Thanh Xuân - năm ấy cậu và tôi
Chương 14 : Sẽ không từ bỏ
Nếu ai đó hỏi Nam kiên trì là gì
Thì cậu sẽ không ngần ngại trả lời :
Đó là một ngày, rồi lại một ngày, cậu nói với bản thân rằng hãy kiên trì thêm một ngày nữa …
Nam về nhà với tâm trạng buồn bực trong lòng
Nơi Nam sống là căn nhà 3 tầng rộng rãi, được thiết kế hiện đại và tiện nghi …
” Nam, bố có chuyện muốn nói ” Vừa thấy Nam vào nhà, bố cậu ngồi chờ ở phòng khách nãy giờ lên tiếng
” Nếu vẫn là chuyện đó thì con không muốn nghe ” Sắc mặt Nam tối sầm
Cậu đi thẳng lên tầng rồi đóng cửa phòng cái RẦM
Bố cậu chỉ biết nhìn con thở dài
(vào tôi là ăn dép vào mặt rồi chứ ở đó mà thái độ ^^)
~ Trong phòng làm việc ~
Ông Hải – bố Nam đang đăm chiêu suy nghĩ
” Ông chủ, mới hồi nãy cậu Nam và cậu Phong có gặp nhau ” Một người đàn ông trung tuổi vào phòng thông báo
” Chúng nó lại đánh nhau? ” Ông Hải chau mày
Từ ” lại ” trong câu nói của ông Hải cho thấy sự mâu thuẫn không nhỏ giữa Nam và Phong
” Dạ không, chỉ nói với nhau vài câu ”
Ông Hải gật đầu, sắc mặt ông tốt hơn trước nhiều, người đàn ông trung tuổi ra khỏi phòng
Ông đưa mắt nhìn bức ảnh gia đình gồm 3 người chụp từ khi Nam còn rất nhỏ
Nụ cười của Nam tươi rói, cậu vui vẻ, hạnh phúc khi ở bên bố mẹ
Nhưng đã từ lâu ông chưa thấy nụ cười như thế này trên môi cậu, mà thay vào đó chỉ là nụ cười đầy ngượng gạo che lấp đi thấu buồn thấu tâm can …
**************
Nói cùng nhau biết bao nhiêu lời
Cuối cùng cũng chỉ để cười rồi quên
Có những thứ tưởng chừng như vô giá
Nhưng đôi khi bỗng chốc hóa tầm thường
Có những người đã hết mực yêu thương
Chỉ một câu rồi đường ai nấy bước …
***************
Nam một mình trong phòng, cậu hướng mắt ra ô cửa sổ khẽ mỉm cười
” Cậu vô tình gieo vào lòng tôi một hạt mầm, không cần chăm bón hoa nở trái kết. Tôi hữu ý trao cho cậu một chậu hoa, không mấy bất ngờ, hoa tàn, cây chết … “
Rồi sẽ đến lúc chúng ta phải rời bỏ cái chức “học sinh”, rời khỏi cái công ty mang tên “trường học”, xa cái đám đồng nghiệp mang tên bạn cùng lớp. Lên chức “cựu học sinh” nghe sao lạ lẫm vô cùng
Nam đột nhiên cười rất tươi
Nụ cười trên môi cậu dường như có thể xua tan mây đen, gọi bình minh đến
” Thanh xuân, việc tôi thích cậu là thật. Còn việc cậu có đáp lại tình cảm của tôi không thật ra không quan trọng. Vì vốn dĩ thanh xuân là để bỏ lỡ “
– Sáng ngày hôm sau –
Nam xuống phòng ăn thì gặp bố mình đã chờ sẵn ở đó
Cậu quay lưng bước đi
” Nam, ngồi xuống đi con, lâu rồi bố con ta chưa cùng nhau ăn sáng ” Ông Hải kéo ghế
” Hôm nay tới lượt con trực nhật, con đi trước ” Nam không quay đầu, cậu trả lời bố rồi đi khỏi
Ông Hải chỉ biết thẫn thờ nhìn con
Nỗi đau mà ông vô tình gây ra cho đến bây giờ vẫn là vết thương lớn trong lòng Nam
……
Ôi giời ôi! Mệt quá
Hôm nay mới là thứ 3, bao giờ mới tới chủ nhật chứ
Tôi uể oải bước từng bậc cầu thang
Mẹ kiếp, lúc tôi học thì thang bộ, đến khi ra trường và mang chức ‘cựu học sinh’ thì thảo nào cũng có thang máy
Đen thế không biết
Đang nghĩ vớ nghĩ vẩn thì gặp hắn ở hành lang
Thằng cha này hôm nay đi sớm thế
” Nam, hôm nay trời mọc đằng Tây hay sao mà tới sớm thế? “
Hắn không nói gì mà chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt khác lạ
” Làm sao? Hôm qua tán gái không thành công hay gì? “
Tôi vừa bước vào lớp vừa hỏi
Kệ cũng lạ, chỉ là tán gái thôi mà, không tán được đứa này thì tán đứa khác
Với nhan sắc và thủ đoạn của hắn thì sợ gì ế
” Đúng là ấu trĩ ” hắn theo sau tôi
Má! Hắn nói tôi ấu trĩ?
Lạ đời thật, tán gái không thành công quay ra chửi tôi ấu trĩ
” Cậu tán em nào không đổ? Nói tôi nghe đi, tôi giúp cậu tán ” Tôi ngồi xuống ghế rồi lôi bánh mì ra ăn
” Vớ vẩn, có nói cậu cũng không giúp được tôi ” Hắn vừa nói vừa giật phắt cái bánh mì của tôi
18/12/2017
18/12/2019
Chắc anh đang hạnh phúc lắm KJH
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!