Thanh Xuân Của Tôi Đó!
Chương 34
Tưởng Tiểu Mễ ngồi xếp bằng trên thảm gửi tin nhắn cho Quý Vân Phi: [Chúc may mắn:) ], vậy là sáng mai cậu thức dậy sẽ đọc được.
“Uống không?” Chú Năm đưa cho cô một lon bia ướp lạnh.
Tưởng Tiểu Mễ không nhận lấy, cô lo lắng, “Uống có bị say không chú?”
“Nếu con có được di truyền của ba con, dù uống mười lon cũng không say.” Chú Năm mở khoá nắp lon bia, hơi lạnh bốc ra từ miệng lon, bọt bia cũng tràn ra ngoài.
“Tối nay xem như mừng con được “giải phóng”, uống chút không sao đâu”. Sau đó, chú Năm lại dặn dò, “Con gái chỉ được uống bia ở nhà, phải có người nhà uống cùng, không thì ở bất cứ tình huống nào cũng không được phép uống.”
Tưởng Tiểu Mễ nhấp môi, ngụm bia lành lạnh, thơm mùi lúa mạch.
“Chú Năm, chú không buồn ngủ hả?”
“Không, vẫn chưa quen múi giờ.” Chú Năm lại lấy cho cô vài món ăn vặt.
Bỗng, tiếng chuông cửa vang lên, Tưởng Tiểu Mễ và chú Năm cùng nhìn nhau, cô hỏi, “Trễ vậy ai còn đến nữa?”
Chú Năm cau mày, “Không biết nữa, để chú coi thử.”
Chú Năm vừa xem thử ai đến thì đã nhíu chặt mày, vội vàng bước tới thu dọn đống đồ ăn trên bàn trà, rồi nhanh chóng bảo Tưởng Tiểu Mễ, “Con mau nấp đi, chú Tư của con tới.”
“Chú Tư?”
“Ừ.”
“Sao chú Tư biết chú ở nhà?” Nhà của chú Tư đã mua một căn kế bên nhà của chú Năm, nhưng chú ấy chỉ đến đây ở mỗi khi đi công tác.
“Lúc nãy chú đậu xe ngay chỗ của chú Tư con, chú đâu biết anh ấy cũng tới Thượng Hải công tác.” Chuông cửa vang lên không ngừng, chú Năm giục Tưởng Tiểu Mễ, “Mau trốn đi.”
Tiểu Mễ túm lấy ba lô, không kịp chạy lên lầu, nên cô trốn vào một trong những gian phòng dưới lầu. Vì không bật đèn nên căn phòng tối đen như mực, cô lén mở hé cửa đủ để nhìn được phòng khách.
Chú Tư bước vào nhà, ngồi đối diện với chú Năm, đúng ngay chỗ lúc nãy cô đã ngồi.
“Nửa đêm nửa hôm tự mình uống bia với mình sao?” Chú Tư đảo mắt nhìn bàn trà.
“…” Vừa rồi quên khuấy việc cất lon bia, nhưng chú Năm vẫn bình thản đáp lời, “Mở sẵn bia cho anh đấy.”
Chú Tư “a” một tiếng, anh ta biết Tưởng Tiểu Mễ đã uống lon bia này, nhưng không lập tức vạch trần lời nói dối, “Sao nói đi công tác về mệt gần chết, không ở nhà nghỉ ngơi lại chạy lên Thượng Hải làm gì?”
Chú Năm cười như không cười, “Nhớ sông Hoàng Phố, chạy lên ngắm cho đỡ nhớ.”
“…”
Tưởng Tiểu Mễ nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện của hai người họ, cô vội che miệng lại, suýt nữa đã bật cười.
Chú Tư híp mắt, nhìn chằm chằm vào chú Năm, anh ta không muốn cãi nhau, đành nói vòng vo, “Nghe anh Hai nói bữa giờ em đưa đón Tiểu Mễ đi thi? Sao tới Thượng Hải không dẫn nó theo? Lỡ nó ở nhà một mình buồn thì sao?”
Chú Năm, “Em về rồi dẫn nó đi biển chơi.”
Chú Tư cười khỉnh, “Đi biển? Em gạt anh Hai thì có. Tưởng Tiểu Ngũ, Tiểu Mễ không hiểu chuyện thì thôi, chẳng lẽ em cũng thế? Nó muốn đến Thượng Hải gặp tên nhóc kia, em lại điên theo nó hả?”
Chú Năm trầm ngâm nhìn chú Tư, “Anh bị anh Hai tẩy não rồi hả? Tình cảm tụi nhỏ đang tốt đẹp như vậy, các người cứ thích phá hoại là sao?”
Chú Tư, “Nhưng cũng phải tuỳ mức độ, em xem có người lớn nhà nào lại dung túng con cái vậy không? Sớm muộn gì em cũng hại Tiểu Mễ.” Anh ta nhấn mạnh lần nữa, “Tiễu Mễ mới mười chín tuổi.”
Chú Năm tiếp lời, “Đúng vậy, trưởng thành rồi.”
“… Tưởng Tiểu Ngũ, em đừng cãi anh. Ngay cả khi hai đứa nó yêu nhau thì sao chứ, cũng chẳng kéo dài được bao lâu, anh không có quan niệm môn đăng hộ đối, nhưng hai đứa nó còn quá nhỏ, tình cảm mười mấy tuổi đầu thì sao lâu dài được chứ?”
Chú Năm dĩ nhiên không ủng hộ quan điểm này, “Sao không lâu dài được? Hai đứa nhỏ chỉ yêu thương nhau vậy thôi, các người cứ phức tạp hoá lên chi vậy? Chúc phúc tụi nó không phải còn hay hơn à?”
Trời sắp sáng, chú Tư bận rộn cả ngày nay cũng đã mệt rã rời, anh ta chẳng muốn đôi co, bèn rút một tấm “thẻ đen” từ ví tiền, ném lên bàn trà, “Tiểu Mễ biết mật mã, nói cho nó biết, có hẹn hò cũng không được dùng tiền của con trai.”
Dứt lời, anh ta đứng dậy, bước ra khỏi nhà.
Thấy cửa khép lại, Tưởng Tiểu Mễ mới dám mở cửa phòng ra, chạy chậm tới, “Sao chú Tư biết con ở đây hay thế?”
Chú Năm, “Không thì sao anh ấy lăn lộn trên thương trường được?”, rồi chỉ vào tấm thẻ, “Cất đi, quà mừng của chú Tư con đó.” Sau đó lại mỉa mai, “Tưởng Tiểu Tứ ném thẻ nhìn cũng bảnh đấy chứ.”
Tưởng Tiểu Mễ nhận lấy tấm thẻ, “Chú Tư có cho con một tấm thẻ rồi, con còn chưa xài nữa, hôm nay chú giận quá nên váng đầu hay sao mà còn cho con thêm tấm nữa.”
Nghiền ngẫm một lúc, chú Năm mới lên tiếng, “Chú Tư con không phải giận quá váng đầu, mà chú ấy muốn mượn tấm thẻ này nói con biết, con và bạn trai tương lai của con chênh lệch quá lớn, đây là vấn đề không thể chối bỏ được.”
Sau đó, chú kiên nhẫn phân tích cho cô nghe, “Đối với người bình thường, việc chú đưa thẻ đen cho cháu gái mình là chuyện kinh thiên động địa, nhưng với gia đình chúng ta lại rất bình thường, nó cũng giống như cô hay chú tặng cháu mình đôi giày Nike nhân dịp sinh nhật mười tám tuổi.”
Tưởng Tiểu Mễ cất thẻ đen vào trong ví, không phản bác lại.
Chú Năm nói tiếp, “Chú Tư có lòng tốt nhắc con, tới khi tình cảm hai đứa phai nhạt, tự dưng con sẽ thấy mình và Quý Vân Phi có khoảng cách quá lớn, và vấn đề tự nhiên xuất hiện.”
Tưởng Tiểu Mễ rất chắc chắn, “Con sẽ không cãi nhau với cậu ấy, cũng không để tâm chuyện cậu ấy không có tiền.”
Chú Năm, “Chuyện tình cảm rất khó nói trước, đặc biệt là tụi con còn nhỏ, chưa biết chừng mới quen nhau vài tháng đã chia tay, chính vì sợ con bị tổn thương nên ba và chú Tư mới lo lắng cho con như thế. Chú thì không nghĩ nhiều vậy, chú thấy tình yêu ở tuổi này rất trong sáng, rất khó có được. Chú dĩ nhiên cũng mong hai đứa có thể hạnh phúc bên nhau mãi.”
Thật ra anh ta cũng rất tán dương Quý Vân Phi, “Đợi tám mười năm nữa, Quý Vân Phi cũng sẽ giỏi không kém gì chú hay chú Tư, nhưng trong mười năm đó, con phải cân bằng mối quan hệ của con và Quý Vân Phi, không thì muốn qua khỏi tốt nghiệp đại học cũng khó.”
Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, “Con biết bản thân phải làm gì rồi, cám ơn chú Năm.”
Chú Năm hất cằm về phía lon bia, “Mau uống đi, xong còn đi ngủ nữa.”
“Dạ, chú Năm ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
“Mai con ở ngoài trường đợi Quý Vân Phi à?” Đang bước trên cầu thang, Tưởng Tiểu Mễ bị chú Năm hỏi.
Tưởng Tiểu Mễ, “Vâng, chiều mai thi môn cuối, con ở ngoài trường đợi cậu ấy.”
Chú Năm cười nói, “Con sẵn sàng gặp phụ huynh rồi hả?”
Tưởng Tiểu Mễ rất chân thành giải thích, “Ba mẹ của cậu ấy bận nên không đưa đón được, nếu ba mẹ cậu ấy tới đón thì sao con dám chờ.”
“Ừ, mai đi chơi vui vẻ nhé.” Chú Năm mở laptop, anh ta phải photoshop vài tấm hình đi biển rồi đăng lên Wechat, không thì khẳng định sẽ bị nghi ngờ.
Tưởng Tiểu Mễ trằn trọc trên giường không ngủ được, phòng cô ở trên lầu, những luồng gió mát của mùa hè thổi rèm bay phơ phất. Cô phải suy nghĩ rất nhiều thứ, nào là mai mặc gì khi gặp Quý Vân Phi, rồi thì có nên trang điểm “sương sương” không, hay phải thoa son môi màu gì. Thật ra, cô đã lén lấy trộm ít đồ trang điểm của mẹ. Rồi cô lại nghĩ, Quý Vân Phi sẽ thế nào khi nhìn thấy cô, sẽ nói với cô những gì?
Cô càng nghĩ lại càng phấn khích, đã bốn giờ sáng mà đầu óc vẫn tỉnh táo, không chút buồn ngủ. Cô không nhớ mình thiếp đi từ lúc nào, ngủ một mạch đến trưa hôm sau.
Quý Vân Phi đã nhắn tin trả lời: [Ngủ ngon nhé, tớ đi thi đây.], tin nhắn được gửi lúc sáu giờ hơn.
Sau khi thức dậy, Tưởng Tiểu Mễ chọn đồ rất kỹ càng, đây cũng là lần thứ hai cô trang điểm vì Quý Vân Phi.
Chú Năm vẫn chưa thức, cô đành tự mình đến nhà bếp tìm đồ ăn. Cô không biết nấu ăn, nên làm một ly mì gói ăn qua bữa. Chưa đến hai giờ trưa, Tưởng Tiểu Mễ đã đứng chờ Quý Vân Phi ngoài trường thi, đó là trường cấp ba cũ của cô. Hai năm rưỡi trôi qua, ngôi trường vẫn không thay đổi, chỉ là cây cối chung quanh đã cao hơn nhiều. Do khu vực này cấm xe ra vào, Tưởng Tiểu Mễ xuống xe, đi bộ tới. Dưới những cây dù trước cổng trường đều là những phụ huynh đứng sẵn chờ con em mình thi xong, họ vừa trò chuyện vừa dùng tờ rơi quạt cho mát.
Tưởng Tiểu Mễ len lỏi tìm một chỗ trống dưới những cây dù, với gương mặt xinh xắn, không ít phụ huynh đã chú ý tới cô. Ba Quý cũng nhìn thấy Tưởng Tiểu Mễ, ông không muốn nhìn cũng không được, vì Tưởng Tiểu Mễ đứng che nắng ngay cây dù ông đang đứng, chỉ vừa nhìn sơ thì ông đã nhận ra Tưởng Tiểu Mễ ngay.
Sau một tiếng chờ đợi, tiếng chuông vang lên báo hiệu cuộc thi chấm dứt.
Tưởng Tiểu Mễ lấy chiếc gương nhỏ từ trong túi xách ra, cầm bằng hai tay, và soi thật kỹ, tóc tai quần áo vẫn gọn gàng, lớp trang điểm cũng không bị phai. Cô thấp tha thấp thỏm, bước tới gần cổng để đợi.
Sau mười phút, sân trường trở nên náo nhiệt. Các học sinh bước ra từ các dãy lầu, Quý Vân Phi thi ở dãy lầu chính, lại ở lầu một nên ra nhanh hơn. Dù đi trước cậu có rất nhiều bạn học khác, Tưởng Tiểu Mễ gần như nhận ra Quý Vân Phi ngay lập tức. Mặc kệ cậu có nhìn thấy mình không, cô vui mừng vẫy tay gọi.
Quý Vân Phi vốn đang lơ đãng, thấy có ai đó đang vẫy gọi, nhưng không ngờ người đó là Tưởng Tiểu Mễ.
Thế là cậu ngẩn ngơ, đây không phải là Tưởng Tiểu Mễ sao?
Lúc này cậu vẫn chưa phản ứng, chừng vài giây sau mới sửng sốt.
Tưởng Tiểu Mễ??
Từ sửng sốt biến thành mừng rỡ đến ngây ngất, tất cả chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Quý Vân Phi lao như tên bay ra cổng trường, vừa chạy vừa liến thoắng, “Xin lỗi, cho qua, cho qua, cảm ơn, cảm ơn.” Khi nói xong lời này, cậu cười toe toét. Cậu cũng chẳng màng chuyện va chạm với vài bạn học khác khi chạy ra cổng, bởi trong mắt cậu bây giờ chỉ nhìn thấy được Tưởng Tiểu Mễ.
Lúc chạy đến chỗ Tưởng Tiểu Mễ, cậu suýt nữa thắng không kịp, thở hổn hển, gương mặt tràn ngập vui vẻ, cậu vuốt đầu cô, “Sao cậu tới đây?”. Hỏi xong, cậu nghẹn ngào, cậu không biết diễn tả tâm trạng này thế nào nữa.
Tưởng Tiểu Mễ cười dịu dàng, “Đón bạn trai mình thi xong.”
Quý Vân Phi rốt cuộc kiềm chế không nổi cảm xúc, ném luôn ba lô xuống đất, ôm cô xoay vòng trên không.
“Quý Vân Phi, cậu làm gì thế, thả mình xuống.” Tưởng Tiểu Mễ mặt đỏ bừng, xung quanh đang có rất nhiều người, không chỉ có học sinh mà còn có phụ huynh nữa.
Cô đánh vào vai cậu, “Thả mình xuống!”
Đầu óc Quý Vân Phi làm gì còn nghe vào, cậu vẫn ôm cô xoay vòng vòng. Các bạn học đều biết Quý Vân Phi, mọi người vây quanh bàn tán.
Xoay đã đời rồi chóng mặt, Quý Vân Phi mới chịu thả Tưởng Tiểu Mễ xuống, cậu xém chút là đứng không vững.
Ngập ngừng vài giây, cậu không biết phải nói gì ngoài việc hôn lên trán của Tưởng Tiểu Mễ.
Và ba Quý ở “cách đó rất gần”, “…”
Thanh niên thời nay đúng là không còn e dè gì cả, chẳng ngại ngần thể hiện tình cảm trước đám đông.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!