Thanh Xuân Thân Ái - Chương 3: C3: Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
40


Thanh Xuân Thân Ái


Chương 3: C3: Chương 3


Tôi nằm trên giường trằn trọc, thỉnh thoảng lại nhìn di động, không biết trả lời anh thế nào.

Nếu chỉ nói cảm ơn, thì hình như có vẻ quá xa lạ. Nhưng ngoại trừ cảm ơn, những lời khác lại có vẻ quá dư thừa, tôi ấn phím di động “bạch bạch” đánh một đống chữ, rồi lại xóa đi. Anh ấy có phải sẽ cảm thấy tôi quá dong dài không. Đang không biết như thế nào cho phải, tôi đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, liền lấy hết can đảm ấn gửi đi rồi.

Nhìn biểu hiện gửi đi thành công, tôi lặng lẽ thở ra thật nhẹ.

Xuống giường đi đánh răng, tôi nhìn mình trong gương, hai má phiếm hồng, lại không tự chủ cười ngây ngô không ngừng.

Trần Phồn là sau khi nhà Tân Đường đi mới dọn đến ở, bây giờ đang học đại học năm thứ ba. Năm đó tôi còn vì Tân Đường dọn đi mà đắm chìm trong khổ sở, thì anh ấy như một kỳ tích giáng xuống, cùng anh trai nhà bên ôn hòa dịu dàng trong tưởng tượng của tôi vô cùng trùng khớp, trở thành sự rung động đầu đời của cô thiếu nữ như tôi một cách thật kỳ diệu.

Đánh răng xong, tôi nghe dưới lầu có tiếng vang, cuống quít đi xuống lầu, ba tôi đã về nhà. Cả người rũ rượi dựa lên trên cửa, chìa khóa vứt ra sàn, trong tay còn cầm một túi hồ sơ.

“Ba ba.” Tôi kêu một tiếng, còn chưa đến gần đã nghe mùi rượu trên người ông ấy, không khỏi che lại mũi, “Sao lại uống nhiều rượu như vậy?”

“Ồ ai thế kia?” Ông híp đôi mắt, bộ dạng say khướt, “À, thì ra là con gái của ba, con gái xinh đẹp nhất của ba, a, con gái của ba đã học trung học rồi, hết cao trung là lên đại học, sau đó sẽ học nghiên cứu sinh, rồi….”

Tôi vội chạy đến đỡ lấy ông ấy, “Đừng rồi rồi nữa, con gái ba xinh đẹp người người đều biết, nhưng con không muốn học nhiều như vậy đâu. Đi thôi, đi nghỉ ngơi thôi.”

Một trọng lượng cực nặng đè lên người tôi, cũng may còn có thể nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước, ba tôi vừa đi vừa lèm bèm trong miệng, “Mộ Sanh à, năm học mới vui vẻ không? Có chuyện gì muốn kể cho ba ba nghe không, có cái gì khó khăn không, học tập ấy, học tập có khó không hả…”

“Không khó không khó, con gái ba thông minh như vậy, cái gì cũng biết hết.”

Lão ba ba của tôi không phải là người giỏi biểu đạt tình cảm, những câu quan tâm này tôi chỉ có thể nghe được lúc ông ấy uống say, nhưng khi ông ấy vừa tỉnh rượu lại sẽ hoàn toàn quên sạch sẽ.

Trần Duyên Chi tiên sinh năm nay mới đến 40 tuổi, nhưng mà tóc trên đỉnh đầu đã càng ngày càng giảm bớt, mái đầu đó rụng đi một nửa là bởi vì tôi, một nửa là bởi vì làm kinh doanh không thuận lợi mà buồn rầu. Trước khi mẹ bỏ đi, quầy bán quà vặt tại nhà đã đóng cửa, ba tôi đi làm thủy thủ kiếm tiền, ông ấy cũng không có bao nhiêu thiên phú trên phương diện này, vận khí cũng không được tốt lắm, trong trí nhớ của tôi, có một khoảng thời gian trong nhà khó khăn túng thiếu. Tôi không được mua thêm đồ chơi mới, mẹ tôi cũng không mua thêm quần áo mới, ba tôi coi như thu hoạch lớn nhất, ông ấy bỏ hút thuốc. Mấy năm sau mới có chút khởi sắc, nhưng ông ấy lại bận đến trời đất u ám.

Lúc đã nằm trên giường, trong miệng ông ấy vẫn cứ lảm nhảm nhắc mãi, “Con gái ba lên cao trung rồi, là cao trung đó, ba ba không còn quản được bao nhiêu năm nữa, về sau cũng sẽ không quản được nữa…”

Tôi giúp ông cởi giày, vừa tức tối vừa buồn cười, “Phải đó, chờ con trưởng thành, lúc đó đến lượt con quản ba.”

Ngày hôm sau ở phòng học, bạn học Đại Hoa vẻ mặt u sầu, cô ấy chôn gương mặt mũm mĩm của mình lên bàn sách, thở ngắn than dài nói, “Mộ Sanh ơi, buổi tối nay tớ có thể đến nhà cậu ngủ không?”

“Có thể.” Tôi vừa nhai kẹo cao su, vừa soi gương quyết tâm tiêu diệt cái hạt đậu trên trán.

Cũng là Khanh Ngữ thiện lương hơn, xoay người hỏi cô ấy làm sao vậy.

Cô ấy ngồi dậy, thở dài một hơi “Hôm nay, là kỷ niệm ngày thành hôn của ba mẹ tớ.”

“À….”

Tôi và Khanh Ngữ không hẹn mà cùng à lên một tiếng, ngay lập tức hiểu ra: Cặp phụ mẫu kia của nhà họ Hoa quả thật ân ái hiếm có, có khi ngọt ngào đến híp cả mắt lại.

“Hỏi thật nha, ba mẹ cậu chưa từng cãi nhau sao? Một lần cũng không có à?” Tôi hiếu kỳ hỏi.

Đại Hoa lắc đầu, “Ít nhất là tớ chưa từng thấy.”

“Sao lại có đôi vợ chồng nào chưa từng cãi nhau như vậy nhỉ, Khanh Ngữ gia đình cậu thì sao?”

“Ba mẹ mình rất ít, có khi cũng có đôi co. Nhưng mẹ mình nói, lúc tức giận sẽ dễ dàng nói những lời khiến người khác tổn thương, cho dù sau này làm lành lại thì cũng vẫn khó mà quên được.”

“Nhưng có vấn đề gì thì nói rõ ràng tốt hơn chứ, giải quyết cho sớm. Đây là mẹ tớ nói đấy, dù sao hai người bọn họ lúc ở bên nhau đã thường xuyên gây gổ, tớ còn nhớ rõ có lần ba tớ uống say, đã đập hỏng cái TV trong nhà.” Tôi lại nhún nhún vai, “Nhưng bọn họ bây giờ đã chia tay, lời mẹ tớ nói có lẽ cũng không đáng tin.”

Lúc này, một nữ sinh gầy gầy đột nhiên đi qua, đưa cho Khanh Ngữ một cái bình giữ ấm, trên mặt tươi cười nịnh nọt, “Khanh Ngữ, nước của bạn đây.”

“À, cảm ơn bạn.”

“Đừng khách khí, bạn còn có yêu cầu gì cần mình làm không?”

“Không có không có, bạn không cần làm gì cho mình cả.”

“Đã nói đừng khách sáo với mình, chúng ta đều là bạn học mà.” Vừa nói cô ta vừa liếc ánh mắt sắc nhìn qua túi rác cạnh bàn Khanh Ngữ, một phen túm lên, “Cái này để mình giúp bạn đem đổ.”

Đại Hoa gọi cô ta lại, “Bạn thuận tiện giúp mình đổ luôn cái này được không?”

Cô ta liếc mắt đánh giá Đại Hoa một chút, giọng nói trở nên không kiên nhẫn, “Mình không cầm được đâu.”

Sau khi cô ta đi rồi, Khanh Ngữ nhẹ nhàng thở ra, tôi nhìn bóng dáng cô ta lóe ra khỏi cửa, “Nữ sinh này tên gì gì nhỉ, ngày hôm qua tiết học tiếng Anh giơ tay rất tích cực đúng không?”

“Từ Kiều.” Khanh Ngữ có chút khó xử nói, “Không biết vì sao cô ta đối với tớ lại nhiệt tình như vậy, lúc sáng tớ đi lấy nước, cô ta cứ kiên quyết đoạt ly của tớ.”

“Không phải đâu Khanh Ngữ, cậu bây giờ ngay cả nữ sinh cũng thu phục được, cô ta khẳng định là thích cậu, muốn kết bạn với cậu rồi.”

