Thanh Xuân Không Nuối Tiếc
Chương 160
Lúc quay người lại, nụ cười trên môi cô tắt đi, đầu mày khẽ nhíu lại. Nhưng cũng chỉ là thoáng qua, cô nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt lãnh đạm, cất bước đi thẳng. Nhưng, mình muốn tránh mà người không cho. Hàn Tiểu Tịch nghe thấy một giọng nữ gọi tên mình, khiến cô chợt cảm thấy sởn hết da gà, từng cái lông tơ đều dựng thẳng lên.
Hàn Tiểu Tịch quay đầu, thấy khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm tit mỉ của Hàn Đồng Tư. Dưới ánh nắng, càng dễ nhìn thấy dấu vết của việc trang điểm đậm. Đứng bên cạnh cô ta là giáo sư Hứa, người hướng dẫn trực tiếp của cô. Ông ấy có vẻ cũng không vui lắm khi thấy Hàn Đồng Tư gọi cô. Hàn Tiểu Tịch không có ý định tiếp chuyện với cô ta, nhưng lại nghe thấy giọng nói đậm chất mỉa mai của cô ta, cô bỗng dưng cảm thấy từ sâu bên trong cơ thể như được gợi lên thứ gì đó. Cũng cảm thấy, cô cứ bỏ đi như vậy, chẳng phải Hàn Đồng Tư cũng buồn lắm sao.
Giáo sư Hứa thấy cô bỗng nhiên trở lại, thoáng ngạc nhiên, sau đó ánh mắt nhìn cô, ý tứ nhắc nhở. Hàn Tiểu Tịch gật đầu, tầm mắt hướng về phía Hàn Đồng Tư.
“Chị Tiểu Tịch…”
Chưa kịp nói hết câu, Hàn Đồng Tư đã bị giáo sư Hứa cắt lời.
“Bạn học Hàn, đến đây, để thầy giới thiệu em với phó tổng Hàn. Phó tổng Hàn – Hàn Đồng Tư của tập đoàn Hàn thị, nổi danh lắm đấy. Mặc dù cô ấy rất tốt, nhưng thầy biết, em có cố gắng đến mấy cũng không thể bằng được phó tổng Hàn đâu, thế nhưng em cũng đừng buồn nhé, em có thể phát triển tốt theo một hướng khác mà.”
“À, phó tổng Hàn, đây là bạn học Hàn Tiểu Tịch, sinh viên năm tư khoa quản lý kinh doanh, cũng là sinh viên ưu tú nhất trong trường chúng tôi. Lần này, hay là để cho bạn học Hàn đây dẫn dắt ngài đi.”
Hàn Tiểu Tịch muốn phì cười vì khả năng nói móc của giáo sư Hứa, nhưng cô biết, mình chỉ có thể làm điều đó một cách thầm lặng mà thôi, hoàn cảnh như thế này, không thích hợp.
“Giáo sư, dẫn dắt? là như thế nào vậy? Không biết, phó tổng Hàn nổi danh khắp nơi đến đại học của chúng ta làm gì đây ạ?”
Hàn Tiểu Tịch đang dùng kính ngữ. Hàn Đồng Tư biết điều này, định mở miệng trả lời, nhưng lại mọt lần nữa bị giáo sư Hứa cắt ngang.
“À, phó tổng Hàn à, ngài ấy đến đây để củng cố kiến thức kinh doanh, quản lý. Lại rơi vào đúng khoa của chúng ta, chính vì vậy mà ban giám hiệu phân cho khoa quản lý kinh doanh ta dẫn dắt phó tổng Hàn. Mà cũng thật may, mới sáng ra, vừa nhận được tin này, thầy còn đang đau đầu không biết chọn ai, nhưng lại gặp được em, có vẻ như phó tổng Hàn cũng thích em, vậy thì để em dẫn dắt ngài ấy vậy.”
Hàn Tiểu Tịch gật đầu, vẻ mặt hiểu rõ, nhưng cơn buồn cười từ lúc nãy vẫn chưa biến mất, nay lại nghe thêm thông tin này, cô cả giác, chính mình sắp không giữ được mà cười ra tiếng rồi.
Hàn Đồng Tư thấy khuôn mặt trắng ngần mềm mịn của cô đang ửng hồng, khuôn miệng nhỏ nhắn mím lại cố gắng nhịn cười, nhưng ý cười tràn đầy trong đôi mắt. Điều đó khiến cô ta thẹn quá hóa giận, lửa cháy trên đầu đang bốc lên. Đến cả khuôn mặt cũng cảm thấy đau rát, như vừa bị người ta giáng một cái tát đau điếng.
Ấy vậy mà bạn nãy cô ta còn định giễu võ giương oai với Hàn Tiểu Tịch. Cũng chẳng nghĩ đến cô lại chính là sinh viên trong khoa quản lý kinh doanh, để bây giờ tự mình vả mặt mình.
Hàn Tiểu Tịch mỉm cười, vẻ mặt cùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc:
“Nếu đã là chuyện quan trọng như vậy, em đương nhiên rất sẵn lòng đảm nhận rồi. Giáo sư, em nhất định sẽ giúp phó tổng Hàn có một nền tảng kiến thức về quản lý vô cùng chắc chắn.”
Về sau, hai thầy trò giáo sư Hứa người này nói, người kia đáp rồi ngược lại. Hoàn toàn không để vào mắt Hàn Đồng Tư. Đến khi sắp có chuông vào lớp, giáo sư Hứa mới bày ra vẻ mặt ngạc nhiên, nói:
“A? Phó tổng Hàn, những thứ tôi và bạn học Hàn đây vừa thảo luận, cô có ý kiến gì góp ý không?”
Hàn Đồng Tư đơ người, cô ta không biết phải nói gì. Căn bản là, từ đầu tới cuối, một câu cô ta cũng không hiểu. Bây giờ bảo cô ta cho ý kiến góp ý, cô ta biết cho cái gì?
Đầu Hàn Đồng Tư nổi ba vạch đen. Hàn Tiểu Tịch biết cô ta không nói được, đành nói với giáo sư Hứa:
“Giáo sư, cũng sắp vào lớp rồi, nhưng chuyện kia để lần sau chúng ta thảo luận tiếp. Bây giờ em sẽ dẫn phó tổng Hàn lên lớp trước ạ. Tạm biệt thầy.”
Đợi giáo sư Hứa đáp một câu, cô quay sang Hàn Đồng Tư với vẻ mặt đang khó hiểu đứng ở đó. Khẽ cau mày:
“Phó tổng Hàn, chúng ta đi được chưa?”
=================
Helu mọi người!
Lâu lắm rồi Phươn mới lại ngoi lên up truyện nhỉ?
Lần trước thì do sức khỏe không tốt lắm, xong hứa với mọi người rằng sẽ up chương đều hơn thì haizzz
Máy tính của Phươn bị đổ nước vào, bây giờ hỏng rồi. Mà chưa có money để mang đi sửa, thế nên mấy ngày trước không viết được.
Cộng thêm cả bây giờ đang sắp tết rồi, ừm, hôm nay 26 tết rồi, Phươn cũng pahri phụ bố mẹ dọn nhà cửa nữa ấy, nên cũng chẳng có thời gian.
Lúc trước cứ nghĩ dịp tết được nghỉ thì sẽ có time để viết, mà không ngờ còn bận hơn đi học, lại cộng thêm cả quả máy tính đen hơn chó mực kia nữa.
Phươn up tạm 1 chương nhé, lúc nào rảnh rảnh lại viết tiếp…
Hôm bị hỏng máy, thề là Phươn nản cực kỳ, chẳng có tâm trạng để viết nữa luôn ấy, nhưng mà nghĩ đến các độc gải đang theo dõi truyện của mình đáng yêu như thế, ủng hộ mình như thế, bây giờ lại drop thì không ra gì cả. Thế nên, mọi người chính là động lực để Phươn viết tiếp đó nha
Tâm sự đến đây thôii
Các bấy bì đã chuẩn bị đón tết đến đâu rồi? Mua quần áo, các thứ các thứ chưa?
Phươn thì vừa tốn hơn 1tr mua quần áo, sót tiền quá
Thoiii nha, Phươn đi tắm cho mều đây!
Bye bye
Muah~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!