Thành Tỷ Phú Nhờ Thua Lỗ Game
Chương 17: Cảm xúc mãnh liệt bắn ra bốn phía
Dịch: Phong Thanh
Biên: Cá Mòi
Mọi người nháo nhào nhìn về phía màn hình máy vi tính của Nguyễn Quang Kiến.
Trên màn hình chính là bảng yêu cầu mà Mã Dương đã đưa ra.
“Quan Vũ… là một con rồng?”
“Mã Siêu… là một con ngựa?”
“Chẳng lẽ Gia Cát lượng lại là một con heo?” Lão Hoàng đưa ra suy đoán rất hợp lý.
Nguyễn Quang Kiến liếc mắt nói: “Gia Cát Lượng sao là heo được, ổng chính là một nhà phát minh vĩ đại.”
“Còn không bằng một con heo đâu.” Lão Hoàng nhổ nước bọt nói.
Nhìn lướt qua bảng yêu cầu này, đầu óc lão Hoàng ngây dại cả lên.
Đây mà cũng gọi là bảng yêu cầu?
Ngoại trừ cho những nhân vật lịch sử nổi tiếng này sửa lại vẻ ngoài, những thứ khác đều không ghi cái gì cả!
Cũng đừng nói có ảnh tham khảo, những thứ đó đều quá xa xỉ, ngay cả miêu tả một chút bộ dáng bên ngoài của nhân vật cũng không có!
Phương hướng sửa đổi đúng là đa dạng.
Có biến thành động vật, có chuyển giới tính, còn có biến thành công nghệ cao.
Tất cả như một món thập cẩm!
“Bên A ngốc đến vậy à?”
“Bảng yêu cầu này nát bét như vầy, việc này…”
Lão Hoàng choáng váng đầu óc, ngàn vạn lần cũng không nghĩ ra vì sao Nguyễn Quang Kiến chịu nhận loại công việc này.
Chẳng lẽ cậu ta không sợ vẽ xong rồi đối phương lại không hài lòng, hai bên sẽ cãi cọ?
Bọn họ đều là sinh viên nghèo khoa mỹ thuật, tuy rằng giàu có hơn một chút so với những sinh viên chuyên ngành khác, nhưng nếu bên A thật sự muốn gây mâu thuẫn, cả hai bên đều trốn tránh trách nhiệm quả thật là việc đau đầu.
“Mày lo lắng cái gì, người ta cũng đã chuyển tiền đến web tài nguyên rồi.” Nguyễn Quang Kiến chỉ cho lão Hoàng thấy tình trạng đơn hàng, người mua đã trả tiền rồi.
Web tài nguyên của nền tảng game ESRO gần như là người trung gian, làm cầu nối đảm bảo, bên A xác định nhu cầu xong bên B mới bắt đầu sản xuất.
Trong giai đoạn này, bên A phải trả tiền cho nền tảng game, xem như là giữ hộ cho bên B. Sau khi hai bên thành lập giao dịch và bên A hài lòng chấp nhận sản phẩm thì nền tảng game mới chuyển khoản tiền này cho bên B.
Nếu hai bên cãi cọ, nền tảng game sẽ đứng ra phân xử như thường lệ.
Đến lúc đó, Nguyễn Quang Kiến có lịch sử trò chuyện, nền tảng game cũng có lưu bảng gốc của yêu cầu mẫu, dù thế nào thì bọn Nguyễn Quang Kiến cũng chiếm ưu thế.
“Quang Kiến, tao vẫn cảm thấy việc này không đáng tin, nếu không mày xác nhận lại yêu cầu với bọn họ lần nữa, kêu họ đưa một danh sách chi tiết…” Lão Hoàng vẫn cảm thấy việc này không đáng tin cậy lắm.
Nguyễn Quang Kiến không vui lắm: “Lão Hoàng, mày đang bối rối.”
“Chẳng lẽ mày còn muốn vẽ tiếp những nhân vật kiểu chibi kia? Chưa thấy buồn nôn sao?”
“Bây giờ ngoài thị trường đẩy loại trò chơi kiểu chibi, quả thật rất dễ kiếm tiền, nhưng mày tự hỏi lòng mình đi, mày thật sự thích vẽ những bức tranh không cần chút kỹ thuật như thế sao?”
“Nghệ thuật mà mày theo đuổi đâu?”
“Bây giờ có một cơ hội tốt như vầy, không giới hạn phong cách, yêu cầu cũng rất thoải mái. Đây là cung cấp không gian sáng tạo cho chúng ta đấy!”
“Nếu chúng ta vẽ bộ tranh gốc này đạt yêu cầu, vậy tương lai sau này chắc chắn sẽ rất thuận lợi, nói không chừng sau khi tốt nghiệp có thể mở một phòng làm việc cũng không có vấn đề gì!”
“Hay mày muốn sau khi tốt nghiệp không có tiếng tăm gì, vào công ty làm cu li cho người ta, tiếp tục vẽ những bức tranh không phải phong cách yêu thích của mình?”
Mấy người còn lại nhìn nhau, dường như bị Nguyễn Quang Kiến thuyết phục.
Bọn họ đều còn là sinh viên, không phải những kẻ già đời lăn lộn nhiều năm kia.
Ở phương diện mỹ thuật, họ đều có suy nghĩ của chính mình, chính là giai đoạn cảm hứng bùng nổ.
Ai lại muốn vẽ theo yêu cầu của bên A như một cái máy?
Họ đều muốn vẽ thứ họ yêu thích bằng phong cách mà họ am hiểu!
Lúc này họ lại gặp được một đối tác không quan tâm họ vẽ gì. Chuyện tốt này thường khó xảy ra lắm.
Lão Hoàng gần như cũng bị thuyết phục: “Được, Quang Kiến quyết định là được, tụi tao sẽ hỗ trợ cho mày. Mày định vẽ thế nào?”
“Được, tốt lắm.”
Nguyễn Quang Kiến rất hài lòng, cậu ta mở một bức vẽ trên máy tính ra.
“Tao tính vẽ phong cách này.”
“Phong cách sử thi kết hợp màu nước và sơn dầu”
Miệng lão Hoàng hơi giật.
Bởi vì phong cách này là do Nguyễn Quang Kiến tự sáng tạo ra từ trước đó.
Bức tranh này vẽ một nhân vật đầu trâu dáng người cao to, một cái sừng trâu bị bẻ gãy, trên người mặc một bộ giáp nặng bị hư hại nhiều chỗ.
Giáp vai làm người ta khắc sâu ấn tượng, là một đầu lâu yêu quái khổng lồ, trên người buộc chặt xiềng xích, nhưng lại cho cảm giác chống trả và bất khuất.
Tông màu của bức tranh là bóng tối, bầu trời đen kịt, trận địa chiến trường u ám, khắc họa nên cảm giác tuyệt vọng và bầu không khí bi thương.
Nếu chỉ nhìn vào hình ảnh này, sẽ khiến người ta liên tưởng đến Minotaur – Người đầu trâu trong game “Fantasyland – Vùng đất kỳ ảo”.
Nhưng nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện con trâu này có nhiều chỗ khác biệt với Minotaur của phương Tây.
Nguyễn Quang Kiến làm nổi bật các chi tiết phương Đông trên người nhân vật, chẳng hạn như thiết kế áo giáp và vũ khí hay đường nét đặc thù trên khuôn mặt theo phong cách phương Đông, cùng chiến bào đỏ.
Loại phong cách này dù được Nguyễn Quang Kiến mệnh danh là “Phong cách sử thi kết hợp màu nước và sơn dầu”, vì nó cùng lúc có ba đặc điểm “Sử thi”, “Màu nước” và “Tranh sơn dầu”.
Bức tranh cũng không tinh tế đến từng lỗ chân lông của nhân vật, được làm mờ bằng kỹ xảo vẽ tranh sơn dầu. Phần nền mờ ảo giúp bức tranh dễ dàng tạo bầu không khí độc đáo này.
Đồng thời, người vẽ cũng sử dụng nhiều kỹ xảo tô màu nước, khiến người ta cảm giác được sự mạnh mẽ của phong cách Trung Quốc.
Ngoài ra, bức tranh còn mang đến cho người khác cảm giác bi thương, đây là cảm giác sử thi, giống như con trâu này vừa trải qua cuộc chiến giữa thần và quỷ.
Lão Hoàng và những người trong phòng kí túc, đều đã sớm thấy bức tranh này.
Bọn họ đều rất khâm phục Nguyên Quang Kiến, dù sao kỹ thuật vẽ tranh, ánh sáng, các chi tiết,… một sinh viên mỹ thuật bình thường không thể đọ được.
Thế nhưng, loại tranh này có thể dùng làm hình ảnh cho game sao?
Không ai nói rõ ràng được.
Bây giờ, trò chơi trên điện thoại di động đều là kiểu vẽ chibi tranh gốc, bọn họ và Nguyễn Quang Kiến cũng đều vẽ loại tranh chibi này.
Ngay cả một số trò chơi chọn hình ảnh tả thực, hầu hết cũng sẽ chọn những bức tranh gốc với chi tiết hoàn hảo, màu sắc tươi sáng.
Còn phong cách của Nguyễn Quang Kiến, cho dù đẹp nhưng lại khiến người ta cảm thấy hình ảnh quá u ám, khiến trò chơi ngột ngạt.
Vì vậy, Nguyễn Quang Kiến sợ ảnh hưởng đến công việc của mình nên ngay cả bản mẫu cũng không dám đưa lên web tài nguyên.
Lão Hoàng chần chờ nói: “Tao có hai vấn đề. Thứ nhất, phong cách này phù hợp với yêu cầu của bên A sao? Thứ hai, phong cách này chỉ có mày am hiểu, tụi tao không thể vẽ nổi…”
Nguyễn Quang Kiến đã có chuẩn bị từ sớm, trả lời đầy tự tin: “Vì vậy tao mới nói, bảng yêu cầu này thật đúng là không hẹn mà gặp với suy nghĩ của tao.”
“Lúc đầu ý tưởng của tao bắt nguồn từ tiên hiệp cùng thần thoại xưa.”
“Tao đột nhiên nghĩ ra cảm giác sử thi, mà quan trọng nhất vẫn là tạo hình! Thần tiên chính nghĩa, yêu ma phế vật, hai loại tạo hình khác biệt này mới dễ tạo sự xung đột.”
“Nói cách khác, tạo hình càng không phải con người lại càng tốt!”
“Nghiêm túc mà nói, game Tam quốc bình thường không phù hợp với phong cách này, bởi vì Tam quốc là một đống người, sao có thể xuất hiện tạo hình này được?”
“Nhưng cái bảng yêu cầu này lật đổ toàn bộ hình tượng của các nhân vật Tam Quốc, rất phù hợp với phong cách này!”
“Quan Vũ là một con rồng, Mã Siêu là vương tử nhân mã có huyết thống giữa rồng và nhân mã, Hứa Chử là một con hổ…”
“Điều này không phải rất hợp với phong cách của tao sao?”
“Về tạo hình, mọi người không cần lo lắng. Tao sẽ thiết kế hình ảnh và phác thảo đường nét, tụi mày hoàn thiện giúp tao, phần còn lại tao sẽ hoàn thành nốt. Yên tâm đi, có tao cầm tay dẫn lối, phong cách sẽ không có sai lệch gì đâu!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!