Thanh Xuân Của Em Là Anh
Phần 27
Mới chỉ một ngày không gặp anh mà tôi đã nhớ phát điên lên rồi. Làm việc mà cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, rối tinh rối mù cả lên.
Đúng như tôi dự đoán, chị Tố Anh cũng theo anh sang Mỹ ký hợp đồng nhưng hôm nay mới đi. Mới sáng sớm tôi lên công ty đã đụng mặt chị ấy ngay ở thang máy
– Chào chị.
– Chào em, Thanh Xuân. Hôm nay đã khoẻ hơn chưa em.
– Dạ em khoẻ rồi.
– Ừ. Phong có gọi về cho em chưa?
– À…Chắc anh ấy bận nên chưa liên lạc lại chị ạ.
Ánh mắt chị ta rõ ràng hiện lên một tia mỉa mai nhưng khoé miệng lại vẫn giữ nguyên nụ cười đoan trang như thường lệ. Thật ra sau khi sang đến Mỹ, anh có gọi cho tôi rồi, nhưng tôi không muốn chị ấy biết cho nên mới trả lời như thế.
– Chị cũng chuẩn bị sang bên đó ký hợp đồng cùng anh ấy, em có nhắn gì ko, chị gửi lời đến Phong giùm cho.
– Dạ không. Cảm ơn chị.
Chị ấy đã đi rất lâu rồi mà tôi vẫn còn đứng chôn chân trước cửa thang máy. Tự nhiên trong lòng dấy lên một nỗi lo sợ khó tả. Tố Anh cùng anh ở đất nước từng có nhiều kỷ niệm của họ như vậy, làm sao tránh khỏi phát sinh những chuyện ngoài ý muốn.
Quả thực, khi mang thai tâm lý của tôi thay đổi rất lớn, tôi bắt đầu thích suy diễn và ghen tuông nhiều hơn. Có điều chỉ giấu ở trong lòng, không nói ra mà thôi.
***
Vài ngày sau đó, điện thoại tôi bỗng nhiên nhận được một số tin nhắn từ một tài khoản Zalo rất lạ.
Tin nhắn đến là hình ảnh một đôi nam nữ đang tình tứ ôm nhau trong quán bar. Do ánh đèn ở đó nhập nhoạng cộng thêm nước ảnh rất mờ cho nên tôi không nhận ra là ai cả.
Thỉnh thoảng cũng có một số tin nhắn rác kiểu này gửi đến như vậy nên tôi không quan tâm lắm.
Những ngày sau đó tần suất gửi ảnh từ tài khoản Zalo đó đến cho tôi ngày một nhiều. Lúc thì là hình hai bàn tay đang nắm lấy tay nhau, lúc thì là hình chụp đằng sau một người đàn ông.
Bóng lưng người đó trông rất quen….
Tôi mất cả đêm để xem đi xem lại tấm ảnh đó, từ kiểu tóc, dáng người cho đến mẫu áo sơ mi người đó mặc, đều rất giống anh.
Tim tôi đau nhói.
Chẳng lẽ anh và chị ấy…..
Tôi không dám nghĩ nữa.
Hôm đó là lần siêu âm định kỳ tuần thứ 12 của tôi. Tôi xin nghỉ làm buổi sáng rồi cùng mẹ Ngọc tới bệnh viện kiểm tra như thường lệ. Bác sĩ nói bé con trong bụng tôi là con trai. Là tiểu Phong.
Con chúng tôi là con trai. Bác Vương cũng sắp có cháu trai, là cục cưng sau này sẽ thừa kế Vương Phong lừng lẫy.
Tôi vô thức đưa tay sờ xuống bụng, đứa trẻ này nhất định tôi phải sinh. Anh và tôi có ly hôn thì tôi cũng phải sinh. Dù có đau đớn thế nào đi chăng nữa
***
Lúc trở về, tôi vừa định gọi điện thoại cho anh để thông báo chuyện mình mang thai tiểu Phong, có điều chưa kịp bấm số thì đã thấy tin nhắn đến, lại là tin nhắn từ tài khoản Zalo kia.
Không hiểu sao lúc ấy tim tôi đập rất mạnh, linh cảm có điều gì đó rất không ổn. Ngón tay lại vô thức bấm mở tin nhắn kia.
Cảnh tượng hiện lên trong màn hình điện thoại khiến tôi không tin nổi vào thị giác của mình nữa.
Trong đời tôi chưa bao giờ có cảm giác đau đớn như thế, đau đến độ xé tâm gan, trái tim như bị đâm hàng ngàn hàng vạn mũi tên.
Tôi không thở được, cứ há miệng thật to để hô hấp, nước mắt không còn rơi được nữa, cảm xúc cứ nghẹn lại trong lồng ngực. Khổ sở không sao tả nổi
Phong của tôi – người tôi yêu, trong bức hình kia đang làm tình với chị ấy.
Tôi tưởng mình sẽ mạnh mẽ để vượt qua mọi thứ, dù là bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Nhưng không ngờ đến hôm nay, bản thân mình lại yếu đuối đến vậy.
Hy vọng vừa mới nhen nhóm trong tôi bỗng chốc lụi tắt, ảo tưởng về tình yêu anh dành cho tôi bỗng chốc tan tành. Tôi đau lòng đến độ muốn khóc cũng không khóc được, lồng ngực cứ thắt lại, cảm tưởng như trời đất sụp đổ ở dưới chân.
Tôi yêu anh mười mấy năm, tôi cũng biết anh yêu chị ấy, nhưng chứng kiến cảnh người mình yêu làm tình cùng người phụ nữ khác, tôi vẫn chịu không nổi.
Rõ ràng biết đây chính là kết cục mà tôi phải đối diện mà sao vẫn cố dấn thân vào!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!