Thanh Xuân Của Tôi Đó!
Chương 12
Mấy chủ nhiệm lớp khác nghe xong, rôm rả cười bảo, “Đám trẻ bây giờ tinh tướng quá”.
Sau khi tan học, Quý Vân Phi và các bạn khác đều đã đi về, chỉ có Tằng Kha bị chủ nhiệm gọi tới văn phòng.
Chủ nhiệm lớp hỏi, “Rốt cục là chuyện gì?”
Tằng Kha, “Dạ, chỉ là hiểu lầm thôi.” Cô nàng vừa gãi chóp mũi vừa nói.
“Hiểu lầm?”
“Vâng.” Tằng Kha nói tiếp, “Nếu ngày mai tin đồn này truyền tới tai thầy hiệu trưởng, em cam đoan chuyện này sẽ thành Quý Vân Phi cầm theo dao kiếm Phan Nhân Nhân tính sổ.”
“…” Chủ nhiệm nghe xong, bật cười thành tiếng.
Tằng Kha giật mình, chỉ im thin thít, “…”.
Chủ nhiệm hỏi thẳng, “Tưởng Tiểu Mễ và Quý Vân Phi đang yêu nhau?”
Tằng Kha, “Dạ không, không phải đâu thầy, Tưởng Tiểu Mễ và Quý Vân Phi đã biết nhau từ hồi cấp hai, chỉ là một người bạn thấy bạn mình bị ức hiếp nên ra tay giúp đỡ thôi, không hề có chuyện khác.”
“Không có chuyện khác?”
“Vâng, chuyện này em rõ nhất, họ thân nhau lắm. Hơn nữa, tin đồn truyền từ người này sang người kia thường bị sai lệch, Quý Vân Phi chỉ kêu Phan Nhân Nhân nói xin lỗi, ngoài ra không có làm gì nữa.”
Tằng Kha cũng liều mình bênh vực, vì Tưởng Tiểu Mễ, cô nàng không ngại nói dối trước mặt chủ nhiệm, chỉ mong thầy sẽ tin lời mình như mọi khi.
Chủ nhiệm chấm xong bài tập, ông đặt bút đỏ xuống, và nhìn lên, nói, “Trưa ngày mốt, sau khi học xong, em nói Quý Vân Phi xuống văn phòng của thầy.”
Tằng Kha gật đầu, “Dạ.”
Bước ra khỏi văn phòng, Tằng Kha rầu rĩ thở dài. Chủ nhiệm lớp họ nổi tiếng nghiêm khắc, lần này Quý Vân Phi chết chắc rồi, cô đã nói hai người họ không yêu nhau đến mỏi cả miệng mà chẳng ai chịu tin. Song, đến cả cô còn không tin được, huống chi là chủ nhiệm? Chuyện Tưởng Tiểu Mễ túm áo Quý Vân Phi không cho cậu ta đi trưa nay, đã bị mọi người thấy rõ mười mươi, bất cứ ai nhìn vào cũng thấy họ là một cặp đang yêu nhau. Nói đi phải nói lại, chuyện này cũng trách cô lắm mồm, nói huỵch toẹt cho Quý Vân Phi biết làm chi! Giờ thì hay rồi, gây phiền phức rồi.
Tằng Kha nhìn điện thoại, cô muốn gọi điện cho Quý Vân Phi, nhưng vừa bấm gọi thì đã tắt ngay, thôi thì để trưa ngày mốt nói với cậu ta, giờ nói lại khiến cậu ta phân tâm.
Trong sân trường, mấy học sinh năm nhất đang bàn tán tin đồn này.
“Ê, chuyện Quý Vân Phi tìm Phan Nhân Nhân tính sổ, mấy cậu biết không?”
“Biết sao không, mọi người đang đồn ầm lên kìa, hoá ra họ đang cặp với nhau thiệt.”
“Mình đã bảo họ là một cặp mà mấy người không tin, đã lần trước mình thấy họ liếc mắt đưa tình ở trung tâm luyện thi, rồi Quý Vân Phi còn buộc dây giày cho Tưởng Tiểu Mễ nữa.”
…
Tằng Kha nhìn lưng của mấy cô nàng phía trước, nữ sinh khối khác cũng nói vậy, chỉ cần chủ nhiệm tình cờ hỏi đại ai đó, Quý Vân Phi hết đường chối ngay. Cô bèn gửi tin nhắn cho Tưởng Tiểu Mễ, [Tiểu Mễ, về nhà chưa?]
