Thanh xuân may mắn gặp được bạn! - Chương 58:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
16


Thanh xuân may mắn gặp được bạn!


Chương 58:


Lúc tôi tỉnh lại thì thấy mình đang ở một nơi xa lạ, xung quanh khắp nơi đều nghe mùi thuốc khử trùng
Tôi chỉ nhớ lúc đang ăn cơm trưa thì tôi có cảm giác sắp phát bệnh nên vội chạy đi tìm nơi uống thuốc không thể để Thiên Tỉ biết được nhưng đang chạy thì trước mắt tối sầm lại khi mở mắt ra thì tôi đã ở nơi này rồi, lúc này ngoài cửa có người bước vào: “Cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi sao? Đã biết bệnh của mình mà còn không chịu uống thuốc đúng giờ thì có thuốc tiên cũng không cứu được cô đâu” giọng nói trầm trầm nghe rất êm tai nhưng mang đầy tính mỉa mai trong đó.
Tôi nhìn ra cửa thấy một chàng trai mặc áo blouse trắng đi vào khá là đẹp trai nhưng mở miệng ra thì đẹp trai không quá 3 giây: “Tại sao tôi lại ở đây?”
“Cô không nhớ gì sao? Mà cũng đúng lúc đưa vào đây thì cô đã là người bên bờ sinh tử rồi biết gì mới lạ! cũng may cô gặp tôi nên mới nhặt lại được cái mạng nhỏ của mình”
“Vậy sao? Vậy xem ra anh là người ơn của tôi rồi có đúng không?”
“Đúng vậy, bởi vậy cô mau cảm ơn tôi đi”
“Cảm ơn? Đúng vậy, vậy thì tôi phải cảm ơn vị bác sĩ đây đã có lòng từ bi giúp tôi. Ha anh là bác sĩ, tôi là bệnh nhân, người ta thường nói lương y như từ mẫu. nhìn anh chẳng thấy mẫu đâu cũng chẳng thấy lương đâu cả’’
“Con gái gì mà nói chuyện thật khó nghe không sợ ế à?”
“Cần anh quan tâm tôi ế hay không sao”
Anh ta bắt đầu kiểm tra tình hình sức khỏe của tôi một lượt, nói: “Tình hình cũng không tệ chưa đến nỗi hơi tàn”
“Phí lời tình hình sức khỏe của tôi mà tôi không biết sao! Bây giờ tôi có thể xuất viện được chưa?”
“Với lương tâm và trách nhiệm của một người bác sĩ tôi khuyên cô mau điều trị sớm nếu không đến mạng cũng không còn chứ đừng nói là ở đây đấu khẩu với tôi” anh ta đột nhiên trầm giọng, giọng điệu trở nên nghiêm túc không cà lơ phất phơ như lúc đầu
“Anh tưởng tôi không muốn sao?”
“Được rồi cô uống thuốc đi, sau 2 tiếng nữa nếu tôi kiểm tra không có việc gì thì cô có thể xuất viện” anh ta nói xong quay lưng đi ra cửa thì bên ngoài có người chạy nhanh đến đâm sầm vào anh ta làm anh ta chao đảo tôi thấy vậy thì cười quằn quại trên giường nhưng khi nghe giọng nói của người kia thì tôi im bặt.
“A xin lỗi xin lỗi! chị chị bị làm sao vậy?” nó nói xong rồi chạy tới bên giường thở hồng hộc
“Thì ra là em trai cô sao? thật giống nhau ghê”
“Anh im miệng cho tôi”
“Chị rốt cuộc chị bị sao? Chị nói đi một chút xong rồi biến mất tiêu biết em lo lắm không hả, lúc sau nghe người đoàn phim nói chị đang ở bệnh viện tim em muốn ngừng đập rồi đây”
“Em nói quá rồi đấy, cái gì mà tim ngừng đập chứ”
“Hừ”
“Được rồi được rồi, em xem giờ không phải chị vẫn tốt sao…”
“Cô vẫn chưa nói cho em trai cô biết sao?”
“Anh câm miệng lại cho tôi rồi biến đi” tôi cắn răng nói thật muốn giết chết cái tên này mà
“Chị rốt cuộc chị đã dấu tụi em chuyện gì?” Thiên Tỉ gắt lên
“Làm gì có chuyện gì chứ”
“Anh là bác sĩ sao? Anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc chị tôi bị sao không”
“Chị cậu…”
“Đã bảo anh câm miệng rồi mà sao cứ nói mãi thế hả”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN