Thành Tỷ Phú Nhờ Thua Lỗ Game - Chương 14: Công việc của Mã Dương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Thành Tỷ Phú Nhờ Thua Lỗ Game


Chương 14: Công việc của Mã Dương


Dịch: Cá Mòi

Bùi Khiêm đã cẩn thận xem xét, nếu hắn muốn đánh sập “Tam quốc chibi” thì chỉ có thể lựa chọn đề tài tam quốc.

Tuy nhiên, bản thân đề tài tam quốc chỉ là một cái IP(1) tàm tạm, không quá tốt nhưng cũng không quá tệ.

(1) Thuật ngữ Intellectual Property hay IP (Sở hữu trí tuệ) là một cốt truyện hay ý tưởng đã hoàn thiện có thể chuyển thể thành phim, phim truyền hình, game online, âm nhạc hay các nội dung thương mại liên quan đến sản phẩm.

Cách tốt nhất để người chơi ghét những nhân vật trong tam quốc này là sửa đổi và lật đổ hoàn toàn hình tượng truyền thống của bọn họ!

Bằng cách này, những người chơi yêu thích tam quốc nhìn thấy những thay đổi lộn xộn như vậy đương nhiên sẽ chửi ầm lên, nổi giận thoát game sau đó hạ thấp danh tiếng của toàn bộ trò chơi.

Mà nhiệm vụ trọng trách sửa đổi hình tượng này sẽ giao cho Mã Dương hoàn thành.

Bùi Khiêm vô cùng tin tưởng vào năng lực của Mã Dương. Chỉ cần cậu ta làm việc nghiêm túc thì chắc chắn game sẽ gần như thất bại!

Mã Dương nhìn tên những nhân vật này, vẻ mặt bối rối.

Cậu ta vươn đầu từ giường tầng trên xuống giường dưới và thì thầm: “Khiêm à, tao… Tao chỉ xem qua phim truyền hình về tam quốc thôi, nên ở đây có rất nhiều nhân vật tao không biết…”

Bùi Khiêm chợt thấy vui trong lòng, đúng là phù hợp!

Nếu như mày thuộc các nhân vật tam quốc như lòng bàn tay thì tao càng không yên tâm giao nhiệm vụ này cho mày đó!

“Không sao, tao tin mày. Vốn dĩ tao muốn phá vỡ truyền thống, mày cứ yên tâm tưởng tượng đi, càng lật đổ hình tượng càng tốt!”

“Mày không cần lo đâu. Hình tượng nhân vật vẽ ra như nào còn phụ thuộc vào họa sĩ thiết kế nữa, mày chỉ cung cấp một phương hướng thôi mà.”

“Mày cứ yên tâm mà thiết kế, dù sao cũng mang tính đột phá, không ai sẽ soi mói những sai lầm thông thường đâu.”

Bùi Khiêm an ủi mãi.

Hắn không muốn Mã Dương biết khó mà lui, đẩy công việc này trở lại cho hắn.

Cuối cùng Mã Dương cũng gật đầu: “Ừ vậy được. Tao sẽ cố gắng hết sức.”

Bùi Khiêm không yên lòng nên lại dặn thêm một câu: “Nhớ rõ, nhất định phải phá cách! Càng thái quá càng tốt!”

Mã Dương ngồi ở giường tầng trên và bắt đầu vò đầu bứt tai.

Mười phút sau, không hề có tiến triển.

Cậu ta không thể chịu được, ló đầu xuống lần thứ hai và nói: “Khiêm à, hay là trước tiên tao mua một quyển tam quốc diễn nghĩa nhé…”

Bùi Khiêm lập tức ngăn lại: “Không được, tuyệt đối không được! Tao chính là thích tinh thần sáng tạo và đổi mới của mày, hiểu chưa? Hiện tại mày không bị ảnh hưởng bởi hình tượng “Tam quốc diễn nghĩa” truyền thống nên mới có thể phá vỡ được!”

“Màu đừng nên nghĩ về hình tượng nguyên gốc nữa, cứ hăng hái phát huy trí tưởng tượng và thay đổi nó!”

Mã Dương bất đắc dĩ thở dài một tiếng, rồi lại rụt đầu về, tiếp tục vò đầu bứt tai.

Chỉ một lúc sau, cậu ta lại duỗi đầu xuống hỏi Bùi Khiêm: “Khiêm à, tao thiết lập Quan Vũ là một con rồng, được không?”

Bùi Khiêm gật đầu. “Được!”

Một lát sau.

“Khiêm à, tao thiết lập Mã Siêu là nhân mã, được không?”

“Được!”

Lại một chốc nữa.

“Khiêm à, tao thiết lập Chu Thương là long nữ, Gia Cát Lượng là nhà phát minh lớn, Hoàng Nguyệt Anh là con rối máy, Hứa Chử là một con hổ, Tào Phi là một con quái vật xúc tu, Lữ Mông là một loli giết rồng… Được chứ?”

Bùi Khiêm vỗ đùi: “Được! Quá tốt! Lão Mã à, mày quả là một thiên tài! Mày cứ tiếp tục theo con đường này đi!”

Vốn dĩ Mã Dương vô cùng nghi ngờ về các thiết lập này, nhưng sau khi thấy Bùi Khiêm tán thành như thế thì cậu ta cũng tự tin lên.

Thấy Mã Dương làm việc nghiêm túc như vậy, Bùi Khiêm rất vui mừng.

Không tìm sai người à!

Thiết lập Chu Thương là long nữ, Lữ Mông là loli giết rồng ư?

Nhìn xem, đây quả là thiên tài nhảm nhí!

Nếu để cho Bùi Khiêm tự mình suy nghĩ thì hắn tuyệt đối không tài nào nghĩ ra được!

Có một phương án hoàn toàn không đáng tin cậy, sau đó lại tìm một họa sĩ giá rẻ để tiêu tiền lung tung. Làm sao trò chơi này có thể coi được chứ?

Cứ tưởng tượng xem, các người chơi bấm vào Tào Phi và phát hiện ông ta là một con quái vật xúc tu.

Bấm vào Mã Siêu, phát hiện đây là một nhân mã.

Bấm vào Lữ Mông, phát hiện đại đô đốc biến thành loli giết rồng…

Mấy người hâm mộ đề tài tam quốc sẽ mắng chết ấy chứ!

Một ngôi sao điện ảnh quốc tế đã từng nói:

“Nói đùa không phải là nói bậy, cải tiến không phải là loạn biên.”(2)

Bây giờ chính mình đang nói bậy và loạn biên. Trò chơi này được thực hiện xong, hàng chục nghìn người sẽ phỉ nhổ, khiến cho những người chơi yêu mến tam quốc nuốt nước mắt vào lòng!

Cảm giác lo lắng mấy ngày nay của Bùi Khiêm đột nhiên cuốn trôi sạch, trong nháy mắt hắn cảm thấy cuộc đời mình lại tươi sáng trở lại!

Lỗ sạch 300 ngàn tức là lãi ròng 300 ngàn!

Bùi Khiêm cảm thấy cuộc sống tốt đẹp đang vẫy gọi chính mình!

Thừa dịp Mã Dương đang suy nghĩ ý tưởng, Bùi Khiêm vào web tài nguyên để xem xét tình hình của các họa sĩ.

Web tài nguyên này của ESRO tích hợp rất nhiều tài nguyên trong lĩnh vực trò chơi trong nước, bao gồm cả nguồn tài nguyên nhân lực.

Cho dù là nhà thiết kế, họa sĩ hay lập trình viên cũng có thể cung cấp dịch vụ cho người mua với mức giá rõ ràng trên web tài nguyên.

Người mua có thể xem sơ yếu lý lịch và tác phẩm của những người này bên trong web tài nguyên, và nếu họ hài lòng thì có thể nói bàn về chuyện hợp tác.

Ví dụ như mua tranh vẽ gốc của một họa sĩ nào đó.

Bùi Khiêm tìm kiếm một họa sĩ giỏi vẽ tranh gốc và bắt đầu loại bỏ từng người một một cách nhanh chóng.

Loại trừ tất cả các họa sĩ nổi tiếng.

Loại trừ tất cả những họa sĩ ưu tú có danh tiếng tốt trong ngành công nghiệp.

Chỉ chuyên môn tìm trong số những họa sĩ tay mơ giá 700 – 800 tệ một bức vẽ.

Sau khi tìm kiếm và xem tác phẩm của rất nhiều người, Bùi Khiêm cảm thấy dường như không chênh lệch nhau nhiều lắm.

Web tài nguyên có một tiêu chuẩn, không phải bất kỳ sinh viên nghệ thuật nào cũng có thể được chứng nhận.

Nhân viên của ESRO sẽ tiến hành xét duyệt, hễ là họa sĩ mới trên danh nghĩa thì cơ bản họ đều có kỹ năng hội họa không tệ lắm.

Bùi Khiêm tìm mãi, cuối cùng cũng chọn được một vị họa sĩ tay mơ có rất ít tác phẩm tiêu biểu.

Tất cả các tác phẩm tiêu biểu của người họa sĩ này đều là phong cách chibi 2D đáng yêu, không có tác phẩm tả thực nào.

Chứng tỏ có lẽ cậu ta không am hiểu phong cách tả thực!

Mà trò chơi Bùi Khiêm sắp làm là tranh vẽ theo phong cách tả thực.

“Chọn cậu ta!”

Bùi Khiêm ngay lập tức vỗ đùi.

Đương nhiên Bùi Khiêm không thể chỉ tìm một họa sĩ được, bởi vì số lượng tranh vẽ mà hắn muốn quá nhiều.

Có một số trò chơi thẻ bài sẽ vẽ thẻ bài thành một bức áp phích vô cùng tinh tế, vì vậy cho dù là một họa sĩ thâm niên cũng phải bận rộn tận một tuần mới có thể hoàn thành.

Giống như thẻ bài mà Bùi Khiêm yêu cầu hiện tại là một tấm thẻ bài trên màn hình di động, có thể giảm độ tinh xảo xuống rất nhiều, nhưng đối với một họa sĩ đầy đủ năng lực và chăm chỉ làm việc mà nói thì vẫn cần mất tầm 2 ngày.

Nói cách khác thì trong một tháng một họa sĩ liều mạng vẽ bất kể chất lượng thì nhiều nhất cũng chỉ vẽ được 15 tấm.

Đương nhiên 200 tấm mà Bùi Khiêm muốn thật ra cũng không phải là từng tấm từng tấm đều khác nhau.

Chỉ có 50 nhân vật, mỗi nhân vật có 4 bức tranh gốc, chỉ khác ở số sao.

Ví dụ như Gia Cát Lượng, từ một sao tới bốn sao chỉ biến đổi một số chi tiết nhỏ và hiệu ứng, không phải tất cả đều được vẽ lại từ đầu.

Vì thế nên mỗi nhân vật chỉ cần 4 tấm tranh gốc cũng đã đủ rồi.

Mặc dù vậy, tính ra thì Bùi Khiêm phải tìm được 6, 7 họa sĩ mới có thể đảm bảo hoàn thành các nội dung này đúng tiến độ.

Bùi Khiêm dự tính trước tiên sẽ tìm một họa sĩ để bàn chuyện giá cả, sau đó mới tìm những người khác.

“Xin chào, công ty chúng tôi hiện đang sản xuất một game mobile thẻ bài, cần một số lượng tranh gốc lớn. Chúng tôi muốn thảo luận với bạn về giá cả và thời gian làm việc. Nếu bạn quan tâm xin hãy trả lời.”

Bùi Khiêm để lại một bình luận cho họa sĩ tên là “Nguyễn Quang Kiến” này. Hắn đợi vài phút, không thấy trả lời, có lẽ cậu ta đang offline.

Bùi Khiêm cũng không vội lắm, dù sao danh sách yêu cầu của Mã Dương cũng phải tới mai mới xong.

Hắn nhìn đồng hồ, trời tối rồi, Bùi Khiêm cảm thấy bụng mình sôi ọc ọc.

“Lão Mã, đi ăn cơm không?”

Bùi Khiêm rời khỏi giường, nhìn Mã Dương ở tầng trên.

Mã Dương vẫn đang vật lộn động não, đồng thời gõ bàn phím, trên bảng yêu cầu đã có lượng lớn văn bản.

“… Không cần nghiêm túc vậy đâu, đi nào, đi ăn cơm trước đã.” Bùi Khiêm nói.

Mã Dương vẫn còn đang trầm mê trong công việc, nhưng cậu ta cũng thấy đói nên vươn mình xuống giường.

“Căntin?” Mã Dương hỏi.

Bùi Khiêm lắc đầu, hắn vỗ ngực nói rằng: “Không, hôm nay ra ngoài ăn đi, tao mời!”

Mười phút sau.

Người phục vụ bưng một tô mì và một bát cơm chiên trứng đặt xuống trước mặt hai người.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN