Thanh Xuân Của Tôi Đó!
Chương 5
Cả Tưởng Tiểu Mễ cũng không đi ra ngoài, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Quý Vân Phi, cô còn chưa hoàn thành nhiệm vụ Tằng Kha giao cho mình đây. Cô dùng bút khều Quý Vân Phi, “Ê, cậu không tham gia đại hội thể thao à?”
“Hả?” Quý Vân Phi xoay qua nhìn cô, “Đang nói chuyện với mình sao?”, lúc nãy cậu ta mải mê suy nghĩ chuyện khác, không ngờ cô sẽ bắt chuyện với mình, nên không nghe rõ cô nói gì.
“Cậu không tham gia đại hội thể thao à?”
“Có chứ, chạy tiếp sức 100 với 200 mét đó.” Rồi cậu hỏi tiếp, “Có gì à?”
Tưởng Tiểu Mễ, “À, Tằng Kha nói trong lớp mình không ai chịu đăng ký chạy cự li dài hết.”
Quý Vân Phi cười, cậu biết tỏng nhưng vẫn vờ hỏi, “Cậu định nói gì với mình sao?”
Tưởng Tiểu Mễ nịnh nọt, “Cậu là uỷ viên ban thể thao mà, đến cậu còn không tham gia thì phải bỏ luôn hạng mục này đó, mà điểm tích luỹ hoạt động này cao mà, không tham gia thì tiếc lắm.”
Quý Vân Phi một tay chống cằm, một tay xoay bút, dáng vé lười nhác, “Không chạy nổi.”
Tưởng Tiểu Mễ, “Hồi học cấp hai, cậu đoạt quán quân chạy cự ly dài còn gì?” 1500 mét lận đấy, cậu ta bỏ xa người về thứ hai, trong khi cậu ấy lại là người xuất phát cuối cùng. Cô nghe phong thanh cậu ấy lo nhìn khán đài nên mới xuất phát chậm, cũng không biết lúc ấy cậu ta lo nhìn cái gì.
Quý Vân Phi kinh ngạc, lập tức hỏi, “Cậu vẫn còn nhớ?”
Tưởng Tiểu Mễ không thừa nhận, “À, nãy Tằng Kha mới nói tớ nghe.” Cô chột dạ, theo bản năng lấy bút gãi cằm, đây là thói quen mỗi khi cô nói dối.
Quý Vân Phi hỏi, “Vậy cậu không nhớ sao?”
Tưởng Tiểu Mễ không trả lời, vội đánh trống lảng, “Cậu là uỷ viên ban thể thao, dù sao cũng phải tham gia ít nhất một mục chứ, nếu 3000 mét quá sức thì chạy 1500 mét thôi cũng được.”
Quý Vân Phi nhìn cô lom lom chừng vài giây, chợt mỉm cười, không đáp mà hỏi ngược lại, “Thế cậu biết tại sao lúc đó tớ lo nhìn gì đến nỗi quên cả xuất phát không?”
Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu, làm sao cô biết được chứ, cô theo phép lịch sự hỏi cậu, “Tại sao?”
Quý Vân Phi tạm thời đổi ý định, “Sau này sẽ nói cậu nghe.”
Tưởng Tiểu Mễ: “…” Anh chàng này mưa nắng thất thường ghê.
Cô mau chóng quay lại chủ đề chính, “Thế giờ cậu có tham gia không?”
Quý Vân Phi gật đầu, “Được, tham gia cả hai cự ly.” Cậu vui vẻ đồng ý, nhưng phải có điều kiện, “Đến lúc đó cậu kêu hết mấy bạn nữ lớp mình đến cổ vũ tớ, không thì tớ không chạy đâu.”
Tưởng Tiểu Mễ nhìn cậu ta như sinh vật lạ, vậy là cậu ấy đồng ý rồi hả?
“Tham gia thật hả?” Cô không dám tin, bèn hỏi lại cho chắc.
Quý Vân Phi, “Gạt cậu chi? Nhớ tới cổ vũ mình đấy.” Cậu nhấn mạnh lần nữa.
Tưởng Tiểu Mễ vốn định hai ngày đại hội thể thao này ở nhà nghỉ ngơi, sẵn tiện ôn lại bài, song, cậu đã nể mặt tham gia chạy cả hai cự ly, cô cũng nên có qua có lại, tới cổ vũ cậu ấy.
