Thanh Xuân Ngây Thơ Tươi Đẹp Cùng Em - Chương 1: Hãy hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
410


Thanh Xuân Ngây Thơ Tươi Đẹp Cùng Em


Chương 1: Hãy hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta (1)


Niên niên trôi qua, thời gian như bóng chiếc lá rơi xuống hồ mất tích, có lẽ đã từ lâu lắm, trong lòng Lâm Giang luôn ẩn chứa rất nhiều tâm sự không thể tỏ bày cùng ai, trong đó Thi Yến vẫn luôn là một hình ảnh chiếm một dung lượng lớn trong tim anh. Anh nửa muốn nói hết những điều chất chứa trong tâm tư mình cùng Thi Yến, nhưng dường như không thể. Ắt hẳn sẽ cần thêm rất lâu, rất lâu sau đó anh mới có cơ hội nói ra hết những nỗi niềm trong lòng mình cùng cô gái ấy.

“Nguyệt Phi à, mọi khoảnh khắc bên em đều là vô giá, chỉ với 2 từ hạnh phúc đôi khi không thể diễn tả hết.”

“Đây là thời thanh xuân tươi đẹp giữa hai ta.”

Đêm đã bắt đầu khuya, không gian tĩnh lặng như ru. Thi Yến đã yên vị trên chiếc giường xinh xắn quen thuộc của mình, chập chờn tìm vào giấc ngủ nhưng không sao ngủ được. Cuối cùng, cô bỏ cuộc và đưa bàn tay dò dẫm cầm lấy điện thoại di động, đặt ngay dưới chiếc gối cô nằm, trước khi dứt khoát rũ mình ra khỏi tấm chăn ấm rồi bước những bước thật chậm đi về phía cửa sổ đang soi vào màn đêm.

Thi Yến ngẩn người nhìn vào đêm đen sâu thẳm của thành phố suy nghĩ một lúc lâu, sau cùng, với rất nhiều nỗ lực và dũng khí, cô tự trấn an mình rồi cầm chiếc điện thoại lên, vuốt màn hình và gõ vào biểu tượng ‘Tin nhắn’.

Những ngón tay mềm mại lướt nhẹ trên màn hình của chiếc điện thoại và chỉ dừng lại khi điện thoại báo đã đến cuối menu tin nhắn – đó là tin nhắn của một chàng trai với cái tên nghe thật hay – Lâm Giang.

Sau khi, đã điền xong tên người nhận vào ứng dụng tin nhắn, Thi Yến vẫn mải mê nhìn chằm chằm vào cái tên ấy, cái tên ẩn chứa biết bao nỗi suy tư khiến cô mất ngủ đêm nay và nhiều đêm trước đó, trong lòng cô phân vân khôn tả, cô có vẻ không chắc là có nên làm phiền anh ấy khi đã khuya thế này hay không. Nhưng rồi, cô vẫn quyết định gửi đi một tin nhắn, cô bắt đầu nhấn vào màn hình.

Ý định ban đầu của cô là thực hiện một cuộc gọi, nhưng trước khi ngón tay của cô có thể chạm tới biểu tượng ‘Cuộc gọi’, cô đột ngột dừng lại.

Gọi một cuộc điện thoại hay gửi một tin nhắn là lựa chọn tinh tế hơn vào lúc này? Sự lưỡng lự dễ hiểu này chứng tỏ cuộc đấu tranh nội tâm quyết liệt trong cô dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn. Và rồi cuối cùng, lựa chọn gửi một tin nhắn có vẻ đã thắng thế, cô dừng tay khi chỉ còn cách biểu tượng ‘cuộc gọi’ khoảng cách của một cái chạm, thay vào đó, Thi Yến chọn gửi tin nhắn văn bản.

Bàn tay cô lướt nhẹ trên mặt điện thoại, ngón tay múa một vũ khúc thật khéo léo khi chạm vào bàn phím, cô soạn ra một tin nhắn thật gượng gạo:

[Anh Lâm Giang, là tôi Thi Yến đây.]

[Xin lỗi vì đã làm phiền anh ngay cả khi đã quá khuya như thế này, lý do tôi nhắn tin là để nói với anh rằng tôi muốn hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta.]

Sau khi gõ xong hai câu đó, Thi Yến thậm chí không thèm đọc lại những gì cô vừa soạn mà ngay lập tức nhấn ngay vào biểu tượng nút ‘Gửi’ như trốn chạy.

Đợi đến khi có âm thanh thông báo xác nhận tin nhắn đã được gửi thành công, Thi Yến liền thở phào nhẹ nhõm trước khi một lần nữa nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại vẫn đang trên tay cô.

Bây giờ đã là hai giờ sáng, vì vậy Thi Yến cho rằng Lâm Giang rất có thể đã đi ngủ. Và có lẽ phải đợi đến sáng thì anh ta mới có thể đọc được tin nhắn cô vừa gửi và trả lời.

