Thanh Xuân Của Em Là Anh
Phần 33
Tôi vào thang máy, bấm nút lên thẳng tầng 40.
Mọi thứ ở đây vẫn y nguyên như một năm trước, kể cả vị trí thư ký của anh.
Nghe tiếng mở cửa, chị Tố Anh ngẩng đầu lên nhìn….Ánh mắt vừa vặn chạm vào mắt tôi.
Chị ta há hốc mồm kinh ngạc, mặt cắt không còn một giọt máu, phải lắp bắp mãi mới gọi ra được hai tiếng Thanh Xuân.
Mặc dù hơn một năm trước, những việc chị ta làm xứng đáng để tôi căm ghét trăm ngàn lần, nhưng hôm nay, tôi lại nhìn chị ta, mỉm cười một cái. Tỏ như những chuyện đã xảy ra chỉ là hư không.
Tố Anh thấy biểu tình của tôi như vậy, càng kinh hoảng, cứ trân trân nhìn tôi, đến nửa chữ cũng không dám nói.
– Chào chị, đã lâu không gặp.
– Thanh…Thanh…Xuân
– Chị vẫn khoẻ chứ
Hình như không tin nổi tôi lại có thể dùng thái độ bình tĩnh như vậy để nói chuyện, chị ta phải mất một lúc mới khiến khuôn mặt đang thất kinh trở về nguyên trạng. Sau đó, ngay lập tức nụ cười đoan trang lại xuất hiện trên môi
– Chị vẫn khoẻ.
– Em đến tìm tổng giám đốc. Anh ấy có ở đây không?
– Ừ. Anh ấy đang trong phòng.
Tôi gật đầu một cái rồi tiến đến cửa phòng làm việc của anh, gõ ba tiếng. Không đợi anh trả lời, liền trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Hơn một năm xa cách, đến hôm nay lại được nhìn thấy anh. Trái tim tôi vẫn đập điên cuồng trong lồng ngực. Rút cục thì người con trai đang say sưa làm việc kia, có điều gì mà lại khiến tôi si mê suốt mười bảy năm như vậy? Trải qua bao nhiêu đớn đau cũng vĩnh viễn không oán không hối. Vẫn yêu thật đậm sâu.
Tình yêu chính là sự mù quáng, chính là sự khắc cốt ghi tâm, mặc dù đã quyết tâm rồi lại kiên quyết từ bỏ, nhưng khi gặp lại người mình yêu, chỉ cần liếc nhìn từ xa thôi, mọi quyết tâm đều tan rã, ngây ngốc lưu luyến. Tự dối mình dối người.
Phong cách của anh vẫn như mọi khi, chẳng buồn ngẩng lên xem là ai vào phòng mình, tầm mắt vẫn dán lên tập văn kiện dày cộp trước mặt, dửng dưng lên tiếng
– Có chuyện gì?
…
Tôi hít sâu một hơi, nhẩm đi nhẩm lại mấy lần, tới lúc cảm thấy hơi thở đã ổn định, mới hờ hững trả lời
– Đã lâu không gặp.
Bàn tay đang viết lách của anh lập tức sững lại. Phong ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn tôi.
Anh cứ nhìn tôi như vậy, đôi môi mấp máy như muốn nói điều gì nhưng rút cục chẳng phát ra được tiếng nào. Sau cùng, tôi vẫn là người phải mở lời trước
– Vẫn khoẻ chứ.
…
– Thanh Xuân.
– Em đến đây là có chút chuyện muốn tìm anh.
Phong đứng dậy, tiến về phía tôi, ánh mắt anh thâm sâu vạn trượng, tôi không thể nào suy đoán ra được là anh đang nghĩ cái gì. Đành miễn cưỡng đứng nguyên một chỗ, chờ đợi anh lên tiếng
– Lần này trở về…em lại định dùng cách gì để ly hôn tôi?
Tôi mỉm cười cay đắng. Kết cục của chúng tôi hôm nay không phải là do anh lựa chọn sao? Rõ ràng tôi đang mang thai mà anh vẫn nhẫn tâm lừa dối tôi, ra nước ngoài lén lút với chị ấy. Con chúng tôi còn suýt không được ra đời chỉ vì người phụ nữ độc ác của anh. Anh nói xem, tôi có nên ly hôn không?
Tôi lẳng lặng tiến đến sofa ngồi xuống, tự rót cho mình một ly trà, sau khi uống cạn một nửa mới thong thả trả lời
– Lần này em trở về, là để tiếp quản Thiên Ngọc.
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt bi thương tột độ, dường như không thể tin sau một năm tôi có thể trở nên tàn nhẫn như thế, lấy lại Thiên Ngọc rồi, chẳng phải giữa chúng tôi không còn bất cứ thứ gì liên quan đến nhau nữa sao? Một tờ giấy kết hôn suy cho cùng cũng có nghĩa lý gì chứ?
– Em muốn ly hôn tôi đến như vậy sao?
– Đúng.
Tôi cầm ly trà, nhấp thêm một ngụm, nước trà đắng chát cũng như tình cảm trong tôi, yêu anh mười mấy năm cũng muôn phần cay đắng
– Ngay từ đầu, chúng ta không nên kết hôn.
Bản thân dường như không diễn tả nổi biểu cảm của anh nữa, tôi chẳng còn bắt được tia cảm xúc gì trong đáy mắt anh. Dường như giới hạn của sự bi thương cũng chỉ đến thế.
Tôi tin, anh từng có một chút tình cảm gì đó với tôi.
Nhưng so với tình yêu anh dành cho chị ấy, chỉ có kém chứ không thể hơn.
Anh nhìn tôi rất lâu, lâu đến nỗi không gian như đặc quánh lại. Sau cùng, anh thở hắt ra một tiếng, bàn tay nắm chặt thành quyền lúc nãy, bỗng chốc buông xuôi
– Em về đi. Ngày mai tôi sẽ cho người mang tất cả những thứ của Thiên Ngọc, trả lại cho em.
– Cảm ơn.
Tôi mỉm cười tỏ vẻ rất hài lòng, chầm chậm đứng dậy rồi xoay bước rời đi. Thật sự, tôi rất muốn hỏi anh “lâu nay sống có tốt không”, “tại sao vẫn chưa đến bên chị ấy”, “bác Vương gần đây thế nào rồi”…. nhưng nghĩ lại hơn một năm tôi đã trải qua, âm thanh lại cứ nghẹn ứ trong cổ họng. Không nói nên được thành lời.
Tôi thà để anh hiểu lầm mình, thà để anh nghĩ tôi cố tình xảy thai để ly hôn với anh, thà chấp nhận không nói ra chuyện tôi bị người phụ nữ của anh hãm hại…. chỉ để anh được sống một cuộc đời như anh mong ước. Tôi muốn anh không phải ràng buộc vì bất cứ chuyện gì, để anh yên lòng đến bên chị ấy.
Tôi chỉ cần anh sống tốt. Dù anh có oán hận tôi bao nhiêu, tôi cũng bằng lòng.
Lòng tôi đau thương là thế, nhưng mỗi cử chỉ trước mặt anh đều phải tỏ ra vững vàng hiên ngang, cuộc đời này, tôi chỉ cho phép bản thân mình yếu đuối trước anh chỉ một lần. Cũng chính là lần đầu cảm nhận được anh yêu thương mình. Chỉ có điều bây giờ mọi thứ đã là dĩ vãng xa vời quá rồi.
Chỉ còn một bước nữa là tôi chạm đến cánh cửa, bất chợt lại nghe thấy anh gọi tên mình
– Thanh Xuân.
Tôi không dám quay người lại, chỉ chôn chân một chỗ như thế, sợ chỉ cần nhìn anh thêm một lần sẽ không kìm được mà lao đến ôm chặt lấy anh.
– Tôi sẽ không ly hôn với em.
Một giọt, lại một giọt mát lạnh lăn trên gò má. Tôi nghe thấy tiếng trái tim gào thét rất to, cũng nghe thấy rõ ràng lý trí đang dằn lòng mình lại. Tại sao anh lại nhất định không ly hôn với tôi? Tại sao? Tại sao cứ phải giày vò nhau như thế?
Tôi không nói thêm nửa chữ, cũng không muốn ở đây thêm một giây phút nào, đành không trả lời mà mở cửa rời đi.
Rút cục, tôi đã có câu trả lời cho chính bản thân mình. Quãng thời gian hơn một năm xa anh, không làm vơi bớt một chút tình cảm nào trong tôi, trái lại càng khiến tôi yêu anh vô phương cứu chữa!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!