Thanh Xuân Như Họa - Chương 025
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Thanh Xuân Như Họa


Chương 025


Sau sự cố ở phần thi nấu cơm Quang Trung, nhóm tóc tém tóc xoăn dẫu có muốn đi theo Đằng, nhưng cuối cùng vẫn phải bắt buộc hoàn thành việc của mình trước, đành tạm gác sự quan tâm lo lắng sang một bên. Hơn nữa, tóc tém với tóc xoăn càng có vài ý nghĩ sâu xa, thôi dành một ít không gian cho đôi lứa kia đã. Tóc xoăn hồ hởi làm động tác vén tay áo, chỉ là, chẳng ai cười nổi. Tóc xoăn thở dài, bực bội nói:

– Thôi mấy thánh, làm lẹ lẹ rồi qua thăm nó. Nhìn mặt đứa nào đứa nấy như cái bánh bao chiều ý!

– Chứ hông phải tụi này sợ mấy người phá hư đồ ăn hả? – Tóc tém trợn mắt. – Đống này toàn là tự bỏ tiền túi trước, mần hông ra hồn thì đố đứa nào dám mở miệng xin trích quỹ trước mặt ông thầy hén?

Bạn học Bảo bĩu môi, thầm nghĩ chẳng phải bản thân mình lúc nãy cũng sợ ai kia phá hư đống hoa cỏ, mất trắng vốn liếng nên mới ra tay giúp đỡ hay sao? Thế mà còn đứng đây thuyết giảng trước mặt người ta. Nhưng bạn học Bảo cũng hiểu, tóc tém cố tình đánh sang chủ đề khác, vì vậy gã cũng hùa theo. Nhìn cái nồi đang sôi rỉ rả bong bóng trên bếp, bạn học Bảo lắc đầu, bĩu môi.

– Bản mặt đó là sao? Hả??? – Tóc xoăn chống nạnh, bộ dáng hung hăng.

– Coi coi ăn được chưa, hông cho hay gì? Mà má Huệ nấu cái chi rựa?

Tóc xoăn liền hất mặt khiêu khích: – Đoán thử coi.

Bạn học Bảo vuốt cằm, quan sát kĩ hơn, thấy có rau thơm, rất nhiều ớt hiểm, giá đỗ,… rồi đưa ra kết luận.

– Lẩu gà?

– Sai.

– Cháo gà?

– Sai luôn.

– …đừng nói với tui là nấu gà xào xã ớt bị khét xong đổ nước vô làm món gà tiềm ớt hiểm luôn nha?

– Khét hồi nào mà khét? – Tóc xoăn hậm hực.

Bạn học Bảo chỉ tay vào nồi, sau đó lại cầm vá múc lên hỏi: – Vậy mớ thịt gà đen thùi lùi này là gì?

– Hơi cháy chút xíu thôi chứ gì?

Nghe tóc xoăn chống chế, tóc tém trợn mắt: – Má cầm nồi cầm chảo nấu mà cháy được luôn hả?

– …

Hai “vợ chồng son” nhà này có thể nào ngưng công kích trái tim yếu đuối của tóc xoăn được không? Tóc xoăn phiền não vấn đề này lắm đấy! Vì nghe nói thịt gà xào sơ trước, bỏ thêm chút rượu sẽ ngon hơn nên mới thử. Tóc xoăn đã đặt rất nhiều tâm huyết vào món này còn gì? Nhưng nghĩ đến màn cầm chảo phực lửa sém cháy đến đầu vừa rồi, tóc xoăn nuốt nước bọt, không do bản thân nhanh nhẹn chắc giờ phải đi xăm lông mày, đội tóc giả luôn rồi.

Sau đó, tóc xoăn nghe lớp trưởng Khang thành thật kể lại tình hình sự việc, cũng thành thật muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống cho xong, đỡ mất công ngồi nghe bọn vô lương tâm kia cười ngả ngớn trên nỗi khổ của mình.

Bạn học Bảo nhíu chặt hàng lông mày, tỉ mỉ quan sát, rồi lại đăm chiêu, cuối cùng buộc miệng hỏi: – Nhắm ăn xong có chết hông?