Ngây người ra một lát với suy đoán dường như chính xác của mình, Thi Yến vẫn hướng ánh mắt nhìn như dán vào màn hình điện thoại, sau cùng cô quyết định tắt điện thoại và quay lại giường ngủ. Tuy nhiên, trước khi cô có thể đến bên chiếc giường xinh xắn của mình, điện thoại trong tay cô liền báo có tin nhắn mới. Cô theo bản năng nâng điện thoại lên nhìn vào màn hình mở khóa. Thật đáng ngạc nhiên làm sao, là tin nhắn trả lời của Lâm Giang – vào lúc hai giờ sáng. Và tin nhắn cũng thật ngắn gọn và đơn giản làm sao, chỉ vỏn vẹn hai từ duy nhất: [Tốt thôi].

Chỉ vỏn vẹn hai từ “Tốt thôi”, ngoài ra không còn gì khác.

Lại một hồi suy tư ngẩn ngơ mà mắt cũng không hề rời cái màn hình điện thoại có tin nhắn trả lời, Thi Yến bất giác nở một nụ cười như hiểu hết mọi lẽ tâm tư của mình và chàng.

Nhất định anh ấy cũng đã chờ tin nhắn này từ rất lâu rồi. Đó là lý do duy nhất lý giải rằng tại sao anh ta có thể trả lời dứt khoát như vậy.

Biết là vậy, nhưng Thi Yến cười cũng không thể giấu được ánh buồn trong khoé mắt.

Một lúc sau, cô quay lại chiếc giường thân thuộc mà có vẻ giờ đây là nơi trú ẩn duy nhất an toàn, cô ném điện thoại sang một bên, và nhắm mắt lại.

Sáng hôm sau, Thi Yến thức dậy mà không thể giấu cảm giác trông ngóng, cô liên tục nhìn vào chiếc điện thoại của mình – cô chỉ mong nhận được một tin nhắn nào đó từ một cái tên thân thương trong điện thoại của cô. Vừa mở hộp thư thoại, Thi Yến liền nhận được một tin nhắn của Lương Mạc. Cuối cùng cô cũng chịu tỉnh táo. Lương Mạc thoại bằng một giọng nói sôi nổi: “Yến Yến, tớ không thể chờđược nữa, chúng ta phải gặp nhau ngay thôi, tại SKP 1 nhé. Tớ muốn đi mua hai bộ quần áo. Sau đó, chúng ta có thể ăn tối tại nhà hàng lẩu nhúng. Tớ sắp quên mất mình đã không ăn ở đó bao lâu rồi nữa.”

Lương Mạc Mạc và Lâm Giang là hai người bạn thân, đã lớn lên cùng nhau. Chỉ sau khi đính hôn với Lâm Giang, Thi Yến mới có dịp thường xuyên kết giao với Lương Mạc Mạc.

Mạc Mạc là một cô gái vui vẻ và thân tình. Bất cứ khi nào có thức ăn ngon, cô sẽ luôn nhớ đến Thi Yến đầu tiên và nhất định phải chia sẻ một phần với Thi Yến. Thời gian dần trôi qua, Thi Yến và Lương Mạc ngày càng trở nên thân thiết gần gũi hơn bao giờ hết.

Lương Mạc là một cây mua sắm cuồng nhiệt, và Thi Yến lại là một cô nàng dễ ăn. Một cặp bài trùng để rồi khi họ hoàn thành hai dự định trong ngày là mua sắm và ăn tối thì đồng hồ đã điểm mười giờ tối, đã đến giờ phải chia tay.

Thi Yến gọi điện thoại để đặt một chiếc taxi ghé qua đón cô ở cổng của trung tâm thương mại. Và khi tài xế taxi gọi để thông báo với cô rằng anh sẽ sớm đến điểm hẹn, thì cuối cùng Thi Yến và Lương Mạc mới chịu rời khỏi nhà hàng và bước vào một thang máy.

Từng vòng xoay của chiếc thang máy chuyển động, đến tầng ba, có khách gọi, chiếc thang liền dừng lại.

Cánh cửa mở ra, và một nhóm thanh niên nam nữ bước vào.

Chàng nam nhân đứng trước nhóm người có dáng người cao mảnh khảnh lại có nước da trắng, đó là một sự kết hợp không chê vào đâu được, phải thừa nhận trông anh ta cực kỳ điển trai, một vẻ đẹp tuyệt hảo. Ngay cả khi anh ấy chỉ khoác lên mình một chiếc áo phông trắng đơn giản, anh ấy vẫn toát ra một sự thu hút mạnh mẽ và tinh tế. Tuy nhiên, điều nổi bật nhất vẫn là khuôn mặt anh ấy, gương mặt hoàn hảo đến mức đáng kinh ngạc. Nét nào trên gương mặt cũng thẩm mỹ và hài hòa không thể tả.

Thi Yến biết chàng hảo hán đẹp trai này là ai.

Anh ta không ai khác chính là là vị hôn phu mà cô đã rất lưỡng lự khi gửi một tin nhắn hủy bỏ hôn ước giữa họ vào đêm hôm trước, là Lâm Giang.

  1. SKP là viết tắt của trung tâm thương mại SKP Bắc Kinh. Đó là một trung tâm thương mại cao cấp, chủ yếu bán các mặt hàng xa xỉ.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN