Thanh Xuân Năm Ấy
Chương 9: Có lẽ mình thích cậu rồi đấy!!
Tối đó,cả lớp S1 được đi ngắm cảnh đêm ở toà nhà Umeda Sky Building.Cảnh trời Osaka thật đẹp.Riêng Ngân cô nhìn lên bầu trời với vẻ mặt buồn.Đúng là tình yêu không có lỗi,lỗi tại bản thân mình không biết nói đúng lúc,đúng thời điểm.Để rồi trở thành người đến sau.Cô tự nhủ rằng có lẽ đến lúc nên buông xuôi rồi nhỉ,mình cũng không muốn biến thành vật chắn ngang giữa Hiền và Duy An.Cô đang chìm trong những dòng hồi tưởng đó thì Hiền vỗ vai rủ cô đi chơi ngắm bầu trời đầy sao.Bỗng Ngân hỏi:
-Hôm nay Duy An tỏ tình với cậu à?
-Hả?Ừm mình đang buồn phiền về chuyện đó đây.Từ trước đến nay chưa bao giờ mình lại nghĩ sẽ gặp phải chuyện như thế này.
-Nếu được thì cậu đồng ý đi.Dù sao thì Duy An cũng là một người tốt cậu ấy sẽ đem lại hạnh phúc cho cậu.
-Nhưng tớ sợ…sợ rằng nếu đồng ý khi chia tay thì sẽ rất dễ bị tổn thương thậm chí có thể là điên vì tình.Tớ không muốn thế!Tớ còn sợ là bị người lớn phát hiện.Cho nên tớ cũng không biết phải làm như thế nào?
-Đôi khi dành cả thanh xuân để yêu một người không có gì là sai cả.Quan trọng là điều đó sẽ trở thành kí ức đẹp đẽ nhất của tuổi học trò.Người ta thường nói tình đầu là tình khó phai nhưng nó cũng đến và qua đi rất nhanh.Nếu có cơ hội hãy cho bản thân mình một trải nghiệm đi!
-Trải nghiệm sao?
-Ừm đôi khi tình yêu tuổi học trò nó rất đơn thuần và trong sáng.Sau này khi ra ngoài đời rồi cậu mới thấy thấm thía được điều đó!
-Tớ biết rồi.
Kết thúc cuộc trò chuyện cũng là lúc lớp S1 ra về.Đêm đó,Hiền trằn trọc không ngủ được.Cô nghĩ kĩ những lời Ngân đã nói với cô.Những câu hỏi đó khiến cho Hiền ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
——————Sáng hôm sau————————-
Cả lớp được đến tham quan động Akiyoshido(Yamaguchi).Cậu Quân lại dõng dạc cất lên tiếng nói:
-Được rồi các cháu,tập trung lại để cậu đếm sĩ số nào.
Sau khi đã đếm sĩ số xong,lớp chia thành hai cặp.Trong lúc Nhật Anh không biết bắt cặp với ai thì Nhi chạy ra và nói:
-Bọn mình bắt cặp với nhau nhé!
Dường như một sự sắp đặt có chủ ý khi Phương nhìn thấy cảnh đó một cảm giác khó chịu ập đến.Cứ như là Nhi sắp lợi dụng Nhật Anh.Cả lớp theo cặp mà vào.Nhờ đứng đầu tiên mà Nhi-Nhật Anh đã đi vào trước.Do hang động chật hẹp mà cả hai nắm tay như tri kỉ của nhau.Vào đến giữa hang,một bầu không khí lãng mạn như đang ủng hộ hai người.Nhi mừng thầm ông trời giúp mình rồi.Nhật Anh không nghĩ gì cậu cứ nắm tay Nhi mà kéo đi.Cậu chỉ muốn kéo Nhi đi thật nhanh tại đường hang hẹp.Tự dưng Nhi dừng lại.Cô níu kéo tay Nhật Anh và không cho cậu ra.Nhi nghĩ mình phải nắm bắt cơ hội này mới được.Nhi ra hiệu nhưng Nhật Anh vẫn không hiểu.Cô lấy hết can đảm nhón chân lên và thì thầm vào tai Nhật Anh:
-Có lẽ mình thích cậu thật rồi!
Câu nói đó khiến cho Nhật Anh bất giác đỏ mặt.Nhưng Nhi đã nhanh tay kéo Nhật Anh sát vào môi mình.Dường như môi của hai người lúc này chỉ là một khoảng cách quá gần để thực hiện một cú chạm môi đầu đời.Nhi ghé sát môi mình vào môi Nhật Anh.Nhật Anh không kịp phản ứng gì.Môi Nhi rất ngọt khiến cậu chìm trong cái gọi là nụ hôn đầu đời đó.Đang chìm trong cái gọi là lãng mạn ngọt ngào của tình yêu tuổi học trò.Bỗng từ đâu Hùng và Bảo Minh đi tới.Nhìn thấy cảnh hot Bảo Minh bảo Hùng:
-Ái chà Nhi và Nhật Anh hôn nhau cơ à?Hùng lấy điện thoại ra chụp nhanh lên!Kiểu gì đăng lên hai đứa này chả thành tâm điểm của lớp.