Đại Hoa lại ra vẻ cao thâm lắc đầu, tựa hồ còn khá bất mãn đối với hành động của nữ sinh kia, “Cậu đừng nghĩ đơn giản như vậy, làm bạn bè làm sao lại đi biểu lộ chân chó như vậy? Đó là nịnh bợ thôi, muốn chiếm chỗ tốt gì đó.”

Chỗ tốt? Tôi ngẫm nghĩ lại liền ngớ ra, ba mẹ Khanh Ngữ đều là giáo viên ở trường trung học này, ba cô ấy còn là hiệu phó. Còn Khanh Ngữ, từ nhỏ đã là đạo đức, trí tuệ, thể thao, mỹ thuật, lao động đều toàn diện cả, bây giờ lại là lớp trưởng. Thân thiết với cô ấy luôn có chỗ lợi.

Một lát sau, đề tài lại quay về ba mẹ Đại Hoa, tôi hỏi cô ấy, “Ba mẹ cậu kỷ niệm kết hôn quan trọng như vậy, cậu không ở nhà phụ giúp, trốn đến nhà tớ làm gì?”

“Yên tâm đi, bọn họ tuy rất ngọt ngào, nhưng vẫn rất tiết kiệm, không thích phô trương lãng phí. Nhiều lắm chính là bày một bàn thức ở nhà cùng nhau ăn mừng thôi.”

Buổi chiều tan học, mấy người chúng tôi cùng Đại Hoa trở về lấy quần áo, thuận tiện chúc phúc một chút ba mẹ cô ấy, vừa mới đi đến phòng khách, đã bị kinh ngạc đến mức đứng sững lai…một bức tranh chữ trang trí to lớn bắt mắt, trên đó là chữ viết theo lối cuồng thể “Kỷ niệm mười tám năm ngày thành hôn Hoa Chính Thụ và Lý Mỹ Lệ”, trong nhà được trang hoàng y như lễ cưới, rượu champagne, rượu vang đỏ, bánh ngọt đủ màu, thậm chí còn trải thảm đỏ.

Chúng tôi – năm con nai vàng ngơ ngác đứng ở trung tâm phòng khách, cho đến khi mẹ Đại Hoa thanh âm sung sướng đánh thức chúng tôi, “Các con, mau tới đây đi.”

Sau khi qua đó, cô ấy đưa cho chúng tôi một bao bong bóng, “Chỉ còn lại cái này chưa gắn lên, các con làm giúp nhé. Chút nữa sẽ cho các con ăn bánh kem thỏa thích.”

“Mẹ,” Đại Hoa không còn gì luyến tiếc gọi cô ấy “Mẹ không giúp chúng con một chút sao.”

“Ôi, mẹ còn phải trang điểm nữa, rồi thay hỉ phục. Chờ lát nữa ba con chuẩn bị thức ăn xong, bảo ông ấy đến giúp các con là được mà.”

Tôi hỏi Đại Hoa, “Ba cậu một mình làm nhiều thức ăn như vậy sao?”

“Chỉ là đun nóng một chút thôi, ngày hôm qua nghe ông ấy bảo chuẩn bị thức ăn, ai biết lại phô trương như này.”

“Bùm” một tiếng, Lục Minh thổi nổ toang một cái bong bóng.

Trầm mặc vài giây, mọi người đều cười rộ lên. Lát sau, ba Đại Hoa ra tới, ông ấy cởi tạp dề, nhìn qua mấy người chúng tôi, có điểm ngượng ngùng xoa xoa tay, “Ái chà, thật là phiền các con, thời gian làm bài tập lại phải hỗ trợ làm việc này, thôi thôi, Hoa Hoa à, con đi xem mẹ chuẩn bị đến đâu rồi, khách khứa chắc cũng sắp đến rồi.”

Đại Hoa còn chưa đứng dậy, đã nghe được thanh âm nũng nịu từ bên trong truyền ra, “Ông xã, người ta không tìm thấy voan cài đầu, anh để ở đâu vậy? Em trang điểm hình như không ổn lắm, ôi anh đến đây đi, đến xem giúp em đi.”

Tôi cảm giác được Tân Đường bên cạnh rùng mình một cái.

Sau khi ba Đại Hoa đi vào, Tân Đường thấp giọng thì thầm,“Nè nè, bạn học Đóa Hoa, mẹ cậu có chút giống như một cô bé vậy nha, tớ nghĩ đến em gái tớ luôn đấy.”

“Mẹ tớ là công chúa đó.” Cô ấy thở dài nói, “Còn là loại tiểu công chúa được sủng ái nữa.”

