Thanh Xuân Của Tôi Đó!
Chương 14
Quý Vân Phi khúm núm đặt ly nước lên bàn làm việc, “Dạ không có chuyện gì hết, chỉ là thấy bạn cùng lớp bị người khác ăn hiếp nên em bức xúc, chuyện có vậy thôi thầy.”
Chủ nhiệm cười lớn hai tiếng “ha ha”, “Còn chưa chịu nói thật sao?”
Quý Vân Phi còn đang suy nghĩ làm sao bịa chuyện, một lát sau mới lên tiếng, “Không liên quan đến Tưởng Tiểu Mễ, là do em đơn phương theo đuổi bạn ấy, lúc đó nghe nói Phan Nhân Nhân ức hiếp bạn ấy, em nhịn không được muốn thể hiện một chút.”
Sau đó cậu còn thở dài, dáng vẻ trông rất thảm thương, “Tưởng Tiểu Mễ mỗi lần nhìn thấy em là tránh như tránh tà, lần trước còn nói rằng nếu em làm phiền bạn ấy nữa, bạn ấy sẽ xin thầy đổi chổ.”
Chủ nhiệm cau mày, “Giờ vẫn không chịu nói thật hả?”
Quý Vân Phi ngỡ ngàng, “Dạ? Sự thật chính là vậy đó thầy.”
Chủ nhiệm uống vài ngụm nước, rồi vạch trần lời nói dối trắng trợn của cậu, “Tối qua trên đường về nhà, thầy đã nhìn thấy em và Tưởng Tiểu Mễ, quan hệ của hai em không như em nói.”
Quý Vân Phi, “…” Căng rồi! Tối qua cậu và Tưởng Tiểu Mễ còn đút cho nhau ăn mà.
Chủ nhiệm, “Thầy luôn nghĩ rằng em có ý thức và khả năng tự kiểm soát mạnh mẽ hơn các bạn đồng trang lứa.” Ông tha thiết nhắn nhủ, “Mục tiêu của em không giống với các bạn, đừng để những chuyện này làm em xao lãng, nếu không em sẽ hối hận về sau. Về phần Tưởng Tiểu Mễ…”
Chủ nhiệm không nói hết câu, ông nheo mắt nhìn Quý Vân Phi, tỏ ý việc báo cho phụ huynh Tưởng Tiểu Mễ hay không phải xem biểu hiện của cậu, nếu như cậu chịu bỏ suy nghĩ yêu sớm này, ông tạm thời sẽ không báo cho phụ huynh của Tưởng Tiểu Mễ biết.
Quý Vân Phi chỉ sợ chủ nhiệm nói cho ba mẹ của Tưởng Tiểu Mễ biết, đến lúc đó cô sẽ rất thê thảm, nhưng nếu giả vờ hứa với thầy rằng sau này sẽ không theo đuổi Tưởng Tiểu Mễ nữa, thầy có thể sẽ đổi chỗ của họ, nói không chừng còn kêu bạn bè trong lớp giám sát họ nữa.
Thế thì, lúc ở trường không được phép nói chuyện với cô, ngay cả khi tan học cũng không thể tiễn cô về nhà, Tưởng Tiểu Mễ sẽ rất thất vọng cho xem.
Quý Vân Phi dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm tới luôn, “Thầy, em nói thật với thầy, em và Tưởng Tiểu Mễ quen nhau từ năm lớp bảy, được bốn năm rồi, tới giờ cũng không ảnh hưởng chuyện học, em và bạn ấy còn định thi vào cùng trường đại học.”
Chủ nhiệm khiếp sợ, “…!!”. Ông im lặng vài giây rồi nói, “Từ năm lớp bảy?”
Quý Vân Phi mở to mắt nói dối, “Vâng, sau ngày khai giảng, em bắt đầu theo đuổi bạn ấy, thành tích của bạn ấy khi đó hơi tệ, nhưng vì muốn thi vào cùng trường cấp ba với em nên mới cố gắng học hành, mà bạn ấy học dở Toán quá nên mới chuyển sang tập trung học môn Anh, rồi thi đậu vào trường chúng ta.”
Chủ nhiệm lớp nhớ rõ hai người học cùng trường cấp hai, là trường trung học tốt nhất ở địa phương. Con bé Tưởng Tiểu Mễ này không phải không cố gắng học môn Toán, mà do cứ đụng đến môn Toán là đầu óc lóng ngóng, giảng mãi không hiểu. Tuy nhiên, Tưởng Tiểu Mễ lại là niềm tự hào của giáo viên tiếng Anh, chưa ai có thể vượt qua được thành tích môn Anh của cô bé này.
Quý Vân Phi lấy điện thoại di động ra, tìm khung tin nhắn tối qua trong Wechat của cậu và Tưởng Tiểu Mễ, dĩ nhiên đây là bản đã được cắt xén. Trên đường đến văn phòng, cậu đã xoá những đoạn trò chuyện hơi mập mờ.
Cậu để di động lên bàn làm việc, “Thầy, thầy xem đi, tụi em toàn nói chuyện học hành, khi có thời gian, tụi em mới nói chút chuyện tình cảm, tiện thể thư giãn một tí.”
Chủ nhiệm chăm chú xem lịch sử trò chuyện của hai người, đa phần đều là Tưởng Tiểu Mễ hỏi Quý Vân Phi mấy bài Toán, hoặc Quý Vân Phi hỏi Tưởng Tiểu Mễ môn Anh, có khi hai người thảo luận đến rạng sáng. Mặc dù Tưởng Tiểu Mễ toàn hỏi những kiến thức cơ bản, nhưng Quý Vân Phi rất kiên nhẫn chỉ cô biết.
Quý Vân Phi nói tiếp, “Thầy, như thầy đã biết, em sẽ không bị sao hết, vì ba mẹ em không phản đối em yêu sớm, miễn đừng trễ nãi chuyện học là được.” Cậu cố tình ngừng lại rồi mới nói tiếp, “Nhưng gia đình Tưởng Tiểu Mễ không như thế, ba mẹ bạn ấy cổ hủ hơn, lỡ họ biết được, nhất định bắt tụi em chia tay, lúc đó không chỉ ảnh hưởng thành tích của Tưởng Tiểu Mễ, mà còn ảnh hưởng thành tích của em.”
Chủ nhiệm im lặng, ông uống ngụm nước, không cắt ngang lời cậu. Chiêu lấy lùi làm tiến lại thêm chút đe doạ này của cậu dùng rất trơn tru.
Quý Vân Phi, “Thầy, em biết trong mắt người lớn các thầy, tình yêu tuổi học trò của tụi em rất vớ vẩn, nhưng tụi em đã bên nhau bốn năm rồi, lại rất ít khi cãi nhau, tụi em đều cùng cố gắng thi vào đại học.”
Dứt lời, cậu hứa chắc nịch, “Nếu thành tích của em và Tưởng Tiểu Mễ bị thụt lùi, không cần thầy nói, em cũng sẽ chủ động chia tay Tưởng Tiểu Mễ, như vậy được chưa thầy? Giống như thầy nói, mục tiêu của em đâu phải chỉ thi đậu đại học.”
Cậu sẽ không làm ảnh hưởng thành tích của Tưởng Tiểu Mễ, cậu cũng không cho phép thành tích của mình sụt giảm, cậu đã lên kế hoạch cho việc học tập và thậm chí là sự nghiệp trong tương lai. Trong tương lai, cậu nhất định phải đạt được thành tựu vẻ vang, cậu không thể làm một người bình thường được, bởi với xuất thân bình thường, làm sao cậu xứng với Tưởng Tiểu Mễ được?
Quý Vân Phi nhìn chủ nhiệm với vẻ chân thành, “Thầy à, thầy hãy tin em.”
Chủ nhiệm trầm ngâm một lúc, trong lòng thở dài, rồi đưa di động lại cho Quý Vân Phi, “Niềm tin phải đến từ hai phía, thầy tin em, cũng mong em đừng làm thầy thất vọng.”
Quý Vân Phi thở phào nhẹ nhõm, “Cám ơn thầy.”
Chủ nhiệm nói tiếp, “Cám ơn suông không có thành ý.” Ông chỉ xấp bài kiểm tra Toán chưa chấm xong, “Em giúp thầy chấm đống bài này đi.”
Quý Vân Phi, “…Vâng.”
Thầy Lư trêu cậu, “Không cản trở em hẹn hò với Tưởng Tiểu Mễ chứ?”
Quý Vân Phi, “…” Cậu nào dám cãi lại, đành tìm cái ghế rồi ngồi xuống, ngoan ngoãn chấm bài.
Thầy Lư giữ chức chủ nhiệm, nên phải tham gia cuộc họp, ông giao nhiệm vụ cho Quý Vân Phi rồi đi đến phòng họp.
Quý Vân Phi lật coi lại những bài thi đã được chấm, những bài thầy chấm đều là của những học sinh khá, có lẽ bài của cậu được chấm đầu tiên nên mới nằm dưới cùng.
Quý Vân Phi lục lọi đống bài thi chưa được chấm, cuối cùng tìm được bài thi của Tưởng Tiểu Mễ, cậu cười toe toét, rất nghiêm túc sửa bài của cô. Tuy mỗi lần gạch chéo, cậu không đành lòng, nhưng lại không thể châm chước, bởi nếu làm vậy thì thầy sẽ phát hiện ra. Sau khi chấm hết bài cô, cậu tính thử điểm, cô thi được 96 điểm.
Điểm thi không tệ, đạt tiêu chuẩn rồi.
Bài thi trắc nghiệm lần này khó hơn bài thi giữa kì, đến cậu còn bỏ một câu, vậy mà cô thi được 96 điểm, cũng có tiến bộ rất lớn.
Hay là ghi gì đó lên bài của cô nhỉ?
Nghĩ thế, Quý Vân Phi bắt chước chữ viết của thầy, viết một câu lên bài thi của cô: “Phải vậy chứ, có tiến bộ, cố gắng lên!”.
Hôm nay, Tưởng Tiểu Mễ phải đi học thêm, dù Quý Vân Phi không có giờ học thêm, cậu cũng sẽ tới trung tâm cùng cô, vậy mà hôm nay cô đợi mòn mỏi, sắp phải vào lớp nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Quý Vân Phi đâu.
Cô gửi tin nhắn cho cậu: [Cậu đâu rồi?]
Qua hai phút, không có tin nhắn phản hồi. Cô toan cất điện thoại thì có tin nhắn đến, Tưởng Tiểu Mễ ngỡ là của Quý Vân Phi, nào ngờ là của anh họ.
Anh họ: [Em muốn mua bút gì?]
Tưởng Tiểu Mễ và anh họ sống khác múi giờ, bên chỗ anh họ chắc khoảng sáu giờ sáng: [Anh, anh dậy sớm thế?]
Anh họ: [Ừ, tại gần đây nhiều việc.]
Tưởng Tiểu Mễ: [Vậy anh phải chú ý sức khoẻ, à phải rồi, anh, loại bút mà anh hay mua cho em hồi trước đó, bút xài tốt lắm, anh mua cho em thêm mấy hộp nhé.]
Anh họ: [Lần trước anh cho em hai hộp rồi mà? Mới đó mà xài hết rồi hả]
Tưởng Tiểu Mễ: [Dạ.]
Anh họ: [Em ăn bút thay cơm hả?]
Tưởng Tiểu Mễ: “…” Cô trả lời bừa: [À, em bán cho bạn em một hộp rồi, bạn em kêu xài tốt nên muốn mua.]
Anh họ hỏi: [Bán nhiêu?]
Tưởng Tiểu Mễ: [Em không lấy nhiều, lấy 100 tệ tượng trưng thôi.] Cô biết loại bút này rất mắc.
Anh họ: [Vậy em chuyển khoản 100 tệ cho anh.]
Tưởng Tiểu Mễ: “…!!”
Cô linh cảm anh họ hình như biết cô lấy bút tặng cho người khác, nên không dám nói tiếp, bèn lảng sang chuyện khác: [Anh, chừng nào anh về nước?]
Anh họ: [Sau mùng một Tết, tới lúc đó sẽ gặp em.] Rồi nhắn tiếp hỏi cô: [Tết này chú Hai về không?]
Tưởng Tiểu Mễ: [Chắc ba sẽ nghỉ thêm hai ngày sau mùng một, bữa nào ba ở nhà thì em sẽ báo anh biết, để anh né ra.]
Anh họ cũng không muốn gặp ba của cô, vì ba quá nghiêm khắc với anh.
Đã đến giờ vào lớp, Tưởng Tiểu Mễ vội đeo ba lô, chống nạng đi vào phòng học. Cô liếc nhìn về phía thang máy, Quý Vân Phi vẫn không thấy xuất hiện.
Hôm nay Đằng Tề không làm phiền cô, sau khi tan học, cậu ta chỉ chào cô rồi vội vã đi về. Thật ra vì Đằng Tề nôn nóng muốn nhìn chiếc xe đạp mới mua, nên muốn nhanh chóng về nhà xem thử. Ngày mai là cậu ta có thể cùng về nhà với Tưởng Tiểu Mễ sau khi tan học, cư xá của họ ở sát nhau, nên rất tiện đường, nghĩ thôi đã thấy có duyên.
Tưởng Tiểu Mễ đợi các bạn về hết mới ỉu xìu chống nạng ra khỏi lớp.
“Tớ sống sờ sờ thế này mà cậu không thấy hả?” Quý Vân Phi buồn bã nói.
“Làm tớ sợ muốn chết!” Tưởng Tiểu Mễ không ngờ Quý Vân Phi đợi cô ở ngoài cửa, cậu uể oải dựa vào tường.
“Đưa ba lô cho mình.” Cậu với tay cầm lấy ba lô của cô.
“Nãy cậu đi chơi bóng rổ hả?” Tưởng Tiểu Mễ hỏi.
“Phải.” Quý Vân Phi không nhắc đến việc chấm bài. Cậu đưa cho cô ly cà phê mua mang về, “Mình bỏ đường với sữa vô rồi.”
Tưởng Tiểu Mễ, “Đã nói tớ mời cậu uống cà phê mà?”
Quý Vân Phi ra vẻ ga lăng, “Ai mời cũng như nhau thôi, tính toán chi không biết.”
Tưởng Tiểu Mễ không tiếp lời của cậu, cô bưng ly cà phê lên uống vài hớp, hòng giấu đi niềm vui tung tăng như chim sẻ, đến nỗi quên mình đang uống cà phê nóng, suýt nữa làm cổ họng bị phỏng.
Mỗi lần Quý Vân Phi tới đón cô tan học, thật ra là đứng đợi đón cô ngoài lớp, rồi đưa cô đến trước cửa thang máy, dù khoảng cách từ lớp đến thang máy chỉ chừng hai mươi, ba mươi mét. Cậu chưa bao giờ đi cùng thang máy với cô, mà luôn tự đi bộ xuống dưới. Sau đó, cậu lại đạp xe theo sau xe cô một lúc trên đường về nhà, dù quãng đường này chỉ hơn mười phút thôi.
Chỉ khi cô về đến cư xá, cậu mới chịu đạp xe về nhà mình.
Dù mưa dù nắng đều không đổi thay.
Thứ sáu tiếp tục có đại hội thể thao, chủ nhiệm đến lớp tiết đầu để thông báo một số chuyện.
Chuyện thứ nhất là danh sách học sinh tham gia cuộc thi Toán năm nay đã có. Có hai bạn lớp cô có tên trong danh sách, Quý Vân Phi và tổ trưởng môn Toán của lớp.
Chủ nhiệm cũng đọc tên những bạn khác tham gia cuộc thi, Tưởng Tiểu Mễ chỉ biết hai người trong danh sách đó, một là Giang Nguyệt, một người khác là Hoắc Dương học lớp A2. Sở dĩ cô biết Hoắc Dương, vì Tằng Kha suốt ngày léo nhéo tên cậu ta. Hoắc Dương là người Tằng Kha thương thầm, vẻ ngoài khá bảnh trai, thành tích luôn nằm trong Top 10 của khối.
Trước khi thông báo tiếp, chủ nhiệm còn nói, “Thầy sẽ phụ đạo cho những bạn tham gia cuộc thi Toán sau giờ tự học vào mỗi buổi chiều, địa điểm phòng học là phòng thông tin ở tầng năm.”
Tưởng Tiểu Mễ theo bản năng quay sang nhìn Quý Vân Phi, sau này mỗi ngày cậu phải đi học phụ đạo, sẽ không thể cùng cô đến trung tâm luyện thi, chắc hẳn cậu cũng không còn sức mà phụ đạo môn Toán cho cô.
Lời cô đã hứa với ba thì tính sao đây?
Trên bục giảng, chủ nhiệm tiếp tục nói thông báo thứ hai: đã có điểm bài thi môn Toán hôm thứ tư, điểm thi khá tốt.
Thầy đưa bài cho những bạn bàn đầu, để họ phát bài cho mọi người.
Lúc Tưởng Tiểu Mễ nhìn bài thi của mình mà sững sờ không thôi, thầy còn viết lời bình cho cô? Trong lòng cô bỗng dưng ấm áp hẳn lên, cứ nhìn dòng chữ màu đỏ mãi.
“96 điểm?” Quý Vân Phi biết rõ còn cố hỏi.
Tưởng Tiểu Mễ gật mạnh đầu, không giấu được niềm vui trên môi, vẻ mặt cô thoả mãn, “Thầy còn cổ vũ mình nè.” Cô vui đến nỗi muốn chia sẻ niềm vui này cùng cậu, “Cậu nhìn đi, là Thầy ghi nè.” Cô để bài thi lên bàn của cậu, chỉ tay vào hàng chữ.
Trên bục giảng, chủ nhiệm lặng lẽ quan sát hai người họ. Có lẽ, sau này ông cũng nên học theo Quý Vân Phi, không nên tiết kiệm lời khen. Ông sẽ làm một bản thống kê thành tích sau mỗi kì thi, học sinh nào có tiến bộ, cho dù chỉ một chút, ông cũng sẽ ghi vài câu cổ vũ trên bài thi.
Quý Vân Phi còn giả bộ chăm chú nhìn hàng chữ, mỉm cười, “Chiều này tan học sẽ mua sô cô la cho cậu ăn, coi như thưởng cậu có tiến bộ.”
Tưởng Tiểu Mễ đồng ý nhanh như chớp, “Được.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!