Sau khi tan học, Quý Vân Phi cùng nhóm Tiểu Bàn đi tới sân bóng rổ, trùng hợp gặp cậu bạn lớp bên cạnh.
“Chơi bóng rổ à?”
“Ừ.” Quý Vân Phi gác chân lên bồn hoa bên cạnh, cậu xắn ống quần, nghiêng đầu nhìn về phía cậu ta, “Chơi chung không?”
“Để mai chơi với mấy cậu, nay phải học thêm rồi.” Cậu bạn hỏi, “Nay cậu không học thêm à?” Cậu ta học thêm cùng một trung tâm với Quý Vân Phi, trung tâm nằm cách trường học không xa, đa số học sinh trong trường đều học thêm ở đó.
Quý Vân Phi, “Có, sáu giờ.” Vẫn còn thời gian để cậu chơi bóng rổ.
Cậu bạn xua tay, “Thôi đi đây.”
“Đậu xanh, hôm nay tớ cũng phải đi học thêm mà quên mất.” Tiểu Bàn ngao ngán, quành lên lớp lấy sách, “Mình không đi nữa đâu, mấy cậu chơi đi.”
Quý Vân Phi nói đùa, “Học nhiều chán chết, cúp đi.”
Tiểu Bàn bước được mấy bậc thang, nghe thế xoay đầu lại, “Lớp học thêm đó gửi điểm danh về điện thoại của phụ huynh đó, mẹ tớ mà biết tớ cúp học, không đánh tớ què luôn mới lạ.” Dứt lời, cậu ta chạy một mạch lên lầu.
Tiểu Bàn gặp Giang Nguyệt ở cửa lớp, cậu ta không quen Giang Nguyệt nên không chào cô bạn, tuy nhiên, Giang Nguyệt lại là người bắt chuyện trước, “Này bạn, có thấy Quý Vân Phi không?”
Tiểu Bàn đáp, “Ở sân bóng rổ ấy.”
Giang Nguyệt sửng sốt, “Không phải nay cậu ta phải đi học thêm sao?” Giang Nguyệt và Quý Vân Phi học chung lớp học thêm Toán, trước chưa quen biết, cô gần như không nói chuyện với cậu, thấy dạo này cả hai thân hơn, cô định tới tìm cậu cùng tới lớp học thêm.
Tiểu Bàn, “Cậu ta thấy còn thời gian nên đi chơi bóng thôi.” Tiểu Bàn không biết Giang Nguyệt cũng học cùng một trung tâm với Quý Vân Phi, cậu ta hiếu kỳ hỏi, “Ngay cả giờ học thêm của Quý Vân Phi cũng nói cậu nghe hả?”. Hai người này tiến triển nhanh như chớp.
Giang Nguyệt chỉ cười, không giải thích thêm.
Tưởng Tiểu Mễ vừa khéo đang đi ra khỏi lớp, cô và Giang Nguyệt bốn mắt nhìn nhau liền lơ đi, coi nhau như không khí.
Tiểu Bàn không có thời gian tán dóc với Giang Nguyệt, cậu vào lớp lấy sách học thêm xong, vội vã chạy xuống lầu.
Trong sân bóng, bỗng nhiên có người hô lên với Đằng Tề, “Ê ê, vợ cậu, Tưởng Tiểu Mễ kìa.”
Đằng Tề vốn đang cản bóng của Quý Vân Phi, nghe người bạn hô lên, cậu ta cũng mặc kệ mọi thứ, dáo dác nhìn chung quanh thì thấy Tưởng Tiểu Mễ ngồi ở yên sau chiếc xe điện.
Vì chân cô bị thương, bảo vệ cổng trường du di cho dì giúp việc chạy xe vào trường đón cô. Đang giờ tan trường, trên đường nhiều người, dì ấy chạy rất chậm, tốc độ không khác so với người đi bộ.
“Người đón là mẹ bạn ấy hả? Sao nhìn không giống gì hết.” Có người nói.
Đằng Tề, “Là dì của bạn ấy.”
Lúc còn nằm viện, Tưởng Tiểu Mễ đã giới thiệu như thế. Đến khi cô xuất viện, cũng không thấy ba mẹ cô đến đón, cô giải thích rằng ba mẹ mình đang bận công việc ở xa, ngày thường cô sống cùng dì mình.
“Nghe nói cậu tính theo đuổi Tưởng Tiểu Mễ? Thật hay giả thế?” Một bạn nam thắc mắc.