“Có điều để dì vẫn mãi là đứa trẻ như thế, thì hẳn là…”

Tôi bỗng nhiên nhìn thấy một bàn tay yên lặng giơ lên bên cạnh, “Cậu muốn nói gì?”

Lục Minh cầm bong bóng trong tay: “Cái này, mỗi người phải thổi bao nhiêu cái, thổi được bao nhiêu thì có thể về?”

Khanh Ngữ: “Cậu có việc bận sao?”

Đại Hoa: “Có bài tập còn chưa làm xong à?”

Lục Minh lắc đầu: “Không phải, mẹ tớ gửi tin nhắn cho tớ nói bác sĩ Trịnh đến chơi.”

“Bác sĩ?” Tân Đường kỳ quái hỏi, “Cậu bị bệnh sao?”

“Không phải, bác sĩ Trịnh là bạn của mẹ tớ.”

Đại Hoa rất rộng lượng thả hắn đi, “Vậy cậu đi trước đi, nếu xong sớm thì lại đến đây ăn cơm.”

“Được.”

Nhìn cậu ấy ra cửa, tôi cảm thán lắc đầu nói: “Xem ra dì ấy là muốn bồi dưỡng cậu ấy thành bác sĩ thật.”

Tân Đường truy vấn: “Vì sao, vì sao phải làm bác sĩ?”

Đại Hoa: “Bác sĩ thì có gì không tốt, chữa bệnh cứu người lại được tôn kính, tớ nếu là có một nửa thông minh của Lục Minh tớ cũng đi làm bác sĩ.”

Tân Đường: “Nhưng cũng phải xem bản thân mình có thích hay không, bác sĩ cũng là có nguy hiểm nhất định.”

“Tớ không biết Lục Minh có thích hay không, nhưng mẹ cậu ấy có vẻ rất có khát vọng mong cậu ấy trở thành bác sĩ, dù sao mỗi gia đình đều có hoàn cảnh riêng, ôi, Khanh Ngữ, cậu làm sao vậy?”

Nhìn cô ấy ngơ ngác một bên, tôi đẩy đẩy cô ấy.

“À, không có việc gì.” Cô ấy ngồi ngay ngắn, sự lo lắng u sầu trong đáy mắt rất nhanh được che lại.

Nghi thức bắt đầu rồi, khách khứa đều là hàng xóm láng giềng, tới có hai mươi mấy người. Dì Mỹ Lệ và chú Chính Thụ được mọi người quay xung quanh chúc tụng, khi đến phiên chú ấy phát biểu, tôi thấp giọng hỏi Đại Hoa: “Quần áo trên người mẹ cậu không phải là….”

“Là áo cưới của họ trong ngày kết hôn 18 năm trước đấy.” Đại Hoa mỉm cười mở miệng, “Sau này mỗi năm đều sẽ mặc lại lễ phục kết hôn để kỷ niệm và chụp ảnh.”

“Thật hạnh phúc nha.”

“Dáng người mẹ cậu tốt thật đấy”

Bỗng nhiên nghe được chú Chính Thụ kích động nói: “…kết tinh tình yêu trân quý nhất của chúng tôi, chính là con gái của chúng tôi…”

Đại Hoa vội kề tai tôi nói: “Mau yểm hộ cho tớ đào tẩu.”

…….

Thời gian trôi qua thực nhanh, mới chớp mắt đã một tháng rồi, kỳ kiểm tra hàng tháng cũng đã có kết quả, bảng điểm vừa mới dán lên, tôi liền vội vội vàng vàng lôi kéo Khanh Ngữ đi xem, cô ấy ở phía sau chí chóe, “Ôi Mộ Sanh cậu đừng đi nhanh như vậy, bảng điểm có biết chạy đi đâu, gấp như vậy làm gì?”

“Thì là vì bảng điểm không biết chạy nên tớ mới phải chạy thay nó đấy.” Khi tìm được tên mình, tôi vui mừng ôm lấy cô ấy, “Thành công rồi!”

Cô ấy bị tôi làm cho không hiểu ra sao, “Thành công gì cơ?”

Tôi chỉ chỉ tên mình, cô ấy xem xong cũng cười rộ lên, “Đúng là tên cậu nè, lần này tiến bộ thật lớn, cuối cùng cũng chịu học hành đàng hoàng rồi ha.”

“Tuy rằng còn chưa thể so sánh với cậu, nhưng tớ sắp hoàn thành mục tiêu nhỏ của tớ”

“Mục tiêu gì?”

“Bí mật.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN