Từ khi tiểu hùng của tôi bị để đó không dùng được nữa, trên giường của tôi lại có thêm rất nhiều búp bê vải nhưng tôi vẫn cảm thấy có chỗ nào đó trống trải.
Tôi tìm con tiểu hùng rách nát trước kia lấy ra, nó đại diện cho quá khứ, đại diện cho những năm tháng cô đơn bàng hoàng của tôi. Tôi nghĩ Tân Đường biết điều này, đây chính là quà tặng của hắn dành cho tôi.
Chúng tôi đều đã trưởng thành, chỉ có hắn vẫn còn ngây ngốc chấp nhất với thời điểm đó, cuộc sống sẽ có nhiều thay đổi, ngay cả bản thân tôi cũng không thể xác định, hắn làm thế nào mà có thể tin tưởng vững chắc được đây?
Giáng Sinh đến vào một thời điểm mà trời bát ngát mờ mịt tuyết. Không khí trong lớp học so với ngày bình thường náo nhiệt hơn rất nhiều. Tuy rằng trong giờ học không thể nói được nhưng sau khi tan lớp mọi người đều rất tụ tập ở bên nhau bàn chuyện nào là mua quà gì nhận được quà gì phải làm thế nào để ăn mừng đây…
Tôi và Đại Hoa nhìn đống quà tặng cao như một cái núi nhỏ trên bàn Khanh Ngữ, tự thôi miên chính mình: tôi không có ghen tị một chút cũng không.
Lưu Giai Di sau khi tuyên chiến với tôi vào buổi tối hôm đó, thì không có động tĩnh gì tiếp theo, chỉ là ánh mắt nhìn về phía tôi càng ngày càng đáng sợ. Các bạn nói xem một cô gái xinh đẹp điềm tĩnh như thế, lúc lộ ra bộ mặt tươi cười đen tối, cũng có thể thuần thục như vậy là sao?
“Nghe nói Lưu Giai Di có ý với Tân Đường.” Đại Hoa cứ nhắc mãi ở trước mặt tôi: “Mỗi lần Tân Đường chơi bóng cô ta đều giống như một fan cuồng, luôn cố chạy lên đưa nước, quá rõ ràng rồi đúng không?”
“À, vậy sao.” Tôi ra vẻ không thèm để ý nói.
“Lần trước sinh nhật cậu cũng vậy, cô ta da mặt dày chạy tới đó nhớ không? Khẳng định là bởi vì Tân Đường.”
Vừa dứt lời, Lưu Giai Di bước chân nhẹ nhàng đi tới đây, chúng tôi lập tức im lặng, cô ta vẫn treo lên cái chiêu bài tươi cười của mình: “Giáng Sinh vui vẻ nha.”
“À, Giáng Sinh vui vẻ.” Đại Hoa lạnh nhạt trả lại cô ta một câu.
Sau đó cô ta đưa Đại Hoa một cái quả táo, rồi xoay người muốn đặt một quả lên chỗ ngồi của Khanh Ngữ, nhưng lại nhìn thấy không có chỗ để nữa mới quay sang đưa cho tôi: “Khanh Ngữ hình như là không thiếu quà, cậu có lấy không?”
Tôi muốn lấy cái đầu của cô đó! Tôi nhún nhún vai quay người đi, ra vẻ xem hành lang náo nhiệt.
“Mộ Sanh không thiếu táo ăn, cô vẫn nên tự mình mang về đi.” Đại Hoa cũng lãnh đạm mở miệng.
Cô ta đi rồi, Đại Hoa ngồi xuống bên cạnh chọc chọc tôi: “Có nhìn thấy không? Cái này rõ ràng là thể hiện sự khinh bỉ đối với cậu, hai người xem như chính thức khai chiến rồi à?”
“Vì ai? Tân Đường sao?”
Tôi nỗ lực muốn làm ra vẻ không sao cả nhưng tưởng tượng đến những gì tôi nói với Lưu Giai Di vào buổi tối hôm đó, trong lòng liền cảm thấy trống trải. Tuy biết rằng chỉ là lời nói dối, nhưng sự phủ định thì tôi cũng không nói nên lời.
“Đúng là đã khai chiến rồi.” Tôi yếu ớt mở miệng.
“Có ý gì?”
“Lưu Giai Di cô ta thật sự rất đáng ghét, cô ta vẫn cứ muốn dây dưa ở giữa đám bạn chúng ta, cậu nói da mặt cô ta dày không chứ? Đi đến nhà người khác cũng có thể không cần mời, ai mà biết được, sau này cô ta sẽ còn làm được những chuyện gì, đúng không. Cho nên, tớ đã, tớ đã…”
“Cậu đã sao? Nãy giờ cậu nói vòng vo quá đấy, nói thẳng đi.”
Tôi nhìn xuống, cuối cùng vẫn ở bên tai cô ấy nói ra lời nói hôm đó, cô ấy vừa nghe thì nhảy dựng lên: “Cậu nói gì! Cậu thích…”
Ánh mắt của tất cả các bạn học bên cạnh đều đổ dồn về đây, bây giờ còn cách tiết tự học một khoảng thời gian tôi liền dứt khoát kéo Đại Hoa đi ra bên ngoài phòng học.
“Cậu nói nhỏ thôi.” Cuối hành lang không có ai tôi mới thở phào nhẹ nhõm: “Cậu có biết tớ đã hy sinh cho tình bạn của chúng ta nhiều đến mức nào không hả.”
“Ý của cậu là cậu không thích Tân Đường?”
Tôi lại xoay người sang chỗ khác: “Đều nói là lời nói dối… Ôi chao, bây giờ điều này không quan trọng, quan trọng là tớ thật sự không biết lời nói dối vừa nói ra xong, mỗi lần khi nhìn thấy Tân Đường tớ liền cảm thấy chột dạ, giống như tớ đã lợi dụng hắn…”
“Cho nên Lưu Giai Di liền chính thức ghen ghét cậu?”
“Tớ nghĩ ý của cô ta chính là cạnh tranh công bằng, không biết vì cái gì tớ lại trở thành mục tiêu của cô ta nữa.”
Đại Hoa đặt tay lên vai tôi: “Vậy cậu nên tiếp tục nỗ lực đi, cậu nghĩ kỹ lại nhé, nếu Lưu Giai Di thật sự theo đuổi được Tân Đường, hoặc là cô ta xen vào nhóm bạn của chúng ta trở thành một thành viên trong đó. Hoặc là Tân Đường theo cô ta rời bỏ chúng ta. Mọi người cứ như vậy mà xa cách thì…”
“Cậu đừng nói kinh khủng như vậy, không phải chỉ là…”
“Tân Đường!” Đại Hoa bỗng nhiên kêu lên, lại vẫy tay qua hành lang bên kia.
Tân Đường vốn đang muốn đi lên lầu, nhìn thấy chúng tôi thì mỉm cười một cái, cái chân hắn dài liền đi tới bên này.
Tôi đột nhiên có chút khẩn trương, kéo cổ tay áo Đại Hoa: “Đừng gây thêm chuyện, tớ còn chưa cân bằng tinh thần, chúng ta đi trước về phòng học đi.”
Tân Đường đã đi tới, hắn cuối cùng vẫn có sức sống: “Đang chuẩn bị hết tiết đi tìm các cậu đây, ở đây làm gì vậy.”
“Chúng tớ ra đây hít thở không khí nè, Mộ Sanh có lời muốn nói với cậu đó. Tớ đi trước nha.”
“Đại Hoa, cậu…” Tôi nổi giận muốn giữ chặt cô ấy nhưng Đại Hoa lại dễ dàng thoát khỏi tôi rồi bỏ đi: “Từ từ nói, không cần gấp.” Thân hình mập mạp của cô ấy vui vẻ chạy đi mất.
“Muốn nói gì với tớ?” Tân Đường có chút nghi hoặc, có thể là hắn đứng gần tôi quá, tôi nghe trong giọng nói của hắn có một chút dịu dàng, dịu dàng? Ông trời của tôi ơi, tôi thật là muốn điên rồi. Đây là hậu quả của lời nói dối đó!
“À à, ha ha, nói Giáng Sinh vui vẻ nha, Giáng Sinh vui vẻ!”
Tôi trước sau vẫy tay, giống như đang tập thể dục nỗ lực giảm bớt sự khẩn trương của mình.
“À, Giáng Sinh vui vẻ.” Hắn giống như có chút hụt hẫng, một tay đưa ra một quả táo đỏ, xoay người lại dựa vào rào chắn, thấp giọng than một câu: “Hình như tuyết rơi nhiều hơn.”
“Vậy sao.” Tôi cũng xoay người, nhìn bông tuyết bay lại thả ngoài trời lại nhìn không được chọn ngắm một bên sườn mặt góc cạnh của hắn, trong lòng thùng thùng rung động. Tâm loạn, ăn một cái gì đó là hữu hiệu nhất, tôi há mồm gặm một miếng táo, “Rốp rốp” một cái, Tân Đường quay đầu nhìn ta: “Cái này là…”
“Sao vậy? Chưa rửa hả?” Tôi hoảng loạn nói.
“Rửa sạch rồi, nhưng mà, bỏ đi, cậu ăn đi.”
“À.” Tôi an tâm rồi, rửa sạch thì tốt rồi, lỡ như ăn một quả táo Giáng Sinh mà bị tiêu chảy thì thật không tốt: “Tân Đường, cậu cảm thấy Lưu Giai Di thế nào?” Tôi bình đạm hỏi ra miệng.
“Chỉ là một cô gái rất thích cười.”
A, thích cười, Lưu Giai Di tươi cười là để lừa gạt không ít trái tim con trai đó, Tân Đường có phải sẽ là một trong số đó không? Cô ta sẽ làm cho hắn mê mẩn, điều này làm cho tôi tức giận.
“Vậy cậu cảm thấy cô ta…”
“Không nói về cô ta nữa, được không?” Tân Đường nhẹ nhàng ngắt lời tôi.
“Hả?”
“Đừng nói về những người khác.” Tân Đường đỡ trán: “Trần Mộ Sanh, buổi tối hôm đó tớ đã nói…”
“Ơ, cái gì kia!” Tôi bỗng nhiên kêu lên, Tân Đường hoảng sợ: “Có chuyện gì?”.
“Cậu nhìn kìa…” Theo hướng ngón tay tôi chỉ, Tân Đường cũng nhìn thấy được dưới cây ngô đồng phủ đầy tuyết trắng, một đôi nam nữ yêu nhau đang nắm tay đứng đối diện, mà theo gương mặt hai người càng lúc càng gần thì rất nhanh đã tiếp xúc thân mật với nhau. Tuy rằng khoảng cách rất xa, nhưng tôi nhìn thấy đặc biệt rõ ràng, tôi có thể 100% khẳng định, hai người này đang hôn nhau, là hôn môi!
“Là Lục Minh và Khanh Ngữ… Hai người này, bọn họ…Bọn họ…” Tôi kinh ngạc đến ngây người nói không nên lời, trăm triệu lần không ngờ tới, tình cờ đi ra ngoài hứng gió lại nhìn thấy đôi tình nhân này làm chuyện tốt.
Tân Đường khẽ cười một tiếng: “Lục Minh cũng được quá ha, tớ còn tưởng rằng cậu ta lo học đến choáng váng đầu óc rồi.”
“Sao cậu ta có thể làm vậy với Khanh Ngữ chứ? Tớ còn chưa đồng ý mà, tớ, nè…”
Tiếng kêu còn chưa kịp ra miệng đã bị Tân Đường dùng tay bịt kín lại: “Cậu làm gì vậy? Phải nói với Chủ nhiệm Giáo dục.”
“Ưm, cậu, cậu thả, buông ra…”
“Được, nhưng mà cậu không được quấy rầy bọn họ. Nếu bọn họ không nói, thì cậu cũng không được hỏi, đồng ý tớ mới thả.”
Ánh mắt hắn nhìn tôi trừng trừng, giọng nói mang theo mệnh lệnh ôn hòa, tôi lập tức choáng váng, vừa rồi nhìn thấy cái gì cũng không còn quan trọng nữa, chỉ ma xui quỷ khiến gật gật đầu.
“Ngoan lắm.” Hắn buông tôi ra, lại xoa xoa đầu tôi.
“Vậy… Vì sao lại không thể nói?” Khí thế tôi cực kỳ yếu ớt.
“Vậy cậu nói trước cho tớ nghe đi. Vì sao cậu lại kích động?”
“Bởi vì trước đó bọn họ không thông báo gì, giữa bạn bè với nhau cái này là không thể giấu diếm. Tớ đương nhiên là rất vui khi bọn họ ở bên nhau, nhưng tại sao lại không nói cho tớ biết, tớ cảm thấy mình không được tôn trọng, không vui.”
“Cậu ngốc quá.” Tân Đường cười, với sự trợ giúp của cảnh tuyết bay là đà đặc biệt rất đẹp.
Nếu là ngày thường tôi khẳng định sẽ một chân đá hắn đi tất cả đều là do những bông tuyết này làm cho hành động của tôi bị yếu đi rất nhiều: “Cậu mới ngốc đó.” Tôi mềm mại phản bác.
“Cùng người mình thích ở bên nhau, giống như có một thế giới nhỏ của riêng mình.” Hắn nghiêm trang nói: “Trước khi có đầy đủ sự an toàn và vui vẻ trong thế giới này thì không ai hy vọng nó bị những người khác phát giác.”
“Vậy sao? Nhưng mà tớ đâu có làm gì bọn họ, tớ chỉ chúc phúc thôi mà.”
“Tôn trọng sự lựa chọn của bạn bè mình, không phải tốt nhất chúc phúc sao? Điều chúng ta có thể làm, chỉ có cái này mà thôi.”
Trong tay tôi vẫn còn một quả táo chưa ăn hết, tôi cũng không xác định mình có muốn tiếp tục ăn hay không, hôm nay Tân Đường hình như không giống mọi ngày, nhưng mà không giống ở chỗ nào thì tôi không thể nói rõ được, có lẽ tôi và Lưu Giai Di đều sai rồi, chúng tôi đều cảm thấy Tân Đường là ngốc nhất, kì thật hắn là người dễ dàng vui sướng nhất, hắn dùng chính trí tuệ của bản thân mình khiến cho mọi người bên cạnh hắn đều vui vẻ.
Tôi muốn nói với hắn về lời nói dối mà tôi đã nói với Lưu Giai Di, sẽ dùng một phương thức nói đùa để kể lại, mọi người sẽ cười một cái, Tân Đường nhiều nhất sẽ mắng tôi một câu thần kinh à. Rồi sau đó chuyện này sẽ nhẹ nhàng trôi qua, tôi sẽ không cảm thấy hoảng loạn đối với hắn nữa, giữa chúng tôi sẽ khôi phục lại mối quan hệ bình thường.
Chỉ là tôi làm sao cũng không nói nên lời. Tôi nghĩ đến cái thế giới nhỏ mà Tân Đường nói, cùng người mình thích ở bên nhau trong một thế giới nhỏ hắn nói đẹp như vậy, làm tôi cũng tưởng tượng.
Hắn nhìn đồng hồ: “Đến giờ học rồi, về phòng học đi, chủ nhiệm lớp chúng ta sẽ tới giám sát. Nếu đến trễ thì nhất định phải chết!”
“À, được.”
Tôi bước vài bước không nhanh không chậm, Tân Đường thì vội vàng đến độ bắt lấy tay áo của tôi, chạy về phía trước một cách nhẹ nhàng: “Trần Mộ Sanh cậu giỏi thật đó. Ngay cả đi học cũng không vội vàng gì! Nhanh lên đi đại tiểu thư ơi…”
Tôi nhìn về phía bàn tay hắn, cánh tay hắn, tiện đà nhìn sang toàn bộ bóng dáng hắn. Tôi nghĩ, không biết là người nào có thể đi vào thế giới nhỏ của Tân Đường, người đó thật là may mắn…