Thanh Xuân Của Em Là Anh
Phần 16
Tối hôm ấy, tôi trở về nhà trong trạng thái thân xác rã rời mệt mỏi, cái lưng đau đớn đến độ có thể gãy bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, vừa nhìn thấy chiếc giường lớn trong phòng, tâm tình tôi lại phấn chấn hẳn lên.
Trong lúc lấy đồ chuẩn bị đi tắm, tôi vô tình thấy lọ sữa tắm màu tím nằm yên lặng trong góc tủ. Đó là món quà mẹ Ngọc mua cho tôi trước lúc kết hôn. Mẹ nói ngày xưa ba Thiên của tôi mê mệt mẹ không dứt ra được, chỉ vì mùi hương này. Tôi nghe đã thấy rất háo hức nhưng lại chưa một lần được sử dụng.
(Hổ Bé: Haha, chính là mùi hương mà Thiên vẫn tưởng là trên tóc của Ngọc đó)
Sau khi kết hôn, tôi vốn không nghĩ có thể được ngủ cùng anh nên chưa hề mở ra một lần nào, chỉ đành cất gọn gàng trong tủ.
Rút cục, bây giờ hoàn cảnh đã có chút khác biệt, hôm nay tôi có thể đường hoàng dùng mùi hương trong truyền thuyết của mẹ để nằm cạnh anh rồi.
Lọ sữa tắm thần thánh mà mẹ mua thật ra là loại bán đại trà trên phố, giá thành cũng rất rẻ, nhưng thời nay không nhiều người sử dụng nữa. Đối với riêng tôi mà nói, tôi cũng chỉ ngửi thấy lọ sữa tắm này có mùi hoa oải hương thoang thoảng, tuyệt nhiên không biết nó đặc biệt ở chỗ nào.
11 giờ đêm anh làm việc xong. Mở cửa đi vào phòng tôi, nhẹ nhàng lật chăn nằm xuống giường.
Tôi quả thực không có ý nghĩ dùng mùi hương để dụ dỗ anh, chỉ là bản tính anh ưa sạch sẽ nên tôi cũng muốn bản thân mình thật thơm nằm cạnh anh, thế thôi.
Không ngờ chỉ sau vài phút, tôi cảm nhận được hơi thở của anh có chút bất ổn, dường như hô hấp càng ngày càng loạn. Nhiệt độ trong phòng cũng theo đó tăng cao.
Cứ như thế thêm một lúc nữa, rút cục, anh đành ngồi dậy, bước về phía nhà tắm. Chỉ ít giây sau truyền đến tiếng nước xối xả.
Anh làm gì thế? Sao tự nhiên nửa đêm lại đi tắm? Hay là chăn gối hôm nay không được sạch sẽ??? Rõ ràng chị Hồng vừa giặt ngày hôm qua mà.
Tôi cứ nằm thắc mắc rất lâu, cho đến khi anh trở ra, nằm lại xuống giường rồi tôi mới an tâm chìm vào giấc ngủ.
Mỗi giấc ngủ có anh ở cạnh, đều yên tĩnh an nhiên, khiến mọi buồn phiền lúc ban ngày trong lòng tôi tan biến.
Anh chính là nơi chốn bình yên trong trái tim tôi, suốt mười sáu năm, vẫn không hề thay đổi!!!
****
Ngày hôm sau, khi tôi tỉnh dậy thì anh đã đi làm. Vừa xuống đến phòng khách đã thấy mọi người đang ngồi ở bàn ăn nói chuyện. Bác Vương thấy tôi, mày mặt giãn ra vài phần, mỉm cười lên tiếng
– Thanh Xuân, mau lại đây ăn sáng.
– Vâng. Anh Phong đi làm rồi hả ba?
– Ừ, nó nói hôm nay cần ký kết một hợp đồng lớn nên đã đến công ty từ sớm rồi.
Thật ra công việc của tôi chẳng hề liên quan gì đến việc của anh nên chuyện mỗi ngày anh làm gì, tôi đều không nắm được. Hàng ngày ở trên công ty tôi chỉ được giao làm các báo cáo doanh số, rồi soạn thảo các chứng từ thu chi của Vương Phong và Thiên Ngọc, lại còn phải pha trà, pha cafe…. bận bịu đến nỗi chẳng có thời gian nghe ngóng thông tin gì cả.
Tôi thở dài….ước gì mình cũng được như chị Tố Anh, biết anh đi đâu, làm gì, lại có thể nhìn thấy anh suốt 8 tiếng trên công ty.
***
Lúc tôi ăn xong, đang sửa soạn chuẩn bị đi làm thì bất chợt nhìn thấy tập văn kiện màu vàng để ngay ngắn trên bàn trong phòng khách.
Tôi tò mò cầm lên đọc thử, chỉ thấy ngoài bìa viết 6 chữ “Hợp đồng Nhà máy Minh Quang”
À, tôi biết công ty Minh Quang này. Đó là một công ty khá lớn chuyên sản xuất các loại dây chuyền, máy móc công nghiệp. Có lẽ hợp đồng lớn mà ba nói lúc nãy chính là với công ty Minh Quang này đây. Chắc là buổi sáng anh vội đi nên để quên ở nhà rồi. Kỳ lạ thật, bình thường anh cẩn thận lắm cơ mà, sao hôm nay lại có thể dễ dàng bỏ quên giấy tờ quan trọng như thế được chứ.
Nghĩ vậy nên tôi tiện tay mang luôn tới công ty cho anh. Từ khi đi làm đến nay, tôi chưa hề gặp mặt anh ở công ty lần nào. Hôm nay coi như có lý do để đến thăm phòng làm việc của anh một lần ^^
***
Tôi đến phòng trình diện trước, sau đó giả vờ đi vệ sinh, chui vào thang máy, bấm nút lên tầng 40.
Tôi biết trước kiểu gì đến phòng anh cũng đụng phải chị Tố Anh, cho nên đành miễn cưỡng nặn ra một nụ cười thật tự nhiên rồi chầm chậm đi tới.
Thấy tôi, chị ấy vẫn mỉm cười ôn nhu bắt chuyện
– Có chuyện gì vậy em?
– Dạ, em mang chút giấy tờ này cho tổng giám đốc.
– Em cứ để đây, chị mang vào giúp cho.
Nếu như cách đây 4 tháng, tôi sẽ lại để lại trên bàn chị ấy, nhưng hôm nay thì không. Dù sao thì hợp đồng này cũng hết sức quan trọng, ít nhất là đối với anh ấy.
– Phiền chị quá, em tự mang vào cũng được.
– Anh Phong mới đi ra ngoài có chút chuyện rồi. Hay là lúc khác em đến nhé.
Hôm nay anh phải đi ký hợp đồng mà, nhưng hợp đồng lại đang ở trong tay tôi. Có chút gì đó không đúng!!!
Tôi cũng cảm nhận được rõ ràng, anh đang ở ngay đây. Ngay trong phòng làm việc trước mặt tôi.
– Em muốn vào phòng anh ấy một chút.
Không chờ chị ấy trả lời, tôi lập tức đẩy cửa bước vào.
Tôi không hề ngạc nhiên khi thấy bóng dáng quen thuộc đang say sưa làm việc trong phòng.
Bản thân không nghĩ phòng làm việc của tổng giám đốc Vương Phong lại có thể đơn giản và gọn gàng đến thế. Chỉ có một chiếc bàn làm việc lớn, một bộ sofa tối màu và một tủ tài liệu.
Dường như anh vẫn mải mê làm việc đến mức không phát hiện ra sự hiện diện của tôi. Sau lưng anh là một cửa sổ sát đất rộng lớn, ánh sáng từ đó chiếu đến chan hoà khắp phòng, nhưng có một người con trai còn chói loá hơn. Nơi nào có anh, nơi đó cũng trở nên đẹp lạ thường.
Tôi lẳng lặng tiến đến, nhẹ nhàng đặt tập hợp đồng lên bàn làm việc. Anh cũng không buồn ngẩng đầu lên nhìn.
Tôi không quan tâm cho lắm, được nhìn ngắm anh làm việc luôn là sở thích khó bỏ của tôi, cho nên dù anh có để ý tôi hay không, cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Cứ im lặng như thế được vài phút, anh bất chợt lên tiếng, tầm mắt vẫn không rời khỏi đống giấy tờ
– Có chuyện gì
Tôi đang mông lung ảo tưởng, tự nhiên bị anh hỏi vậy, nhất thời giật mình, lắp bắp mãi mới được một câu
– Không…em thấy anh để quên ở nhà nên cầm tới cho anh. Em nghĩ….bản hợp đồng này quan trọng….
Lúc này anh mới ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt khó hiểu chăm chú quan sát tôi một lượt rồi lại dời xuống bản hợp đồng trên bàn. Rút cục, nửa phút sau đã hiểu ra vấn đề.
– Cảm ơn em.
– Không có gì. Em xuống làm việc tiếp đây.
Không đợi anh nói thêm, tôi lập tức quay người bước ra cửa. Sao tự nhiên hai má lại đỏ bừng bừng như vậy chứ, mới chỉ làm được một việc cho anh mà tôi đã hạnh phúc như vậy rồi. Huống hồ chị Tố Anh ngày nào cũng giúp anh bao nhiêu chuyện, có phải lúc đó cũng sẽ hạnh phúc như tôi bây giờ không??
Khi tôi vừa từ trong phòng anh đi ra, lại chạm mặt chị ấy. Cũng đúng thôi, người ta là thư ký chính của Tổng giám đốc mà, vị trí ngồi làm việc cũng quá đẹp
– Xin lỗi em nhé. Lúc nãy anh Phong quả thực có ra ngoài. Chắc anh ấy quay về lúc chị đi photo.
– Vâng.
– Chị cứ nghĩ anh ấy chưa về, em đừng hiểu lầm nhé.
– Dạ không sao.
Tôi cố bày ra vẻ mặt tự nhiên nhất có thể để mỉm cười với chị ấy, sau đó tiếp tục trở về phòng làm việc. Chỉ có điều, tôi càng ngày càng nhận ra, nội tâm của chị ấy thật sự không giống như vẻ bề ngoài một chút nào!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!