Thanh Xuân Của Ai Chưa Từng Hối Tiếc ? - Chương 4: Hồi Ức
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Thanh Xuân Của Ai Chưa Từng Hối Tiếc ?


Chương 4: Hồi Ức


5/9/2015,
Hôm ấy là ngày khai giảng. Trần An Hy đang ngồi chăm chú nghe từng lời chào mừng tân học sinh của thầy hiệu trưởng. Cô nghe mà không hề bỏ sót một câu từ nào. Nhưng cô chợt nhận ra có vẻ chỉ có mình cô là thật sự chú tâm nghe những lời này, còn những người khác thì không quan tâm. Năm nào cũng đều như vậy. Có phải là do bản thân cô luôn để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt nhất? Trần An Hy cười thầm vì điều đó.
Cô ngửa mặt lên, ngắm nhìn bầu trời xanh vời vợt ấy. “ Thời tiết hôm nay đẹp thật đấy nhỉ, nhưng khi nhìn nó mình cứ cảm giác như trong lòng xao xuyến một điều gì đó. “ – trùng hợp thật đó cũng là suy nghĩ của cô, là ai vừa nói vậy?
Trần An Hy quay sang hàng ghế bên cạnh. Đó là Lưu Hạo Nhiên. Anh tiếp tục nói “ Mà nè, mình không biết có phải là do bản thân mình kì lạ so với người khác không nữa? Mình luôn chăm chú nghe từng lời diễn văn của thầy hiệu trưởng. Năm nào cũng đều như vậy, nhưng không hề thấy nó nhàm chán mà còn mình còn nhận ra là nó thú vị nữa. Vậy mà, khi nhìn những người khác, mình thấy họ dường như còn không nghe lấy một từ. Tại sao vậy? “ Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt như rất muốn được nghe câu trả lời.
Trần An Hy lúc này mới lên tiếng, thản nhiên đáp “ Không chỉ có cậu kì lạ đâu, mình cũng như vậy. “ Lưu Hạo Nhiên vừa nghe câu trả lời từ cô liền bật cười. Khoé mắt anh cong lên, nụ cười của anh rất tươi. Chết tiệt! Lưu Hạo Nhiên thật sự cười rất đẹp! Trần An Hy chợt nhận ra tim mình như vừa bị lỡ đi một nhịp.
Kết thúc buổi khai giảng hôm ấy, Lưu Hạo Nhiên đã bị một đám người vây quanh. Điều đó là tất nhiên, bởi anh quá nổi bật. Còn riêng Trần An Hy, cô đang cặm cụi xếp gọn từng cái ghế lộn xộn của lớp mình vào, một mình… Nhưng cô lại có vẻ không hề tủi thân. Vốn dĩ, Trần An Hy đã luôn chỉ muốn bản thân được một mình, cô trầm lặng. Bản thân trầm lặng như vậy, nên Trần An Hy thật sự rất ngưỡng mộ Lưu Hạo Nhiên- một con người luôn biết cách bắt chuyện thật tự nhiên, một chàng trai luôn sôi nổi và nhiệt tình. Một con người có tính cách hoàn toàn khác biệt với Trần An Hy.
Trần An Hy được xếp chung lớp với Lưu Hạo Nhiên. Ngày nào đến trường cũng không khỏi bắt gặp cảnh Lưu Hạo Nhiên bị một đám người bu kín lại. Và ngày nào đến trường cũng đều nhìn thấy Trần An Hy ngồi ở bàn học của một mình mà đọc sách.
Chợt, cô bạn cùng bàn với Trần An Hy có quay về chỗ của mình sau một hồi vật vã chui qua đám người vây đen lại Lưu Hạo Nhiên. Cô ấy bực mình nói “ Khiếp thật, bu kín người ta như vậy không sợ khiến người ta ngạt thở à? “ Trần An Hy vừa nghe câu nói ấy không nhịn được cười, cô đáp “ Đúng vậy nhỉ, Lưu Hạo Nhiên khổ thật, như vậy thì lấy đâu ra không khí để mà thở nữa “ Cô bạn cùng bàn ấy có vẻ ngạc nhiên vì câu nói đùa của Trần An Hy, vì trước giờ luôn thấy cô im lặng “ Ể, hoá ra cậu cũng biết nói đùa à? Tớ cứ tưởng cậu chỉ biết đọc sách thôi chứ? “ Trần An Hy nghe vậy chỉ cười không đáp. Cô bạn ấy tiếp tục nói “ Mà hình như chúng ta học với nhau cũng được mấy ngày rồi mà chưa lần nào giới thiệu chính thức nhỉ? Mình là Diệp Diệp Anh, rất vui vì được trở thành bạn cùng bạn với cậu. “ Trần An Hy cũng vui vẻ trả lời “ Còn mình là Trần An Hy. “
Chuông reo vào tiết học. Lúc này, Lưu Hạo Nhiên mới được giải thoát. Trần An Hy cũng được nhìn thấy anh rõ hơn. Cô chăm chú nhìn anh rất lâu. Bất chợt, Lưu Hạo Nhiên quay lại về phía cô. Hai đôi mắt ấy đối diện với nhau. Nhưng chưa đầy ba giây, Trần An Hy đã vội hạ ánh mắt mình xuống mặt bàn. Luôn là vậy, Trần An Hy đã vẫn luôn dõi theo Lưu Hạo Nhiên kể từ thời điểm đó. Ban đầu, cô cứ tưởng đó chỉ là sự ngưỡng mộ đơn thuần. Nhưng dần dần, tình cảm ấy đã bỗng trở thành “ Yêu Thầm “. Từ khi nào mà cô đã bắt đầu dõi theo từng cử chỉ hành động của anh. Cô biết mùi hương trên quần áo của anh, cô biết anh thích uống coca hơn pepsi, cô biết rất nhiều điều về anh. Những điều nhỏ nhặt nhất cô cũng đều ghi nhớ. Thậm chí, cô còn hiểu anh hơn cả bản thân mình.
Trần An Hy để ý nhiều về Lưu Hạo Nhiên là như vậy, nhưng không một ai nhận ra điều đó cả. Do, cô vẫn dõi theo anh rất lặng lẽ. Trần An Hy biến tình cảm ấy trở thành một tình cảm âm thầm không khác gì chính con người của mình. Mọi câu chuyện về ba năm trung học của cô đều luôn có tên của Lưu Hạo Nhiên. Nhưng ở hiện tại, khi nhắc về cái tên ấy, nó đã trở thành hồi ức với Trần An Hy.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN