynh đang Túc Châu mà tìm tới giết?

Tàu Chánh Khê so vai nói:

-Sau khi rời khỏi chùa Quan Âm hai huynh đã rất cẩn thận, không để lại một dấu vết nào.  Cho nên thật tình huynh nghĩ mãi mà cũng không hiểu được.

Tần Thiên Nhân cũng lắc đầu.

Cửu Dương đứng đó lại liếc sang Khẩu Tâm, thấy Khẩu Tâm đang lần xâu chuỗi tràng hạt một cách từ tốn.

Cửu Dương nói: 

-Các phân đà nằm ở những nơi bảo mật như vậy, ai ngờ lại có kẻ tìm tới được, lại cả gan đụng đến hai vị đương gia…

Cửu Dương chưa dứt lời, Lâm Tố Đình được dịp chen vào nói: 

-Huynh đã là Gia Cát Lượng tái thế, sao lại không ngờ được?

Những người trong hội nghe nàng nói thế cười rộ lên.

Sở dĩ Lâm Tố Đình bảo vậy là vì bấy lâu Cửu Dương ở trong hội nổi tiếng là một kẻ túc trí đa mưu, được coi như quân sư trong hội, mà võ công cũng không tệ. Giang hồ tặng cho chàng ngoại hiệu “Gia Cát tái lai.”

Nhờ câu nói của Lâm Tố Đình mà phá tan được bầu không khí ảm đạm lúc bấy giờ.  Chỉ có Cửu Dương là bị hỏi một câu vô lý tới như vậy, cho dù đầu óc linh hoạt gấp đôi thì cũng không biết trả lời sao, chỉ còn cách im lặng. 

Lữ Nghị Chánh bỗng thông minh bất chợt, đỡ lời dùm cho Cửu Dương, Nghị Chánh nói lảng sang chuyện khác:

-Nếu như hôm đó có nhị vị đi chung với thiếu đà chủ thì hay quá rồi – Nghị Chánh bảo Nhất Đình Phong và Bạch Kiếm Phi – Bọn chó săn đó sẽ bị giết cho sạch sẽ, không ai gặp rủi ro, mà thiếu đà chủ cũng không bị thương đến sáu bảy chỗ nữa…

-Lữ huynh nói gì lạ vậy? – Tàu Chánh Khê vội vàng ngắt lời Nghị Chánh – Thiếu đà chủ nào vậy?

Đến lúc này Lữ Lưu Lương mới nhớ mà lấy trong ngực áo ông ra lá thư của Cửu Nạn sư thái. 

Mọi người ai cũng thỉnh cầu Tần Thiên Nhân làm thiếu đà chủ lên thống lĩnh bang hội. Nhưng Tần Thiên Nhân tuy bản lãnh đầy người mà khiêm cung khách sáo, nói sao cũng không chịu tiếp nhận chức vị.   Tần Thiên Nhân không chịu vì cứ nói là mình tuổi còn trẻ, kiến thức nông cạn, danh vọng lẫn khả năng đều không xứng với ngôi vị ấy, nhất định đề cử đại đương gia là Khẩu Tâm làm thiếu đà chủ. Dĩ nhiên Khẩu Tâm biết hôm trước có nhiều người không đề cử mình thành thiếu đà chủ cho nên Khẩu Tâm cũng không chịu, tình thế bấy giờ không sao giải quyết được. Mà mọi người thì đang rất là nôn nao để khai hương đường. Nào ngờ lại gặp khó khăn ở đây, nên mọi người chỉ còn cách giương mắt lên mà đợi.

Một bên ép một bên từ chối, chậm trễ bao nhiêu canh giờ.

Cuối cùng Cửu Dương lại phải đứng ra nói nếu Tần Thiên Nhân cứ mãi cãi thì mất cả nghĩa khí anh em.  Vì thế Tần Thiên Nhân không cố chấp bảo thủ ý kiến của mình nữa.

Tần Thiên Nhân liền chắp tay vái lạy các trưởng lão và hảo bằng hữu rồi nói: 

-Không phải vãn bối không biết điều, chỉ vì tự biết mình còn trẻ tuổi, cả tài lẫn đức đều không đủ đảm đương đại nhiệm. Nhưng các vị yêu mến mà đi từ nơi xa xôi đến tận vùng miền nam này, khiến vãn bối hết sức khó xử.  Vãn bối vẫn muốn đợi sư thái về đến đây để mọi người cùng nhau bàn bạc, nhưng bây giờ sư thái gặp nạn không biết tới chừng nào mới trở về được. Các vị cứ ép vãn bối đồng ý việc này, thôi thì cung kính bất như phụng mạng, vãn bối xin nghe các vị trưởng lão và các hảo bằng hữu dặn dò.

Quần hùng Đại Minh Triều nghe Tần Thiên Nhân đã đồng ý nhận chức thiếu đà chủ, đều vui mừng hoan hô, quả là trút được gánh nặng trong lòng. 

Lão Trần nói: 

-Vậy thì bây giờ mời thiếu đà chủ hành lễ bái tổ sư, đón kim lệnh.

Tiểu Tường biết bang hội nào cũng có nghi lễ riêng biệt. Tôn thủ lĩnh, mở hương đường đều là việc lớn.  Tuy giờ không còn nữa nhưng hồi trước nàng là người của hoa lầu, không tiện tham dự, nên nói mấy câu chúc mừng Tần Thiên Nhân rồi xin cáo lui.  Tiểu Tường chờ khi làm lễ xong rồi tới giờ đãi tiệc nàng mới vào trở lại.

—oo0oo—

Đêm đã khá khuya, mà trong hội ai cũng chưa chịu về, mọi người cùng nhau ăn uống no nê.  Hồ Quảng Đông nói: 

-Thiếu đà chủ cuối cùng cũng nhận lời làm thủ lĩnh của chúng ta, thật là vui sướng, ta vì lo quá mà một ngày một đêm chưa được ngủ.

Lữ Lưu Lương nói: 

-Tiểu đệ cũng như vậy, thôi thì lỡ rồi chúng ta cứ ở lại đây vậy, anh em ta uống một đêm cho đã, ngày mai mới về.

Bạn già mười mấy năm không gặp, đã nói chuyện thì khó dứt ra. Những chuyện ân oán giang hồ mấy năm nay, bằng hữu võ lâm sinh tử ra sao, kể đến khi trời đông hé sáng cũng mới chỉ qua loa đại khái. 

Lữ Lưu Lương ẩn cư tránh họa, đối với những phong ba loạn lạc trong giang hồ không nhớ là bao, bây giờ nghe Hồ Quảng Đông nói cứ như lạc vào cõi khác.  Lữ Nghị Chánh đứng cạnh cha, nghe đến chỗ những bi phẫn thì lòng đau như xé, nghe đến những chỗ tráng liệt thì hào khí lại nổi lên bừng bừng.  Nghị Chánh bèn hỏi: 

-Cha à, thiếu đà chủ của các vị tuổi còn quá trẻ, tại sao được mọi người khâm phục?

Hồ Quảng Đông không biết phải bắt đầu từ đâu, những chuyện hào hùng của Tần Thiên Nhân thì dài lắm, có nói trong một đêm không thể nào hết được, nên đùa: 

-Hay là hiền điệt ngươi theo lão già này làm tiêu sư đi, khi cùng nhau đi bảo tiêu, chúng ta vừa đi đường vừa nói chuyện.

Lữ Nghị Chánh tưởng Hồ Quảng Đông nhận mình vào tiêu cục và truyền thụ cho võ nghệ, mừng quá quỳ xuống dập đầu lia lịa nói: 

-Xin lão bá thường xuyên chỉ giáo.

—oo0oo—

Thế là các vị đương gia ngồi chung một bàn ở giữa căn hầm.

Các vị trưởng lão ngồi chung một bàn kế bên họ.

Những hảo bằng hữu cũng ngồi ở các bàn lân cận xung quanh đó.

Lâm Tố Đình và Tiểu Tường là nữ nên cùng Hiểu Lạc xung phong việc bưng thức ăn nước uống.

Trong hầm tổng cộng có mười sáu bộ bàn ghế. Trong đó có chín bộ bàn tròn lớn làm bằng gỗ tử đàn được chạm trổ công phu thuộc hàng cực phẩm, bảy bộ bàn vuông có khắc hoa văn thuộc hàng trân quý.  Những bộ bàn ghế này đều là do các xưởng gỗ ở Giang Nam vì quý trọng nên tặng cho trường học Hắc Viện.  Lâm Tố Đình, Hiểu Lạc đảm đương việc bưng bê đồ ăn thức uống cho các bàn tròn, còn những bộ bàn vuông chỉ do một mình Tiểu Tường phục vụ.

Khi ngồi vào bàn tiệc rồi, Tàu Chánh Khê ngó sang thấy gương mặt Cửu Dương hơi trầm ngâm khác với vẻ vô tư lự hằng ngày, tưởng Cửu Dương còn buồn chuyện Lâm Tố Đình, Tàu Chánh Khê bèn nói:  

-Nếu thất đệ ngờ được việc này, chúng ta đã không quen biết thêm một hảo bằng hữu nữa, người này là một nhân vật rất bí ẩn, võ công cao thâm vô cùng.

Lâm Tố Đình định bưng tô canh đã được khách ăn xong trở vô bếp, nghe vậy thì quay lại hỏi:

-Ngũ ca đang nói ai thế, là danh môn khuê tú hay hiệp nữ giang hồ đây?

Tàu Chánh Khê đáp:  

-Huynh vẫn chưa biết tánh danh của cô nương đó.

Lâm Tố Đình bĩu môi làm mặt giận, nói:

– Các huynh không xem muội ra gì hết, lúc nào cũng khi dễ muội, hễ có chuyện gì dễ thì sai muội đi làm, tới chuyện oanh oanh liệt liệt lại không chừa phần cho muội, lần này đi hành thích hoàng đế không rủ muội theo!

-Muội theo làm chi? – Cửu Dương tròn mắt – Lần này là đi cạo lông mày của vua Diêm Vương, sư thái căn dặn đi căn dặn lại không cho muội đi mạo hiểm lần này.  

– Viện trưởng nói rất đúng đó Lâm tiểu thư à – Lữ Nghị Trung ngồi ở bàn bên cạnh quay mặt lại bênh Cửu Dương – Lâm tiểu thư cô nhìn mà xem, cả tam gia võ công cao cường cũng bị trúng độc, may là có nữ thần y chứ Thần Nông hoặc Hoa Đà tái thế chưa chắc cứu được huynh ấy, coi bộ cái đầu của Khang Hi không dễ gì lấy được đâu.

Lâm Tố Đình ấn tô canh xuống bàn một cái “cạch,” hứ dài một tiếng:

– Vậy chứ các huynh tưởng song nhị khúc côn của muội làm bằng giấy chắc!

Trương Quốc Khải nghe nhắc tới chàng thì thở dài một tiếng, tự trách:

-Thật là vô dụng, lúc đó huynh đây sắp thành công rồi lại bị đứa bé sáu bảy tuổi đâm trúng một dao…

-Đấy gọi là dư nữ tử, dư tiểu nhân, nam dưỡng giả – Lâm Tố Đình cười hi hi nói – Thấy chưa!  Các huynh đừng cứ xem thường bọn đàn bà con nít chúng tôi!

Rồi nàng giơ tay hất lọn tóc đang vắt qua vai ra sau gáy mình, chống một tay bên hông nói bằng giọng kẻ cả:

-Phụ nữ, phụ nữ, hễ là phụ nữ là không làm được việc lớn sao?

Tàu Chánh Khê nhìn Tần Thiên Nhân, gật gù nói:

-Nói vậy chứ lần này nếu như không có cô nương đó giúp đỡ thì người bị mất mạng không chỉ có tứ ca và lục đệ.

Tần Thiên Nhân gật đầu, Lâm Tố Đình nói:

-Chuyện đó đương nhiên rồi!

Rồi nàng cười với Tàu Chánh Khê:

-Ngũ ca à, vậy chứ cô nương đó thế nào, huynh kể cho chúng tôi nghe đi?

Tàu Chánh Khê nhìn nàng, nói:

-Lúc đó nhị ca và huynh dìu sư thái rút lui từ ngôi chùa ra, không ngờ đường mà hai huynh rút lui đã bị bọn quân binh triều đình phát hiện rồi, vào lúc thập tử nhất sinh thấy một ngọn lửa cháy qua đông cháy qua tây, nhìn kỹ mới phát hiện là một cô gái mặc áo đỏ, kiếm pháp rất là lợi hại…

Lâm Tố Đình quay mặt đi tránh tia nhìn của Tàu Chánh Khê, hỏi:

-Thế ngũ ca có xem cho kỹ người đó là ai không?

Tàu Chánh Khê lắc đầu:

-Gương mặt cô ấy đã được dùng khăn che rất kín đáo, chỉ chừa lại cặp mắt long lanh, quả thật như là có tia sáng như lửa chiếu ra…

-Ha ha! – Cửu Dương bật cười chen lời – Nếu nói vậy, người đó chắc là hỏa hồ ly trên núi Sơn Tây rồi.

-Hồ ly gì! – Lâm Tố Đình lao lại thúc chỏ vào hông Cửu Dương một cái đau điếng, lớn tiếng nói – Huynh im đi cho muội nhờ!

Đôi môi Cửu Dương há ra vì cười lập tức thu lại vì đau.

Tần Thiên Nhân nhìn Cửu Dương, lắc đầu nói:

-Không phải là hỏa hồ ly, mà có lẽ là Hỏa Quan Thế Âm bồ tát hiện thân.

Tiểu Tường đang đứng sau lưng Cửu Dương, nàng với tay lấy ly rượu của chàng mà uống một ngụm rượu, bị lời nói của Tần Thiên Nhân làm cho kinh ngạc, Tiểu Tường mới sặc một cái, nàng vụt lấy tay che miệng lại, suýt nữa làm rượu bắn ra đầy bàn:  

-Úi cha! – Tiểu Tường tròn mắt – Đây là lần đầu tiên muội nghe thiếu đà chủ khen một vị cô nương!

-Ế thiếu đà chủ – Lữ Nghị Chánh cũng xách ghế lại chen vào ngồi giữa Cửu Dương và Tần Thiên Nhân.

Nghị Chánh quay qua nói với Tần Thiên Nhân, nhưng hai mắt Nghị Chánh lại nháy nháy Lâm Tố Đình:

-Huynh đây đã có hôn phối rồi đấy.  Huynh không được suy nghĩ vị cô nương khác hấp dẫn đâu.

Lâm Tố Đình vờ không nghe Nghị Chánh trêu nàng, nhìn Tàu Chánh Khê hỏi:

-Không biết cô ấy bây giờ ở đâu vậy ngũ ca?

Tàu Chánh Khê còn chưa trả lời, Hiểu Lạc ở đâu xông tới cười hí hí nói:

-Lâm tỉ này hỏi thật là lạ, nếu biết cô ấy ở đâu, thì ngũ sư bá còn ở đây nói chuyện với tỉ sao?  Đệ nghĩ không lâu nữa sư bá sẽ đi làm con thiêu thân!

Tiểu Tường gắp một miếng thức ăn vô chén Cửu Dương, nói với chàng:

-Thiên Văn à, sao trong giang hồ muội chưa bao giờ nghe có một nhân vật như vậy nhỉ?

-Đó gọi là hiện tượng hậu bối vượt tiền bối, người của thời đại mới sẽ đổi đi người cũ.  Âu cũng là một việc tốt.

Lâm Tố Đình ít khi nào đồng ý với Cửu Dương lắm, lần này không hiểu sao nàng vui đến ngoác miệng ra mà cười, rồi nàng vỗ mạnh vào vai Tàu Chánh Khê một cái nói:

-Ơn cứu mạng của cô nương đó, có phải ca sẽ không bao giờ quên không?

-Huynh có biết cô ta là ai đâu? – Tàu Chánh Khê so vai nói – Cô ta cứu hai huynh đệ chúng tôi và sư thái ra khỏi vòng vây xong vụt biến mất, biết đi đâu mà tìm?

Trương Quốc Khải nãy giờ không nói gì, tự nhiên lúc này cũng bật ngón tay cái lên, gật gù khen:

-Vậy là bang hội của chúng ta lại có thêm một vị ân nhân nữa rồi.

Tiểu Tường cũng bắt chước Hiểu Lạc, háy mắt với Tàu Chánh Khê nói:

– Các huynh định đền ơn cứu mạng của cô ta thế nào vậy?  Hay là gả một người nam nhân nào trong bang hội cho cô ta? 

Lâm Tố Đình nghe vậy đột nhiên thu môi lại không cười hỏi gì nữa.  

Tiểu Tường hãy còn bật cười khúc khích: 

-Xem chừng ngũ gia có ý với người ta rồi ư, mà hình như huynh đây cũng vẫn chưa thành thân?  Hay là…

Tiểu Tường nói đoạn không nói gì thêm nữa.  Mọi người ngồi quanh bàn tiệc ai cũng nhìn Tàu Chánh Khê mà cười, khiến họ Tàu lúng túng liên tục nâng ly rượu của mình lên miệng.

Cửu Dương cũng cười, chàng vừa rót rượu vào đầy ly của chàng vừa nói: 

-Thôi, mọi người đừng trêu huynh ấy nữa, huynh ấy vốn có tiếng là đạo mạo nhất trong hội mà!

Rồi chàng quay sang Lâm Tố Đình, nói: 

-Chứ còn đại muội đây thì sao, bao giờ mới cho các huynh uống ly rượu mừng?

-Ha ha – Lữ Nghị Chánh nghe vậy bá vai Cửu Dương cười đáp – Viện trưởng sư huynh, sao hôm nay tự dưng quan tâm Lâm tiểu thư vậy?  Mọi ngày không phải huynh hay nói “con nha đầu đó dở điên dở dại chẳng ai thèm lấy, chắc phải sống cả đời ở trường học này của ta!”

Mọi người ngồi xung quanh nghe được cười rộ lên.

Lâm Tố Đình tức quá dậm chân nói:

-Các huynh còn trêu nữa thì muội đi về ngủ trước đấy.

Mọi người nhìn nhau mỉm cười, không nói gì nữa.

Duy có Tần Thiên Nhân là không động đậy gì.  Lâm Tố Đình nói rồi liếc nhìn không thấy vẻ mặt chàng thay đổi một chút nào, không biết trong lòng chàng đang nghĩ gì?  Giống như thường lệ, khi mọi người nói đùa họ là một cặp chẳng bao giờ Tần Thiên Nhân phủ nhận, nhưng cũng chẳng thừa nhận bao giờ. 

Tần Thiên Nhân và Tàu Chánh Khê bôn ba đường dài như thế, vả lại cũng đang bị thương trong mình, hai người đã mệt mỏi thật sự.  Nên cả hai mới ngồi xuống bàn tiệc gắp vài ba miếng cho có lệ rồi lão Trần dẫn hai người về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.  

—oo0oo—

Trời khuya tịch mịch, sương rơi rất lạnh, khắp vùng Giang Nam một cõi âm u.

Ở cách Hắc Viện độ chừng nửa dặm trong một trang viên bị bỏ hoang xuất hiện ba bóng người.  Ngọn đèn cầy le lói soi nhợt nhạt hình bóng của một người lưng giắt thanh đao với gương mặt đen đúa, đối diện người này là một người cầm thanh trảm mã đao; và một người nữa dáng dấp oai vệ đang đứng chấp tay sau lưng, nhìn trang phục của hắn ra dáng như một vị tướng.

Quả nhiên tên mặt đen quỳ xuống nói:

-Tham kiến Phủ Viễn tướng quân.

Người mang danh là Phủ Viễn tướng quân không nói không rằng.  Người cầm thanh trảm mã đao bèn nói:

-Miễn đi.

Tên mặt đen đứng dậy rù rì gì đó.

Người cầm thanh trảm mã đao kia đáp bằng giọng phấn chấn: 

-Thế thì không cần phải nói nữa!

Đoạn gã quay sang người gọi là Phủ Viễn tướng quân, nói:

-Nhưng tướng quân à, không biết tên Gia Cát tái lai đó có chịu xuống núi hay không? 

Sau đó ba người họ lại nghe giọng trầm trầm như tiếng chuông đồng vang lên, người thứ tư xuất hiện nói: 

-Việc đó lại càng không cần phải lo.  Nếu đã là mệnh lệnh của thiếu đà chủ hắn chắc chắn phải tuân thủ. 

Lúc tên thứ tư nói tới chữ “thủ,” giọng địa phương miền Nam nghe rất rõ ràng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN