Thánh Tuyền Tầm Tung
Chương 9: Kẻ phản bội nhục nhã
Dịch giả: gaygioxuong
Tôi nhận ra người đó là ông già đội mũ da chồn đã gặp ở “Nhất Nguyên Trai” ngày hôm qua, trong lòng thầm mừng rỡ, gom hết toàn bộ sức lực, quẳng thai nhi đang đeo bám ở trên tay mình lên trên, bảo với nó: “Anh bạn nhỏ, đó mới là ông nội của cậu.” Trên tầng lập tức liên tục vang lên tiếng thét kinh sợ, ngay sau đó là tiếng súng vang lên. Nhân cơ hội đó, tôi chui tọt vào trong đường hầm, đậy phiến đá chặt lại. Tôi và Triệu cóc không dám ngơi nghỉ một giây phút nào, liên tục chạy bạt mạng dọc theo đường hầm bằng đá, cho đến khi phía trước xuất hiện ánh sáng thì mới âm thầm thở phào một hơi.
Triệu cóc nhảy vọt tới, vội vàng leo lên cửa đường hầm để chui ra bên ngoài. Vừa ra được bên ngoài, hắn đã hét lớn: “Lão Hồ, mau ra đây mà hít thở không khí trong lành. Mùi vị tự do quá tuyệt diệu!” Tôi ló ra ngoài cửa đường hầm, thấy bên ngoài ấm áp ánh mặt trời, rộn tiếng chim hót, ngập tràn hương hoa. Tôi hít sâu một hơi, cảm giác có gì đó không đúng, vì sao trong không khí lại có mùi vị gì là lạ? Leo hẳn lên để xem, tôi lập tức đá cho Triệu cóc một cú: “Tiên sư nhà mi dám gạt ta, chỗ này con mẹ nó là cửa vào nhà vệ sinh công cộng mà!”
Hắn phấn khích thở hổn hển, khiến cho mấy nữ đồng chí đi từ trong nhà vệ sinh ra đồng loạt nhìn chúng tôi bằng ánh mắt sợ hãi, liệt hai thằng chúng tôi vào hạng phần tử biến thái về mặt tâm lý.
Theo ý Triệu cóc, nếu như đã chạy thoát chết, thì đó chính là cơ hội ông trời ban thưởng cho chúng ta, không thể nào trở về tự tìm đường chết. Hắn cho rằng nên bỏ qua chỗ căn tiệm nhỏ, chúng tôi nên đi thẳng tới nhà ga, còn vé đi nơi nào là đi nơi đó luôn, trước tiên cứ chạy ra khỏi cái bể khổ thành Kim Lăng này đã rồi tính sau.
Tôi không đồng ý, oan có đầu nợ có chủ. Có một số việc tôi phải tìm ông cụ Tang để đối chất, hỏi han cho rõ ngọn ngành mới được. Hai người chúng tôi chia tay nhau ở cửa nhà vệ sinh công cộng, ước hẹn sau này tìm được bến đỗ mới, nhất định phải thông báo cho nhau một tiếng.
Sau khi chia tay Triệu cóc, một mình tôi tới Miếu Phu Tử, định tìm ông cụ Tang nói cho ra lẽ. Có ngờ đâu, khi đến nơi thì tôi thấy cửa “Nhất Nguyên Trai” đã bị khóa chặt bằng một cái khóa Song Đầu Bệ Ngạn màu đỏ tía. Thời phong kiến, đây là loại khóa đặc biệt chuyên môn dùng để khóa các văn kiện của triều đình trong nha môn, Huyện thái gia phải bày ngũ cốc cắm ba nén hương, hàng ngày phải dùng hoa quả tươi để cúng, dù vợ con bị đói cũng không thể bạc đãi nó. Giờ lại bị ông cụ Tang tận dụng làm ổ khóa để khóa cửa giữ nhà. Tôi thầm kêu lên một tiếng bất bình thay cho nó, quyết định lát nữa quay ra phải tìm cơ hội giải cứu nó.
Vượt tường leo rào đối với tôi có thể nói là hành động thuộc phạm vi tập luyện hàng ngày. Tôi tìm một chỗ tường vắng lặng không một bóng người, không tốn mấy công sức đã leo được vào bên trong. Không biết tại sao, bên ngoài rõ ràng là giữa ban ngày ban mặt, nhưng khi vào bên trong “Nhất Nguyên Trai”, khắp mọi nơi đều tỏa ra hơi lạnh thấu xương; Nói chung là có cảm giác không giống như lần đầu tiên tôi đi vào. Ngay cả cỏ cây, hòn đá trong căn viện cũng trở nên dữ dằn đáng sợ, hơi thở sự sống hoàn toàn biến mất. Người ta thường nói, sống lâu thành tinh, chẳng lẽ là do trong cửa hàng của lão già họ Tang kia cất chứa quá nhiều đồ cổ, cho nên hồn của chúng mới hoành hành, làm rối loạn phong thuỷ nơi này?
Nhưng tôi tới đây chỉ vì muốn thực thi quả đấm thép của nhân dân đối với lão già họ Tang, áp dụng chế tài chính nghĩa. Về phần lão ta là chuột thành tinh hay là thần tiên, tôi chẳng thèm quan tâm, việc cấp bách là phải tìm thấy lão cho bằng được. Không có Cây Sào dẫn đường, tôi loanh quanh cả buổi cũng không thể tìm thấy cửa chính Nội đường. Đương lúc tôi phân vân có nên tiện tay thó lấy hai món đồ cổ rồi hôm khác sẽ quay lại không, đột nhiên, một loạt tiếng đồ sứ va đập vào nhau rồi vỡ loảng xoảng vang lên từ một nơi gần đó. Nghe thấy tiếng động, tôi xắn tay áo lên xông thẳng vào bên trong, trong lòng thầm nghĩ: Lão ngoan đồng kia trốn đi đâu, hôm nay nếu không nhổ sạch lông tóc biến lão thành một tên hòa thượng trọc lóc, thì lão vẫn còn tưởng ông đây hiền như bụt!
Tôi chạy theo ngách nhỏ, nhanh chóng tìm thấy một gian phòng nhỏ xây bằng gạch xanh khuất trong góc. Trong phòng vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt lẫn tiếng chửi thề. Tôi thầm nhủ khéo làm sao, trước nay lão già nhà ông có lỗi với quá nhiều người, chưa đến lượt ta ra tay thì đã có người thay trời hành đạo mang vận xui đến cho lão rồi. Dù bảo rằng nghe lén người khác không phải là việc nam tử hán đại trượng phu nên làm, nhưng đâu có phải tôi cố ý muốn nghe, ai bảo tôi đứng ngay bên dưới cửa sổ chứ!
“Đồ phản bội nhà ngươi, không ngờ lại thông đồng với người ngoài âm mưu hại lão đây. Khục khục khục, dù ta có chết ngươi cũng không có trái ngọt để mà ăn!”
Nghe ra rõ ràng có người có thể dồn lão già họ Tang vào đường cùng, tôi lập tức trèo lên bệ cửa sổ, muốn xem tận mắt. Trong phòng đã hoàn toàn trở nên hỗn loạn, ông cụ Tang nằm ngửa trong một đám ngói vỡ, mặt mày xanh lét, ngực áo bị máu nhuộm đỏ tươi.
Cây Sào đứng trước mặt ông cụ, vẫn ăn nói hờ hững như thường lệ, nhưng thái độ phản bội lại thể hiện ra rõ ràng: “Tổng quản lý, có một số người không đợi được lâu như vậy, tôi chỉ làm việc thay ông chủ, hi vọng ngài có thể hiểu được.”
Ông cụ Tang bị gã làm cho tức giận đến mức ho ra máu tươi mấy lần, mắng gã xối xả là đồ súc sinh vong ân phụ nghĩa. Cây Sào bước lại gần ông cụ, thì thầm vài câu. Ông cụ trợn trừng hai mắt, lảm nhảm tự nói một mình với giọng điệu hầu như đã tuyệt vọng hẳn: “Hắn vẫn chưa chết? Không thể nào, không thể nào xảy ra. Nhiều năm như vậy, hắn sớm phải…” Nói xong, ông cụ lại phun ra một búng máu. Xem ra, cho dù Cây Sào không độc ác xuống tay, ông cụ cũng không thể chống đỡ được bao lâu nữa. Tôi thật sự không thể nhẫn nhịn đứng nhìn được nữa, hai tay ôm lấy đầu, húc tung cánh cửa vọt thẳng vào trong phòng. Dù có thế nào Cây Sào cũng không bao giờ ngờ tới, giờ này lại có người phá vỡ âm mưu của mình. Mặt gã tối sầm lại, gằn giọng thốt lên: “Là mày!” Trước mặt toàn đom đóm vì bị cánh cửa gỗ làm cho choáng váng, trong khoảnh khắc tôi không thể phân biệt được đâu với đâu, đành phải cố gắng tỏ ra thản nhiên: “Chính là ông mày đây!”
Ông cụ Tang thực sự rất kích động, kéo tay áo tôi muốn nói gì đó. Tôi bèn bảo cụ cứ tránh qua một bên nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa tôi sẽ tính sổ với cụ sau. Không ngờ ông cụ vẫn cứ cố gắng ngồi dậy cho bằng được, cười méo xẹo bảo tôi: “Thằng ranh ngu ngốc… Cửa không khóa… Khục khục khục khục…” Vừa nghe xong, tôi hối hận chỉ muốn chết luôn cho rồi, tự trách mình quá lỗ mãng không thử kiểm tra xem cửa chính có khóa hay không. Mẹ kiếp, còn chưa ra tay đã mất sạch thể diện trước mặt kẻ địch. Tôi cố gắng che đậy cơn xấu hổ, lúc này Cây Sào đang suy đoán năng lực của tôi nên không dám vội vàng ra tay. Trên thực tế, đến tận lúc này trước mắt tôi vẫn là đom đóm bay đầy trời, bản thân chẳng thể nhìn thấy cái gì. Nếu gã lao tới tấn công, tôi hoàn toàn không thể chống đỡ được. Có trách thì phải trách thằng ôn này lòng dạ quá thâm độc, không tìm hiểu rõ tường tận đối phương thì không chịu ra tay. Cũng giống như đối với ông cụ Tang vậy, theo tôi thấy, gã nhất định đã ẩn núp nhiều năm mới bắt được cơ hội trời cho như ngày hôm nay. Đối phó với những thằng ôn như vậy, phải lừa cho chúng không biết đường nào mà lần, nếu không đến khi thua thì kết quả chỉ là một chữ ‘chết’. Tôi căng mắt quan sát phản ứng của gã, hòng tìm cơ hội ra đòn phủ đầu. Trong lúc hai bên đang giằng co, một loạt tiếng bước vội vã vang lên phía ngoài cửa, ba người chúng tôi không hẹn mà cùng nhìn ra bên ngoài. Chợt thấy một ông lão đội mũ da, được hai hàng người tháp tùng đằng sau, dương dương tự đắc bước vào cửa. Tôi thầm than quá xui xẻo, hận không thể lái xe tăng nghiền toàn bộ cái đám vương bát đản trong phòng này nát ra như tương.
“Ông chủ Tang, từ lúc chia tay đến giờ vẫn mạnh giỏi đấy chứ!” Lão lông chồn giả vờ giả vịt vái chào ông cụ, sau đó khẽ gật đầu với Cây Sào, cuối cùng quay sang nhìn tôi, nói: “Việc nhà hai vị, họ Dương tôi không có hứng xen vào. Nhưng cái đầu của thằng nhóc này, tôi nhất định phải có, hi vọng chủ nhà có thể thông cảm nhường lại, châm chước một chút.”
Tôi ghét nhất người khác đối đáp theo kiểu quan chức nhà nước như thế này, vậy là quơ lấy cái bình Thanh Hoa ở gần đó nện tới. Lão lông chồn không ngờ tôi lại bất thình lình đánh lén, sợ tới mức rụt cổ lại, gào lên hộ giá. Tôi mắng bây giờ đã là thời đại nào rồi mà lão già nhà ông còn kêu hộ giá, hộ cái đầu ông ấy.
Cả đám thủ hạ của lão lông chồn đều phát hoảng, nắm lấy dao thái dưa định xông lên chém tôi. Ông cụ Tang gầm lên giận dữ: “Làm càn, không nhìn ra đây là nơi nào sao! Dương Nhị Bì, quy tắc hành xử của các vị là thế này sao?”
Lão lông chồn không ngờ ông cụ Tang lại có lòng muốn bảo vệ một người xa lạ như tôi, tròng mắt đảo vài vòng, sau đó bảo bọn chúng hạ vũ khí xuống rồi vui vẻ nói: “Người làm ăn chúng ta coi trọng nhất là chữ tín. Nếu ông chủ Tang chịu nhường, chúng tôi đương nhiên sẽ không làm khó anh bạn nhỏ này.”
Ông cụ Tang hỏi lão: “Vật mà ông muốn hẳn là viên bảo châu Hổ Uy?”
Tôi thấy lão lông chồn chỉ cười mà không đáp, trong lòng thực sự cảm thấy không còn lo lắng gì nữa. Người làm ăn coi trọng nhất là chữ “Lợi”. Nếu lão đã có mưu cầu, vậy chúng ta cứ dựa vào đó mà kiềm chế lão.
Quả nhiên lão lông chồn xoa xoa hai bàn tay, nói với ông cụ Tang với vẻ mặt ôn hoà: “Chúng ta ruổi ngựa dong thuyền chuyển hàng, sợ nhất là trong quá trình vận chuyển hàng hóa sẽ xảy ra sơ suất nào đó. Nhân họa dễ chống, thiên tai khó phòng. Tôi nghe nói, viên bảo châu Hổ Uy do ông chủ Tang nắm giữ, có thể trừ bách tà trên đời. Lần này tôi đến Nam Kinh chính là vì viên châu này. Quy tắc của Nhất Nguyên Trai quá rắc rối, chúng ta tốt nhất là làm theo quy tắc trong nghề đi. Nếu như giờ ông chủ Tang muốn bảo vệ thằng nhóc kia, có lẽ nên bỏ ra thứ gì đó để thể hiện thành ý mới đúng chứ?”
Tôi thầm nghĩ, nói dông nói dài cuối cùng chẳng qua mục đích chỉ là chiếm lấy hạt châu. Rõ ràng bản chất gian thương đã ăn vào máu vậy mà còn lên mặt đạo đức giả ra vẻ thương lượng công bằng, thật sự khiến người ta buồn nôn.
Ông cụ Tang đáp giống như đã dự tính từ trước: “Lão đây có thể cân nhắc phá một lần lệ. Tuy nhiên, vẫn phải làm phiền chú em Dương, lát nữa khi ra về thuận đường xử lý sạch rác rưởi trong cái cửa hàng này giùm.”
Lão lông chồn tỏ vẻ đã hiểu, lập tức bảo rằng không có gì phiền phức cả.
Cây Sào đứng bàng quan quan sát diễn biến tình hình, thấy hai con hồ ly già dần dần đạt thành hiệp nghị, thình lình nói: “Ông chủ Dương đi một chuyến từ nơi rất xa đến, nếu chỉ mang một hạt châu nhỏ trở về thì dường như có vẻ không hợp lý lắm thì phải.”
Gã vừa nói xong, mắt lão lông chồn hơi nheo lại thành nét cười gian xảo. Lão hỏi lại Cây Sào: “Anh bạn Tư Mã đây muốn nói gì?”
Cây Sào liếc nhìn chúng tôi rồi nói với lão lông chồn: “Hiện giờ chủ tiệm chúng tôi bị người ngoài cưỡng ép, khó mà tránh khỏi hiềm nghi nghĩ một đằng nói một nẻo. Nếu ông chủ Dương chịu giúp tôi giúp một tay, sau này hai nhà chúng ta còn thiếu cơ hội hợp tác hay sao?”
Cái thằng ranh chết tiệt này, phất lá cờ dân chủ để cổ vũ tinh thần cách mạng cho chính mình, xông lên với ý đồ chiếm lĩnh cao điểm đạo đức. Xem ra, đánh giá của tôi về gã là hoàn toàn chính xác, đây chính là một kẻ tàn nhẫn, hung ác, vong ân bội nghĩa, sẵn sàng ăn tươi nuốt sống người khác.
Quyền lựa chọn bỗng chốc thuộc về tay lão lông chồn. Trước tiên, lão im lặng lần lượt quan sát ba người chúng tôi một lượt, giống như là đang âm thầm đánh giá xem miếng thịt nào béo hơn. Cuối cùng lão cười hì hì, bước chân về phía Cây Sào, vươn hai tay ra muốn bắt tay giảng hòa với gã. Trái tim tôi chìm xuống, lão già gian thương quả nhiên là một con buôn trọng lợi khinh thường lễ nghĩa. Nếu tình thế trước mắt đã không thể nào xoay chuyển, vậy thì giờ chỉ có mỗi một cách là cá chết lưới rách với lão. Thế nhưng, khi tôi nhìn lại mình từ đầu đến chân, dường như ngay cả một chút vốn liếng để thực hiện vụ ‘làm ăn đó’ mình cũng không có, trong lòng tự nhiên cảm thấy căm hận. Quay lại nhìn ông chủ Tang, ông cụ đã nhắm mắt lại, giống như đã hoàn toàn tuyệt vọng đang đợi chết vậy. Tôi cúi xuống bảo với ông cụ: “Đồng chí kính mến, ta vẫn chưa tới đường cùng đâu, mấy tên bảo vệ chỉ biết múa may mấy động tác võ thuật cho đẹp mắt mà thôi. Thế này nhé, cháu đếm đến ba, chúng ta cùng nhau xông ra, có thể thoát được người nào hay người đó, nói chung vẫn tốt hơn là ngồi im chờ chết.” Thực ra, bản thân tôi tự hiểu, xác suất sống sót trước cả một đám dân liều mạng thế này là nhỏ không đáng kể. Nhưng khi tôi nhìn vẻ mặt uất hận của kẻ anh hùng lâm vào đường cùng của ông cụ Tang, trong lòng thực sự cảm thấy khó chịu. Đối với một người già sắp chết, không gì tốt hơn một vài lời an ủi. Không ngờ, nghe tôi nói xong, ông cụ chỉ thở dài một hơi rồi nói với ý vị sâu xa: “Nhóc con, cháu vẫn còn quá non!”
Ông cụ vừa dứt lời, bên phía lão lông chồn đã hành động. Gần như chỉ trong nháy mắt, một vệt sáng lạnh băng lóe lên, cổ Cây Sào bị người khác vẽ ra một đường chỉ máu. Gã lắc người vài cái, đụng thẳng vào cái kệ bày cổ vật, làm đồ sứ rơi xuống vỡ vụn khắp mặt đất. Lão lông chồn lớn tiếng khen ‘thân pháp rất hay’, cây dao găm kẹp trong lòng bàn tay lóe lên, lại là một chiêu Tiễn Bộ Khai Cung, nhằm thẳng vào đầu Cây Sào bổ xuống. Thằng ôn kia có thể coi là kẻ rắn mặt, gã vung cánh tay bằng xương bằng thịt ngăn cản cây dao găm, vung chân đá về phía phần bụng lão lông chồn. Căn đúng lúc lão lông chồn né tránh tạo thành khe hở, gã ném cái giá gỗ nhỏ ở sau lưng vào cửa sổ, phá ra một lỗ thủng rồi nhảy vọt qua lỗ hổng đó thoát ra bên ngoài.
“Đuổi! Tìm không thấy người sống thì phải lôi bằng được thi thể ra ngoài cho ta!”Lão lông chồn vung tay lên, bảy tám tên đực rựa canh giữ ở cửa chính lập tức theo chân lão truy đuổi.
Toàn bộ quá trình từ sống đến chết chỉ diễn ra trong giây lát, mãi đến khi người đi nhà trống tôi mới ý thức được rằng mình lại vừa mới dạo qua một vòng quanh Quỷ Môn quan. Ông cụ Tang dựa người vào tường, vẫy tôi lại gần. Ông cụ gằn giọng nói: “Thằng tay sai Tư Mã, chung quy vẫn thua một nước cờ. Buôn bán coi trọng một điều – thứ tự trước sau. Nếu như Dương Bạch Thái đã đồng ý với ta thì làm sao có thể đồng lõa với hắn được. Khục khục khục, chúng ta đi lại trên giang hồ hận nhất chính là hạng người phản bội ăn cây táo, rào cây sung… Khục khục khục…”
Tôi không ngờ lão lông chồn tuy hám lợi, nhưng vẫn có nguyên tắc làm người của riêng mình. Bất ngờ hơn cả là ông cụ Tang rõ ràng đã đoán được trước là lão sẽ đứng về phía chúng tôi. Trong những năm làm Mô Kim Giáo Úy vừa qua, tôi cho rằng mình đã nhìn thấu ấm lạnh lòng người, giang hồ hiểm ác. Nhưng giờ tôi mới chợt nhận ra, đường đời của mình vừa mới mở ra một ngã rẽ.
Tôi đã ông cụ Tang dậy rồi nói: “Giờ cụ không nên vội tìm cách báo thù, chúng ta đi bệnh viện trước đã.”
Ông cụ lắc đầu bảo: “Không kịp nữa rồi, nội thương. Mạng lão đây không còn kéo dài bao lâu. Không thể tưởng tượng được, lúc đến cuối đường đời, người cuối cùng ở lại bên cạnh ta lại chỉ là một thằng nhóc chưa ráo máu đầu chỉ có duyên gặp mặt một lần.”
Tôi nói: “Cụ đừng có than thở cuộc đời nữa. Giờ cụ phải tin tưởng vào tay nghề cao siêu của đội ngũ làm công tác chữa bệnh. Vết thương nhỏ này của cụ, đối với bọn họ có thể nói là dễ như trở bàn tay. Nào, cụ mau nằm lên lưng cháu, cháu cõng cụ đi.”
Ông cụ khăng khăng không chịu, bảo: “Hồ Bát Nhất, cái thằng ranh vô lại kia. Nếu không phải bên cạnh lão đây không có ai, thì dù có thế nào cũng sẽ không tới phiên cháu… Mà thôi, chắc là ý trời. Cháu nghe đây, từ hôm nay trở đi, cháu chính là tổng phụ trách của 24 cửa hiệu Nhất Nguyên Trai, trên dưới một trăm huynh đệ về sau sẽ hoàn toàn trông cậy vào cháu để kiếm cơm, khục khục. Chiếc nhẫn băng ngọc Phỉ Thúy trên tay ta là chìa khóa để mở nhà kho trong nội đường, tư liệu bên trong cháu mặc sức mà đọc. Trụ sở chúng ta đặt tại phố Tàu ở bên Mỹ, lão già ta đây cảm thấy sống ở địa bàn của người phương tây không được tự nhiên, nào ngờ vừa trở về chưa được vài ngày… Ai, đây cũng là số mệnh. Sau khi ta chết, thi thể ta không vội tiến hành nhập thổ, cháu đến trụ sở tìm ông bạn già Tiết Nhất Côn của ta, ông ta sẽ giao cho cháu một vật, đến khi đó cháu hãy hạ táng vật đó cùng với ta.”
Tôi định nói với ông cụ, giờ quốc gia ban hành mệnh lệnh nghiêm cấm mọi hủ tục của chế độ cũ, cho dù ông có ngọc tỷ truyền quốc thì vẫn cứ phải hoả táng. Nhưng khi nhìn lại dáng vẻ chờ mong của ông cụ, tôi đành phải gật đầu đồng ý tiếp nhận mớ phiền toái khôn lường này.
Ông cụ Tang lại túm lấy tay tôi, gấp gáp nói: “Còn, còn có một người, muôn vàn lần phải coi chừng… Hắn, hắn vẫn còn chưa chết, hắn…” Đến từ ‘hắn’ thì ông cụ đã không còn hơi sức nói cho trọn câu, đi gặp Mao Chủ Tịch luôn mất rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!