Hùng lấy điện thoại ra chụp tách một cái.Bảo Minh chạy ra vỗ vai Nhi và Nhật Anh:
-Hai cậu này tỉnh đi.Bọn tôi đang là dân FA đấy nhé.Đừng làm việc thất đức như thế định phát cẩu lương cho bọn này ăn đó hả.Còn lâu nhé!
Nhật Anh bỗng chốc tỉnh lại.Cậu đẩy Nhi ra khiến cô nàng bị ngã.Nhật Anh đỡ Nhi dậy.Cậu nói:
-Xin lỗi cậu cậu có sao không?
-Tớ không sao.Nhớ trả lời tớ đấy.
Lúc này trong tâm Nhật Anh thực sự rối bời cậu không biết làm gì.Nhật Anh đỏ mặt cậu chạy thật nhanh để ra khỏi được hang động.Cậu nhanh chóng giật chai nước từ tay Cường.Cường nhìn thấy Nhật Anh như thế liền hỏi:
-Này làm gì mà uống nước như kiểu sắp chết thế!Mà mặt cậu làm sao tái mét như ma đuổi thế!
Nhật Anh đang uống nước bỗng bị sặc khi nhìn thấy Nhi.Cậu chỉ muốn tránh mặt đi thật xa.Trong lúc đó khi Hùng và Bảo Minh khi về đến điểm tập trung đã hí ha hí hửng nói với cả lớp:
-Hôm nay có tin hot nè!Nhật Anh và Nhi đã có………
Lâm sốt ruột hỏi:
-Có gì Bảo Minh phun ra mau!
-Nhật Anh và Nhi đã có nụ hôn đầu tiên trong hang động cả lớp vỗ tay cho đôi bạn trẻ nào!
Tiếng vỗ tay rầm rộ của cả lớp như một sự chúc phúc dành cho hai người.Riêng Nhi sau đó được hội con gái bu kín lại để hỏi.Còn Nhật Anh lúc này chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống.Cảm xúc trong cậu đang rối bời.Cậu ngước lên trời mà than:
-Trời ơi ông trời ơi,ông đang thử thách con đúng không?Hãy cho con biết đây không phải sự thật đi!
Khi nghe tin này Phương cảm thấy rất buồn.Cô còn đang định đi an ủi Ngân nhưng không ngờ mình cũng phải vướng vào tình cảnh như thế này!Thực sự cô không muốn không muốn tí nào.Ai đó cho cô câu trả lời đi!Biết rõ là có người thích Nhật Anh rồi nhưng cô cứ đâm đầu vào.Tại sao chứ tại sao lại dễ yêu một người như vậy để rồi quên đi là một chuyện khó.
Châu Anh lúc này đang nói chuyện với chị đại.Cô nói:
-Chị đại có tin mới lớp mình có hai cuộc tình mới.Nhưng đều là tình tay ba.Nghe nói là con Ngân thì thích Duy An mà Duy An lại thích con Hiền.
-Cái gì người xấu tính như thằng Duy An mà con Ngân nó thích.Tr ạ thế giới này nó loạn,loạn quá rồi đi!
-À còn vụ con Nhi hôm nay nữa.Em thấy con Phương nó thích thầm thằng Nhật Anh hay sao ý?Hôm nay thấy nó đờ đẫn như người mất hồn.Em đang có kế hoạch khiến con Phương bị ghét con Ngân thì quay ra cãi nhau với con Hiền.
-Ok tuỳ mày miễn là làm cho cánh con lớp trưởng phải thân bại danh liệt.Cả con lớp trưởng không được ai mà đường đường chính chính ngước mặt lên nữa!
-Chị nói chí phải em đi làm ngay.
Tối đó sau khi về phòng,Ngân bỗng nhận được tin nhắn của Duy An.Cô cấp tốc thay đồ và chạy ra khỏi phòng.Lúc này Châu Anh đang đứng đó quan sát.Xong,mắc bẫy rồi!Ngân theo tin nhắn của Duy An mà chạy ra bấm thang máy lên tầng 15 phòng 1501.Nhưng đến cửa phòng thì Ngân bị đánh ngất.Cô ngã xuống làm rơi chiếc điện thoại trong tay mình.Lúc này có một người đã cúi xuống nhặt chiếc điện thoại của Ngân.
Đêm đó,Phương đang ngủ thì chuông điện thoại reo.Cô cứ ngỡ là ai gọi cho mình nhưng không phải hoá ra là tin nhắn của Ngân.Nhưng Phương tưởng Ngân đang ở trong phòng sao?Sao lại nhắn tin cho cô vào giờ này.Phương bật đèn ngủ lên nhìn sang bên giường Hiền thì chỉ có mỗi Hiền không thấy Ngân đâu?Phương thay đồ rồi chạy ra ngoài.Trên đường đi cô gặp Nhật Anh vừa nói chuyện điện thoại xong.Nhật Anh nhìn thấy Phương hỏi:
-Này cậu đi đâu thế,Phương?
-Tớ đi tìm Ngân,cậu ấy hình như bị làm sao rồi!Nhắn tin cho tớ đến đón.
Phương đang định chạy đi thì Nhật Anh giữ bàn tay Phương lại không cho cô đi.Phương thấy thế liền nói:
-Cậu có việc gì sao?Không thì cảm phiền cậu bỏ tay ra hộ tớ.Tớ đang rất bận!
-Để tớ đi cùng cậu.Con gái đi một mình ban đêm nguy hiểm lắm!
-Được thôi.
Phương và Nhật Anh cùng chạy đến chỗ mà Ngân nhắn tin nhưng ai ngờ đó là một quán bar.Phương thắc mắc sao Ngân lại vào được chỗ này.Phương và Nhật Anh đi vào.Đến chỗ Ngân đang ngồi thì anh phục vụ ở đó nói:
-Hai cô cậu là bạn thân của cô bé này à?
-Dạ vâng đúng rồi sao thế anh?
-Cô bé này có gọi Pieapple orange martini.Nhưng hôm nay quán miễn phí cho những ai uống hết 10 ly này.Nhưng cô bé này chỉ uống được tám ly thôi còn hai ly còn lại không uống hết được.Nếu như không uống hết phải trả tiền!
Thế là Phương và Nhật Anh uống nốt hai ly đó hộ Ngân.Nhưng uống xong thì hai người bỗng thấy nhẹ bỗng.Phương ngất đi trước,cô gục xuống bàn.Lúc này Nhật Anh nhìn lên thấy Châu Anh đang nhìn hai người.Nhật Anh nói:
-Cậu….cậu cho thuốc ngủ….
Rồi thế Nhật Anh ngất đi luôn.Châu Anh nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Sáng hôm sau,khi những tia sáng len lỏi qua cửa sổ,thì cũng là lúc tiếng chim cả hát líu lo.Mặt trời đã lên cao.Lúc này Phương bắt đầu mở mắt.Cô nhìn lên trần nhà và cảm giác hình như đây không phải là phòng mình.Rốt cuộc tối qua mình đã đi đâu chứ?Phương chỉ biết là tối qua sau khi uống xong ly cocktail đó cô liền ngất đi.Bất chợt,cô nhìn sang bên cạnh thấy một người con trai đang quay lưng lại với cô.Cô hét to:
-Aaaaaaaaaaaaaaa
Nhật Anh liền tỉnh nhưng vẫn giọng ngái ngủ:
-Chúng mày làm gì mà sáng sớm đã hét um lên thế?Bộ sáng sớm có mà hay sao?
Nhật Anh quay sang nhìn thấy Phương đang ngồi bên cạnh mình.Cậu hét to:
-Aaaaaaaaaaa.Sao cậu lại ở đây?
-Tôi không biết lúc nãy đang ngủ dậy thấy đã ở đây rồi.Mà hôm qua chúng mình có làm gì nhau không nhỉ?
-Làm gì là làm gì?Bị uống thuốc ngủ thì ngủ đi li bì chứ còn có thể làm gì được chứ?
-Hả hôm qua tôi nhớ là chỉ đi đón Ngân thôi mà!Sao lại trở thành bọn mình là nạn nhân chứ?
-Thôi không sao,bọn mình không có làm gì nhau là tốt rồi!
Cả hai đứa đang nói chuyện thì chuông điện thoại bỗng reo.Cả hai nhấc lên nghe máy:
-Alo!Nhật Anh ad?Mày đi đâu sáng sớm ngày ra để bọn tao đi tìm thế?
-Alo!
-Này Nhật Anh mày giả giọng gái đó hả?
Còn lúc này Nhật Anh đang nghe máy của Phương:
-Alo!Phương ad cậu đi đâu đêm qua để mình và Giang đi tìm thế cả Ngân nữa?
-Alo!
-Phương cậu bị vỡ giọng à?Giọng cứ ồm ồm như con trai.
Lúc này Phương và Nhật Anh mới nhận ra chết mình đang cầm nhầm điện thoại của đối phương.Hai người nhận lại máy nói chuyện với Hiền và Cường đang gọi đến.Sau đó cả hai rời phòng về khách sạn của trường.Châu Anh đứng đó chứng kiến toàn bộ sự việc.Cô thấy bực tức vì đôi này không mắc bẫy.Điên quá cô chỉ mong cặp kia thôi!
P/S:Rốt cuộc Duy An và Ngân đã xảy ra chuyện gì?Liệu Nhật Anh và Phương có thoát khỏi liên quan.Cùng đón xem chap 10.Lưu ý chap 10 sẽ có một cặp đôi tỏ tình nữa nhé!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!