Tưởng Tiểu Mễ, [Chưa, hôm nay mình đi học thêm.]
Tằng Kha, [Ừ, mình chỉ hỏi vậy thôi, cậu học đi.]
Có vẻ như Tưởng Tiểu Mễ và Quý Vân Phi đang quen nhau, chắc họ vẫn chưa biết chủ nhiệm đã biết chuyện của họ. Tiểu Mễ hay nghĩ bóng gió, lại sợ nhất bị giáo viên mời phụ huynh, bây giờ mà nói cho cô nàng, e là tối nay cô nàng sẽ mất ngủ. Không biết cũng tốt, đỡ phải phiền lòng.
Tưởng Tiểu Mễ định cất điện thoại, nào ngờ điện thoại lại rung lần nữa.
Là tin nhắn từ một số lạ, [Xin lỗi! – Phan Nhân Nhân.]
Tin nhắn xin lỗi nhưng cuối câu lại thêm dấu chấm than, khỏi nói cũng biết Phan Nhân Nhân bực mình thế nào, cô không muốn so đo với hạng người này, nói thêm nửa câu cũng thấy phiền. Nghĩ vậy, cô cất điện thoại vào ba lô, tiếp tục làm bài.
Từ thứ hai đến thứ năm, lớp học thêm của bọn cô chỉ học một tiết, vì vậy chưa tới bảy giờ đã tan học.
Đằng Tề đã dọn dẹp xong sách vở, ung dung bước tới bàn của Tưởng Tiểu Mễ, “Có bài nào cậu không hiểu không?”
Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu, “Không có.”
Đằng Tề “ừ” một tiếng, rồi nói tiếp, “Mai mốt có bài nào không hiểu, cậu cứ hỏi tớ, đừng sợ làm phiền tớ.”
Tưởng Tiểu Mễ, “?”
Đằng Tề khoe mẽ, “Mấy bài thầy giáo giảng tớ đều biết, cậu cứ tới hỏi tớ, đừng làm phiền Quý Vân Phi.”
Tưởng Tiểu Mễ không đáp lại, cắm cúi sắp xếp lại sách vở.
Đằng Tề tựa vào cạnh bàn của cô, cậu thấy cây bút trên bàn nhìn quen quen, đột nhiên nhớ ra Quý Vân Phi cũng dùng loại bút y chang như này, cậu lập tức cầm bút nhét vào trong cặp của mình, “Này cho mình đi.”
“Cậu lấy bút tớ làm gì?”
“Thì xài, chứ còn làm gì nữa.” Đằng Tề cười.
“Trả lại cho tớ!”
“Cậu còn bút khác mà, hẹp hòi thế.”
Đằng Tề từ trong cặp lấy ra cây bút của mình đưa cho cô, đưa luôn cả hai cây, “Cậu nhìn đi, đổi một cây được hai cây, cậu lời quá còn gì.”
“Mình muốn cây bút của mình kìa, trả lại mau!” Tưởng Tiểu Mễ híp mắt lại, ánh mắt cảnh cáo.
“Không trả.” Đằng Tề bắt đầu cà rỡn.
Tưởng Tiểu Mễ đẩy cậu ta khỏi bàn mình, “Bỏ đi! Gặp cậu là thấy phiền rồi!”
Đằng Tề không hề nổi giận, còn cười tí tửng, “Thì cậu gặp riết rồi quen thôi, nói không chừng ngày nào đó không gặp tớ, cậu lại nhớ tớ đấy nhé.”
Tưởng Tiểu Mễ, “…” Cô câm như hến, không đoái hoài tới cậu ta nữa.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, trời cũng tối sớm hơn.
Quý Vân Phi rất thích buổi tối, vì cậu có thể lặng lẽ đi theo sau xe điện của dì giúp việc nhà Tưởng Tiểu Mễ, không cần lo bị dì phát hiện.
Nhìn hai người họ trong đám đông, Đằng Tề miên man suy nghĩ, cậu ta không muốn xe nhà tới đón mình nữa, đưa đón thế này chẳng khác gì bị vòng kim cô khống chế, không hề có tự do.
Đằng Tề gửi tin nhắn cho mẹ, [Mẹ, mua cho con chiếc xe đạp, sau này con muốn tự mình đạp xe tới trường, bạn con ai cũng tự mình đi học, con không muốn khác người.]
Lúc cậu ngẩng đầu nhìn vỉa hè, đã không thấy bóng dáng hai người kia đâu, Tưởng Tiểu Mễ và Quý Vân Phi đã đi xa rồi.
Quý Vân Phi theo sát xe của Tưởng Tiểu Mễ, cô nàng đang ăn bịch bánh lúc chiều cậu cuỗm được từ một bạn khác. Mỗi lúc tan học, cô hay ngồi ở yên sau ăn bánh kẹo, trông như mấy đưa con nít. Lần này, Tưởng Tiểu Mễ xoay ra sau, chủ động hỏi cậu có muốn ăn hay không, còn lắc lư bịch bánh trước mặt cậu.
Thấy Quý Vân Phi chìa tay ra, Tưởng Tiểu Mễ định chia cho cậu một ít, bỗng nhiên cậu rút tay về nắm lấy tay lái.
Ánh mắt Tưởng Tiểu Mễ sững sờ, dùng khẩu hình hỏi cậu, “Không ăn hả?”
Quý Vân Phi đạp xe gần cô, sau đó nghiêng người, há miệng.
Tưởng Tiểu Mễ, “…” Đây là muốn cô đút cho cậu ăn.
Cô nàng lén ngó dì, thấy dì đang tập trung chạy xe, không chú ý đằng sau, cô mới dám đổ mấy cái bánh, nhanh tay nhét vào trong miệng cậu.
Quý Vân Phi mỉm cười nhìn cô, cậu không biết mình đang ăn gì nữa, chỉ biết nó ngọt tới tận tim.
Tưởng Tiểu Mễ không dám nhìn cậu, hai tai cô nóng hổi, may là đang buổi tối, không là bị cậu thấy rồi. Đúng lúc tới đèn đỏ, xe ngừng lại. Quý Vân Phi có một bịch bánh sữa trong ba lô, là Tưởng Tiểu Mễ cho cậu, cậu tiếc nên không dám ăn, cất mãi trong ba lô. Cậu lấy ra, xé miệng túi, rồi đưa tới trước miệng của Tưởng Tiểu Mễ. Tưởng Tiểu Mễ lúc đó đang cúi đầu, thình lình có bàn tay thò trước mặt, cô chưa kịp phản ứng đã bị nhét một cái bánh vào miệng.
Đèn chuyển xanh, xe họ lăn bánh về phía trước.
Một màn này bị chủ nhiệm tận mắt chứng kiến, tới khi xe sau bấm kèn inh ỏi, ông mới cho xe chạy đi. Không thể tin được, đám trẻ ngày nay bạo tới mức này rồi, không hề sợ phụ huynh phát hiện. Nãy lớp trưởng Tằng Kha nói thế nào? Cô bé khẳng định hai người họ không yêu nhau, cái này không gọi là đang yêu thì gọi là gì mới phải? Hay do ông già rồi, lạc hậu với thời đại hiện nay, hoá ra đám trẻ bây giờ yêu nhau là như vậy. Sợ thật, sợ thật!
Tưởng Tiểu Mễ về nhà xong thì ăn qua loa, sau đó về phòng làm bài tập.
Trước đây, cô không rõ mục tiêu của bản thân là gì, định tới đâu hay tới đó. Tuy nhiên, bây giờ, cô muốn thi vào cùng trường đại học với Quý Vân Phi.
Sau khi làm hết bài tập về nhà, cô chuẩn bị bài cho ngày mai. Thoắt cái đã tới mười giờ, Quý Vân Phi đúng giờ gửi tin nhắn tới, [Nay có bài nào không hiểu?]
Tưởng Tiểu Mễ mỉm cười, tâm trạng vui vẻ, [Không có, hồi sáng đã hỏi cậu hết rồi, bài giảng ở lớp học thêm tớ cũng hiểu rồi.]
Quý Vân Phi, “…” Cô nàng này đúng là không hiểu gì hết.
Cậu lại gửi tiếp, [Ừ, không tệ. Thế bài trong sách luyện tập có hiểu không?]
Tưởng Tiểu Mễ nghĩ nghĩ, [Hiểu hết rồi.]
Quý Vân Phi cầm bút vẽ lung tung lên giấy nháp, cô nàng thật tình quá vậy? Không biết nói không hiểu hả? Cậu dư thời gian giảng bài cho cô mà.
Cậu lại tỏ ra nghiêm túc, [Tốt lắm, ngoài môn Toán, cậu có thể hỏi mình mấy môn khác cũng được, như Lý nè, Hoá nè, hỏi gì cũng được.]
Tưởng Tiểu Mễ, [Mấy môn đó mình cũng hiểu sơ sơ rồi.]
Ý của cô là không có bài nào muốn hỏi cậu.
Quý Vân Phi, “…”
Cô nàng này học đến lú lẫn rồi sao?
Cậu suy nghĩ vài giây, có cách rồi, [Vậy quá tốt, mình còn ngại phiền cậu, mình có bài tiếng Anh này không hiểu lắm, cậu giảng mình nghe đi.]
Giảng xong bài mà Quý Vân Phi chưa chịu đi ngủ, cậu nói muốn luyện nghe, hỏi Tưởng Tiểu Mễ giúp cậu được không.
Tưởng Tiểu Mễ không chút đắn đo, [Được, giúp sao?]
Quý Vân Phi, [Lát nữa mình gọi điện thoại cho cậu, cậu đọc bài văn ngắn tiếng Anh cho mình nghe, đọc chừng nửa tiếng thôi à, cứ luyện vậy thì trình độ nghe của mình chưa tới mấy tháng sẽ nâng cao ngay.]
Tưởng Tiểu Mễ, “…”
Hôm sau là ngày đại hội thể thao. Sau khi học xong, ai nấy cầm chai nước lao nhao tới thao trường. Quý Vân Phi là uỷ viên ban thể thao, cậu lại tham gia thi đấu nên đã tới trước. Tưởng Tiểu Mễ đi bộ chậm, cô và bạn cùng bàn thủng thẳng đi tới thao trường. Trên đường, cô tình cờ gặp Giang Nguyệt học cùng lớp với Đằng Tề, hai người nhìn nhau, ánh mắt Giang Nguyệt khinh khỉnh nhìn lướt qua cô, bởi Giang Nguyệt cảm thấy Tưởng Tiểu Mễ không xứng với Quý Vân Phi, vì cô học quá kém môn Toán, điểm thi lần nào cũng thua xa điểm của Quý Vân Phi.
Bạn cùng bàn bỗng hỏi nhỏ Tưởng Tiểu Mễ, “Tiểu Mễ, cậu và Quý Vân Phi đang quen nhau hả?”
Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu, “Không có.”
Thực tế thì cô và Quý Vân Phi cũng đâu cặp với nhau. Cậu biết nhà cô cấm yêu sớm, luôn lo lắng cho tâm trạng của cô.
“Thật không có?” Cô bạn cùng bàn cười, “Tớ không tin.”
Cô bạn này là người ít nói, tính tình nhút nhát, không thích ngồi lê đôi mách, chỉ lo học hành, vậy mà hôm nay lại có hứng thú nhiều chuyện.
Tưởng Tiểu Mễ nói dối, “Tớ và Quý Vân Phi học chung cấp hai, quan hệ cũng thân thiết, giống như tớ và Tằng Kha bây giờ vậy, cậu cũng thấy hôm qua Tằng Kha cũng muốn tìm Phan Nhân Nhân tính sổ đó.”
Hoá ra là vậy. Hèn chi, lúc đổi chỗ ngồi, Quý Vân Phi còn vẽ khuôn mặt khóc thảm thiết lên bài kiểm tra Toán của Tưởng Tiểu Mễ, té ra hai người là bạn từ hồi cấp hai. Cô bạn giờ mới dám nói với cô, “Nếu hai người không quen nhau thì mình nói cậu nghe chuyện này.”
Tưởng Tiểu Mễ cười, “Nói cái gì?” Tưởng Tiểu Mễ ngỡ cô bạn định nói xấu Quý Vân Phi.
“Thì Giang Nguyệt bên lớp A1 cũng thích Quý Vân Phi lớp chúng ta, lần trước nghe họ tám với nhau, Giang Nguyệt có Wechat của Quý Vân Phi, hai người còn học chung một trung tâm luyện thi, tối tối Giang Nguyệt hay nhắn tin hỏi Quý Vân Phi bài Toán.”
Tưởng Tiểu Mễ, “…” Cậu thích giảng bài cho con gái người ta buổi tối lắm à?! Hôm nay không cho cậu ăn bánh nữa!
Vận động viên, trọng tài, lẫn tình nguyện viên đều tập trung hết ở bãi thi đấu, biển người đông như ong vỡ tổ, Tưởng Tiểu Mễ dáo dác tìm bóng dáng Quý Vân Phi nhưng vẫn không thấy đâu.
Lúc học cấp hai, trường cũng tổ chức đại hội thể thao, cô không tham gia nên ngồi trên khán đài để xem mọi người thi đấu, khi đó ngồi cùng bàn với cô là một bạn nam, cậu ta yêu sớm, có bạn gái học khác lớp. Cô bạn gái này giỏi thể thao, nên mỗi lần trường tổ chức đại hội thể thao là cô ấy đăng ký tham gia khá nhiều hạng mục. Khi ấy, bạn nam đó muốn cỗ vũ cho bạn gái nên mang theo kính viễn vọng để tìm cho dễ. Tới lượt cô bạn đó thi là cậu ta phấn khích cả lên, còn đưa kính cho cô nữa, “Cậu nhìn đi, cô gái đeo số báo danh 035 đó, đẹp lắm đúng không?”
Cô chỉ nhìn cho có lệ, nào ngờ vừa nhìn thì bóng dáng Quý Vân Phi lọt ngay vào ống kính, lúc đó cậu vừa chạy cự ly dài 1500 mét xong, đang ngửa đầu uống nước. Miệng chai để cách miệng, dáng vẻ uống nước rất bảnh. Uống được nửa chai, cậu giội nước lên mặt, không quan tâm quần áo bị ướt.
“Thấy chưa? Rất đẹp đúng không?” Bạn nam cùng bạn hỏi lia lịa.
Cô bâng quơ đáp, “Phải, rất đẹp.” Thật ra đến cả bóng dáng cô bạn gái đó cô còn không nhìn, trong ống kính chỉ có mỗi Quý Vân Phi.
Tưởng Tiểu Mễ không nghĩ tới chuyện cũ nữa, tiếp tục tới thao trường tìm Quý Vân Phi, không ngờ chứng kiến cậu và Giang Nguyệt đang nói chuyện với nhau.
Giang nguyệt cũng là vận động viên, nghe Tằng Kha nói, Giang Nguyệt năm nay tham gia thi chạy 100 mét và 200 mét của nữ, còn chạy tiếp sức 4×100 mét nữ. Nhìn Quý Vân Phi nói chuyện với Giang Nguyệt, Tưởng Tiểu Mễ nheo mắt lại, lườm Quý Vân Phi đang đứng đằng kia.
Nói mãi nói miết, nói gì lắm thế, nãy giờ chưa xong! Kệ họ, Tưởng Tiểu Mễ lấy bài tiếng Anh ra xem.
Cô thò tay vào ba lô định lấy điện thoại, nào ngờ sờ phải một bịch gì đó. Là bịch kẹo dẻo QQ vị ô mai, không biết Quý Vân Phi nhét vào cặp cô lúc nào nữa. Tưởng Tiểu Mễ mở điện thoại, đeo tai nghe, rồi đăng nhập vào phần mềm, vừa nghe video tiếng Anh, vừa ăn kẹo.
Xung quanh ồn ào, lâu lâu có người hô ai đó cố gắng lên, cô lại chỉnh âm thanh lên thật lớn. Xem được vài phút, Tưởng Tiểu Mễ nói với bạn cùng lớp, “Tới lượt lớp mình thi thì nhớ gọi mình cổ vũ nhé.”
Bạn cùng lớp cười, biết rõ “lớp mình” mà cô nói là ai, ngoài Quý Vân Phi ra thì còn ai vào đây nữa, người bạn này nói như đinh đóng cột, “Nhất định sẽ gọi bạn.”
Đã tới vòng loại thi chạy 100 mét nam, các bạn nam dự thi đều di chuyển tới vạch xuất phát, đúng lúc cách khán đài Tưởng Tiểu Mễ đang ngồi hơn 10 mét.
Trong khi làm nóng cơ thể, mắt Quý Vân Phi nhìn chằm chằm vào khán đài. Tưởng Tiểu Mễ đang cúi đầu xem điện thoại, không chú ý cậu sắp thi đấu. Khi mọi người vào chỗ của mình, Quý Vân Phi nhìn Tưởng Tiểu Mễ lần nữa, nhưng cô nàng không thèm nhìn cậu.
Tiếng súng vang lên, Quý Vân Phi xuất phát chậm hơn những người khác.
“Chết tiệt!” Giờ cậu mới xuất phát, cắm đầu chạy về phía trước.
Trong đại hội thể thao lúc học cấp hai cũng như thế, cậu lo nhìn Tưởng Tiểu Mễ ngồi trên khán đài nên xuất phát chậm hơn những người khác hai giây, lúc sau cậu mới bàng hoàng nhận ra. May lần đó chạy cự li dài, cậu còn đuổi theo kịp, nhưng giờ chạy nước rút 100 mét, nháy mắt là tới đích ngay. Cậu còn tính khoe khoang trước mặt cô, giờ chắc tới đích chót nhất quá.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!