Thanh xuân của tôi...mang màu sắc của em
Chương 2 : Địch lùi thì ta tiến
” Hội trưởng, cái hộp này cất ở đâu vậy ?”. Mới có mấy ngày nhưng Tiểu Hy đã thân với Vũ Thiên rồi, điều này khiến cho một số học sinh năm hai đã nhập học rồi vô cùng bất ngờ. Hội trưởng xưa nay nổi tiếng là lạnh lùng, ngang ngược, kiêu ngạo và đặc biệt là không gần nữ sắc a. Nhớ năm trước có một bé năm nhất tỏ tình thì liền bị Hội trưởng của chúng ta từ chối theo một cách mà đến tận mấy tháng sau khi nhìn thấy Vũ Thiên cả người đều run bần bật.
Vậy cách từ chối đó là gì, đó chính là kéo tay cậu bạn thân là Hội phó bên cạnh mình và nói: ”Thật xin lỗi, hiện tại, ngoài cậu ta, tôi không muốn có thêm bất kỳ người bạn nào khác.”
Và chỉ một câu nói hết sức bình thường thế thôi nhưng CLB Báo chí của trường đã loan cái tin đồn: Hội trưởng hội học sinh đại nhân bị ” gay” lên tận mây xanh.
Nhưng tất nhiên sau đó bạn gái của Hội phó đã đứng ra giải quyết ổn thỏa chuyện này. Chỉ là Vũ Thiên và Chủ tịch CLB Báo chí, thậm chí cả Hội phó đã bị mắng té tát.
Và tất nhiên Vũ Thiên sẽ không để học sinh trong trường nói cho Tiểu Hy nghe cái quá khứ đen tối kia của anh rồi, anh đã ” bịt miệng” tất cả học sinh năm hai từ ngay sau hôm Tiểu Hy nhập học. Cách thức thế nào thì….thôi chúng ta đừng nói.
Vũ Thiên đi đến lấy cái hộp từ tay của Tiểu Hy, cụng đầu mình vào đầu cô :” Cái đồ ngốc này, cái hộp nặng như thế này phải bảo anh chứ. ”
Tiểu Hy cúi đầu, ngoan ngoãn nhận lỗi:” Em xin lỗi. ”
Vũ Thiên nhìn cô, thở dài, đưa tay xoa mái tóc óng mượt của Tiểu Hy: ” Được rồi. ”
Mặt Tiểu Hy thoáng đỏ, không nghĩ rằng Hội trưởng đại nhân lại có thể nhẹ nhàng thế này. Vũ Thiên vẫn nhìn Tiểu Hy, mọi thay đổi trên gương mặt nhỏ đều đã được anh thu hết vào mắt.
Người xưa có câu : Địch lùi thì ta tiến. Vũ Thiên không hổ là kẻ biết nắm bắt cơ hội. Liền áp trán mình vào trán Tiểu Hy như để kiểm tra: ” Sao thế? Em không khỏe à? ”
Tiểu Hy giật mình đẩy Vũ Thiên ra, hành động này quá mức thân thiết rồi. Tiểu Hy là cô bé ngoan, bố đã dặn là không được thân thiết quá với đám con trai. Nghĩ vậy, cô nhóc liền che giấu sự ngại ngùng của mình bằng một nụ cười tươi như hoa : ”Hội trưởng, em thấy hơi mệt, em xuống phòng y tế một lát. ” , nói xong đã không thấy người đâu.
Vũ Thiên tặc lưỡi một cái, nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đang chạy đi. Không ngờ cô ngốc này lại ” tỉnh táo ” đến thế, vẫn không bị dụ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!