THANH TRỪNG
BI KỊCH
– Bạn đã gọi đến đúng số hãy để lại lời nhắn….Bíp bíp bíp
– Gọi lại cho anh ngay, Hoàng Linh. Gọi lại cho anh ngay – Phú Thiện nói với giọng gấp ngáp – Nếu em đang ở ngoài thì đừng về nhà, gọi cho anh ngay.
Một hồi sau, tại số nhà 36/36c, đường số 5, phường Linh Chiểu, quận Thủ Đức. Phú Thiện bước vào căn nhà với cánh cửa chính không khóa, Thiện cất giọng:
– Hoàng Linh? em có ở đây không?
Bộp, một cú đánh từ phía sau làm Thiện ngất xỉu.
Khi anh tỉnh dậy thì đã thấy mình bị trói vào ghế với xung quanh là một màu tối đen. Cạch, tiếng mở cửa, một nhóm khoảng 5 người bước vào.
– mày tỉnh rồi à? tụi tao cứ tưởng mà ngủm luôn rồi chứ. Mày bất tỉnh 1 ngày rồi đấy.
– anh Nghĩa – Phú Thiện thều thào
Hắn ta tới gần, đôi mắt sắt lẹm ( một đôi mắt của quỷ dữ ), hắn ta quát: ” Tại sao lại làm như vậy?”. Vừa nói hắn vừa đạp ngã cái ghế. Phú Thiện ngã ra sàn nhà.
– ….. – Phú Thiện im lặng
– mày câm à? tao hỏi mày tại sao lại như vậy? – hắn quát to.
Những đứa đàn em dựng Thiện dậy và đánh tới tấp nhưng anh ta vẫn không hé răng.
– tao biết mày giỏi – Trọng Nghĩa – “Đem nó vào”.
Bọn đàn em dẫn vào một người phụ nữ người đầy thương tích, có lẽ cô đã chịu nhiều sự hành hạ giày vò.
Trọng Nghĩa cười và nói : ” mày biết ai đây chứ ”
– Hoàng Linh! – Phú Thiện gọi
– Anh Thiện ! – Hoàng Linh khóc lớn
-Anh xin lỗi ! – Phú Thiện nhìn Hoàng Linh với ánh mắt xót xa, day dứt – ” em phải chịu khổ rồi ”
Trọng Nghĩa kề súng vào đầu cô, hắn quát lớn: ” tao hỏi mày lần nữa, tại sao?”
Đoàn! Tiếng súng nổ và Hoàng Linh gục xuống.
Hoàng Linhhhhhhh! – Phú Thiện gào thét – ” Tao sẽ không tha cho mày, gừm gừm, thả tao ra, tao sẽ giết mày, đồ khốn”
Trọng Nghĩa mỉm cười, ôn tồn nói : ” Bây giờ mày nói được rồi chứ ”
– Không, không, không bao giờ! – Phú Thiện hét to với hai dòng nước mắt rơi xuống
– Sao lại không nhỉ? Mày vừa giết vợ mày! Tao không giết nó mà chính là mày giết! và giờ mày lại muốn đổ lỗi cho tao sao! – Trọng nghĩa ngồi xuống ghế từ tốn nói – “chỉ cần mày nói ra thì vợ mày đã không bị tao bắn và giờ tao muốn cho mày thử”
Phú Thiện mặt vô hồn, đôi mắt đỏ hoe :” mày giết tao luôn đi”
– giết mày! mày làm mất đi món hàng có thể kiếm cả núi tiền và làm cho tao cảm thấy tệ hại hơn bao giờ hết, và giờ mày muốn tao giết mày dễ vậy ư.
– tao biết mày không còn người thân nào nữa, không anh, không chị, không bạn…Nhưng may cho mày đấy, tao định khử cả chúng nữa.
Phú Thiện trợn trừng mắt lên và nói: ” vậy mày muốn zì ”
– HaHa…Haaaa – Trọng Nghĩa – ” tao muốn mày phải tìm ra món hàng đó ra cho tao, mà tao nói luôn chỉ cần mày giao tiếp làm việc với ai thì người đó sẽ bị tao khử ngay, mày nhớ chứ”.
-Thả nó ra – Trọng Nghĩa nói xong hắn ta bỏ đi.
Vài giờ sau, Phú Thiện được phát hiện bất tỉnh trên đường số 7 và được người dân đưa vào bệnh viện.**
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!