“Giả sao được?” Đằng Tề cam đoan chắc như đinh đóng cột, “Một tháng nữa là em ấy sẽ về với anh đây thôi”, rồi cười nói: “Tối nay mình về viết thư tình cho bạn ấy.”
Đây là lần đầu cậu ta chủ động theo đuổi con gái, nghĩ thôi cũng phấn khích, lại có chút hồi hộp, nhưng rất kích thích.
“Thư tình cổ lỗ sĩ quá!”
“Phải coi ai viết đã!”
Mấy người họ lo tám chuyện của Tưởng Tiểu Mễ đến quên chơi bóng. Quý Vân Phi cũng ngoảnh qua, dõi theo bóng lưng của cô. Chỉ mỗi cậu biết người đón cô không phải là dì của cô, mà là dì giúp việc sống cùng với cô, dì ấy đã chăm sóc cho Tưởng Tiểu Mễ từ hồi cô học cấp hai.
Gia cảnh của Tưởng Tiểu Mễ có lẽ chủ nhiệm lớp không mấy biết rõ, e là đến hiệu trưởng càng không biết. Cậu cũng chỉ tình cờ gặp được ba của cô hồi học cấp hai, lúc Tưởng Tiểu Mễ bước xuống xe hơi đang đậu dưới lề đường, cậu vô tình thấy được người ngồi ở băng ghế sau, lúc ấy cậu cứ tưởng mình nằm mơ. Ba của cô nhìn nghiêm nghị hơn cả trên tivi. Quý Vân Phi thu lại ánh nhìn, nhìn quả bóng trong tay, cậu lui về sau mấy bước tới chỗ vạch ba điểm, dùng lực ném bóng, một cú ném hoàn hảo vào rổ. Quả bóng rơi xuống đất rồi nẩy lên, lăn từ từ về phần sân bên kia, nhưng chẳng ai giữ bóng lại.
Quý Vân Phi đi tới kệ dưới lưới bóng, khoác đồng phục lên vai, cầm hai quyển sách đi.
“Ê, không đánh nữa hả?” Đằng Tề hô lên với cậu.
Quý Vân Phi xua tay, “Đi học.”
Đằng Tề mắt nhìn đồng hồ, “Mới có mấy giờ mà học? Còn nửa tiếng lận mà.”
Quý Vân Phi quay lại chọc quê cậu ta, “Cậu tưởng ai cũng lười như cậu sao?”
“Biến!”
Khi Quý Vân Phi đến trung tâm đào tạo, vẫn còn cách giờ học 20 phút. Thời gian này lớp học vẫn chưa kết thúc, nên những ai tới sớm thường ngồi chờ ở sảnh giải lao.
“Này, Quý Vân Phi.”
Quý Vân Phi vừa lên sảnh lầu ba đã nghe có ai gọi cậu. Cậu nhìn lại, là Giang Nguyệt đang ngồi chỗ cảnh cửa sổ, cô nàng chỉ vào chỗ trống đối diện mình.
Quý Vân Phi chỉ gật đầu như chào hỏi, không định qua đó. Cậu nhìn xung quanh kiếm chỗ trống, nào ngờ thấy Tưởng Tiểu Mễ ngồi một mình ở đằng xa. Tưởng Tiểu Mễ và cậu học chung một trung tâm, có điều thời gian học không trùng nhau, mỗi lần cậu vào học thì lớp cô đã tan, ít khi gặp được nhau. Có lẽ chân cô bị thương, việc học bị đình trệ nên không theo kịp tiến độ của ca học thứ nhất, do đó phải chuyển sang học ca sau, hai người học cùng một ca nhưng khác lớp.
Tưởng Tiểu Mễ cũng nhìn thấy Quý Vân Phi, cậu đang đi về phía chỗ cô đang ngồi. Cô đăng ký lớp phụ đạo Toán, còn cậu và Giang Nguyệt đều học giỏi Toán nên vào chung lớp chuyên, nội dung của hai lớp học hoàn toàn khác nhau, trình độ lớp họ khó quá, cô sao theo nổi.
Quý Vân Phi xoay người, cầm túi xách của cô đang để trên ghế lên, rồi ngồi xuống chỗ trống đó, cậu vô tình thấy tờ nháp trên đùi cô, chẳng phải là tờ nháp ghi bài giải của cậu sao?
Tưởng Tiểu Mễ mới ngỡ ra mình giấu đầu lòi đuôi, muốn giấu tờ nháp đi nhưng có làm vậy cũng như không, dù gì cậu cũng thấy rồi.
“Sao nói nhờ Tằng Kha giảng xong rồi mà?” Quý Vân Phi và cô nhìn nhau.
Tưởng Tiểu Mễ, “Không có nhờ”, rồi cúi đầu nhìn bài giải.
Quý Vân Phi không hiểu vì sao, “Vậy sao không hỏi mình? Cậu giận lẫy mình hả?”
Tưởng Tiểu Mễ sững sờ, ngước mắt lên đáp, “Mình không có làm lẫy gì hết”, cô đành nói thật, “Mình tưởng Giang Nguyệt là bạn gái bạn, con gái hay hẹp hòi lắm, tránh bị nghi ngờ hay hơn.”
Quý Vân Phi như nhớ ra gì đó, cậu nhìn cô một lúc rồi hỏi, “Ba mẹ cậu có cho phép cậu yêu sớm không?”
Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu, cô nào dám nghĩ tới việc yêu sớm, cứ mỗi lần nghĩ tới là sự cấm đoán của ba như ma chú quanh quẩn bên tai cô.
Quý Vân Phi nói, “Tớ cũng như cậu thôi, ba tớ không cho yêu đương gì lúc này hết, bởi vậy sau này có bài nào không hiểu thì cứ hỏi tớ bất cứ lúc nào.”
Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, “Được, cám ơn cậu”. Cô lại hiếu kỳ hỏi, “Cậu không biết Giang Nguyệt thích cậu sao?”
“Biết chứ, đầy cô gái thích mình, tại họ không tỏ tình thôi, nhưng không phải ai trong họ cũng thật sự thích mình, đa số họ thích việc mình học giỏi, nên họ hay tới hỏi bài mình, cậu nói xem mình sao từ chối được? Mình chỉ giảng những bài họ không hiểu, xong rồi thì giữ khoảng cách, làm cho họ tự hiểu là được.”
Quý Vân Phi cầm lấy bút của cô, cậu cúi đầu viết lại bài giải lần nữa, rồi đưa lại bút, “Tự mình làm thử xem.”
Tưởng Tiểu Mễ bắt đầu làm thử, Quý Vân Phi ngồi cạnh cũng thấy chán, thế là cậu lấy nạng của cô chơi, hoá ra nạng này có thể kéo dài ra, cũng có thể gấp lại thành một chiếc ghế, còn có mấy chức năng khác nữa, làm cậu chơi rất thích thú. Chừng vài phút sau, thấy Tưởng Tiểu Mễ vẫn còn đang lúi cúi giải đề, Quý Vân Phi chỉ biết than trong lòng, không thể nói được mấy lời đả kích cô. Cậu lại tiếp tục cầm cây nạng, khều dây giày của cô.
Tưởng Tiểu Mễ ngó cậu ta, anh chàng này khi không dính tới chuyện học, y như rằng trở nên quậy phá.
Quý Vân Phi phớt lờ ánh mắt cảnh cáo của cô, cậu vẫn mải mê khều dây giày, vì dùng lực hơi mạnh làm dây giày bung ra.
Tưởng Tiểu Mễ huých khuỷu tay vào người cậu, “Cậu rảnh thế!” Nếu không phải chân cô đang bị thương, không thì cô đạp cậu ta một cái cho rõ đau.
Mọi hành động mập mờ của họ đều bị Giang Nguyệt nhìn thấy, cô bạn chỉ biết cắn môi, lòng nghĩ hoá ra con trai vẫn thích con gái đẹp, dù thành tích học tập có tệ thế nào cũng không là gì. Cô nàng không đọc nổi một chữ trong đề Toán nữa, đành đóng sách lại rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng lòng vẫn chưa thôi yên ả.
Hết giờ học, học sinh lục tục rời khỏi phòng. Tưởng Tiểu Mễ cất sách và giấy nháp vào cặp, đang định cúi xuống buộc dây giày, không ngờ Quý Vân Phi ngồi xổm xuống cạnh chân cô, cô vô thức nhích chân trái ra sau, “Không cần, để mình tự buộc.”
Quý Vân Phi coi như chưa nghe cô nói gì, động tác cậu mau lẹ, đã buộc xong dây giày từ lúc nào. Sau đó, cậu đứng dậy, cầm sách của mình, vào thẳng lớp chuyên.
Tưởng Tiểu Mễ vẫn ngồi như trời trồng tại chỗ, mặt cô đỏ gay.
Đang cuối thu cơ mà, sao lại nóng thế này!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!