Nhưng lần này bạn học Bảo chọc đến giới hạn cuối cùng của tóc xoăn, thế là vác vá rượt gã chạy vòng vòng. Tóc tém cùng Khang lắc đầu ngao ngán, đang thi mà cũng đùa giỡn cho được. Có điều, tóc tém thừa biết, nhỏ bạn nối khố kia chỉ đang tìm cớ để chuồn, còn bãi chiến trường này, đành phải thay nó dọn dẹp rồi? Tóc tém thở dài, lớp trưởng Khang mỉm cười dõi theo hai kẻ gây rối kia rượt đuổi, lại hỏi:

– Giờ mớ này làm sao?

– Đổ bỏ, làm món khác chứ sao trăng gì nữa?

Tóc tém vừa nói vừa cẩn thận nhấc nồi xuống, chẳng biết tóc xoăn đang nấu thứ gì luôn. Trong thùng xốp còn dư lại ít thịt ức gà cùng nắm xã ớt băm nhuyễn, tóc tém đành mang ra, ướp cùng ít nước mắm, dằn thêm tý đường. May thay hôm qua chuẩn bị gia vị gần như đầy đủ hết, cả bột nghệ và cả màu dùng kho cá cũng mang theo. Tóc tém đỡ mệt não tìm cách ‘chữa cháy’.

– Nhi làm giùm Huệ, thầy mà thấy thì khổ?

– Chứ hông lẽ để nó làm ra mấy món ăn dô chết người đem thi à? – Tóc tém nghiến răng nghiến lợi nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng của tóc xoăn – Thời này còn chưa thấy tăm hơi, chắc chắn trốn xó nào chờ gần hết giờ mới lết xác về, giả bộ xin lỗi cho coi.

– Vậy nồi canh chua gà…cháy của Huệ tính sao?

Khang cố nín cười chỉ vào cái nồi khét đen đít, tóc tém cầm vá múc nếm thử, lại nói: – Nó nêm vừa ăn rồi, chờ lắng xuống thì vớt lấy nước trong, nấu nồi khác. Còn tới một tiếng rưỡi, Nhi đoán chắc đủ.

Lớp trưởng Khang thở phào nhẹ nhõm, sau đó chắp tay, nhắm mắt cầu khẩn tóc tém: – Nhi gắng giúp giùm hai đứa tui đợt này nha, nếu qua tai kiếp sẽ hậu tạ một bữa trà sữa ngon lành.

Nghe thế, tóc tém trợn mắt.

– Thân ông làm thằng cầm đầu lớp này mà ngồi sổ đầu bài còn nhiều hơn tụi tui, ông dám mở miệng xin xỏ hả?

– …

Thế tóc tém có biết nguyên nhân chính khiến lớp trưởng thường hay bị ghi tên vào sổ đầu bài là do tội bao che khuyết điểm chăng? Khang dám không bao che à? Trong lớp nếu có đứa nào hiền lành thì mọi chuyện nào rắc rối nữa.

Dẫu thế, nhưng oan ức bao nhiêu Khang cũng chẳng dám hó hé nửa lời. Thôi thì đành đứng đây phụ bếp cho tóc tém, mong sao qua ải này để còn lấy quỹ bù tiền túi. Nghĩ tới đống nguyên liệu tươi ngon bị tóc xoăn làm hỏng, thật thấm thía câu “ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa” trong Hịch Tướng Sĩ.

Sau đó, cuối cùng phần thi nấu ăn cũng được hoàn thành trót lọt. Tóc tém đang tỉ mỉ trang trí sao cho vừa mắt nhất, món gà xào xã ớt để gọn trong một chiếc đĩa có hình hột xoài, thêm vài lát ớt tươi, còn canh chua gà cũng được sửa lại vừa miệng vô cùng, chỉ là hơi tiếc vì thịt không được hầm đủ độ mềm. Tóc tém cũng chẳng quá để ý đến nữa, liền đặt vào mâm, bưng đến chỗ bàn giám khảo, nói với Khang: – Ông ở đây chờ chấm điểm xong thì đổ hết vô cái cà-mèn xíu nữa tụi mình đem tới chỗ Đằng với Nghi lùn luôn.

Bạn học Khang nghe vậy, rất muốn hỏi: “Có ăn được không?” nhưng sau đó lại quẳng câu ấy khỏi đầu. Khang chưa chán sống đến đỗi dám chọc giận tóc tém. Chờ đợi là một việc vô cùng nhàm chán, cũng rất mệt mỏi, giờ cũng sắp trưa, thế nên Khang cảm thấy hơi đói, nhìn thầy cô giám khảo chậm rãi nhấm nháp thưởng thức từng món lại càng là một hình thức tra tấn đáng ghét hơn bao giờ hết. Nếu tóc xoăn ở đây, hẳn sẽ len lén ăn vụng một ít rồi?!

Khang bật cười.

Chẳng bao lâu, giám khảo cũng đến. Đầu tiên là một người thầy có dáng người tròn trịa, tuy chỉ đứng ngang vai Khang, nhưng trông không có vẻ xấu, ngược lại tràn đầy nét phúc hậu. Sau đó lại đến một người thầy, tướng tá cao ráo, vầng trán thông minh, chỉ là thông minh quá, nên trên đầu ‘hơi’ xói một chút. Thầy Thịnh dưa hấu và thầy Tuấn đại bàng cứ tương phản là thế, một hiền lành chân chất, một kiên nghị hơn người, có vẻ tính cách cũng ảnh hưởng rất nhiều đến phương pháp dạy toán của họ. Chẳng nói đâu xa, đến khẩu vị cũng có khác biệt rõ rệt. Thầy Thịnh chậm rãi nhấm nháp, sau đó gật đầu vài cái, hỏi ai đã làm. Khang cũng chỉ cười trừ, dối lòng nói tên tóc xoăn. Nhưng thầy Tuấn lại nhíu mày, bảo rằng thịt chưa đủ mềm, canh lại có chút mùi khét. Hớp một ngụm nước trà đá, thầy lại buông đũa đến món gà xào xã ớt, cẩn thận nếm thử, cuối cùng lắc đầu rời đi.

Khang thở phào, xem ra là ăn được, thế thì có hi vọng.

Nếu biết được ý nghĩ này của Khang, tóc tém hẳn sẽ vô cùng khinh bỉ cả tóc xoăn lẫn lớp trưởng.

Sự thật, vốn tóc tém đã sớm khinh bỉ rồi. Tóc tém tìm cả buổi cũng gặp được bạn học Bảo cùng tóc xoăn, hai kẻ vô ơn này đang phè phởn dựa gốc cây sau trường ngủ khò, làm tóc tém ngứa răng muốn cắn người ghê gớm. Nhưng vì nghĩ đến vệ sinh răng hàm mặt, nên đành móc điện thoại ra sức chụp ảnh dìm hàng hai kẻ này với đủ mọi góc độ. Lòng tóc tém thầm nghĩ, nếu sau này đem đống ảnh đi uy hiếp hay tống tiền chắc cũng được một khoản lời.

Lời nhất, hẳn là tấm hình bạn học Bảo đang vươn vai, há mồm ngáp dài này rồi. Tóc tém cười nắc nẻ, khóe mắt cong cong đầy gian trá, còn vẻ mặt mơ màng nửa tỉnh nửa mê của gã trông cứ như một chú lừa con ngơ ngác, tới khi hiểu chuyện gì xảy ra thì lại hận không thể nhào tới đập nát cái điện thoại kia.

Gã nên làm gì đây? Lưỡng lự một chốc, mặt cũng chuyển đủ màu hệt con tắc kè hoa, cuối cùng bạn học Bảo vẫn lựa chọn phương án tàn bạo nhất, đó là nhào tới ôm bắp đùi tóc tém năn nỉ, van xin: – Đại nhân tha mạng, thảo dân có mắt không tròng mới theo giặc làm loạn a…

Tàn bạo ở đây, chính là tính trên thể diện của bạn học Bảo rồi?!

Tóc xoăn cũng bị hành động của bạn học Bảo làm tỉnh, nhìn cảnh tượng quái dị một tên to xác gào khóc thảm thiết còn một kẻ đang dửng dưng cười kia, nhìn vào cái điện thoại trên tay của tóc tém, tóc xoăn liền lạnh người chợt hiểu, thế là chẳng như tên “không có mặt mũi” kia, tóc xoăn trực tiếp nhào tới giật lấy tang vật, chỉ là nào nghĩ tới, tóc tém đang bận cười mà lại có thể né tránh tóc xoăn nhanh như thế, khiến tóc xoăn bổ nhào, mặt mũi đập vào tấm lưng cứng như bê tông cốt thép của bạn học Bảo.

Vừa nói người khác không có mặt mũi, nhưng xem ra có mặt mũi mà tự đem nó chà đạp như thế cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.

Tóc xoăn chính thức có một bài học nhớ đời.

Chẳng qua nhìn tóc tém cười càng to hơn, cả cái kẻ không có mặt mũi kia cũng ra sức phụ họa, lòng tóc xoăn lại cảm thấy oan uổng vô bến bờ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN