Trên đường trở về, tôi dựa vào cửa sổ xe ngây ra, vừa không thương tâm cũng không mất mát, trong đầu tôi cứ lặp đi lặp lại sự chênh lệch và cân nhắc giữa hiện thực và ảo tưởng, nhưng lại không muốn nhận là mình ngốc.
Từ sau khi Trần Phồn vào đại học, chúng tôi một năm cũng không gặp được một lần, kỳ nghỉ đông và nghỉ hè anh ta cũng đều không về nhà. Những lúc gặp nhau, tôi mời anh ta đến nhà tôi chơi, anh ta cũng luôn có các loại lý do khác nhau để cự tuyệt, chúng tôi sớm đã là người xa lạ rồi. Anh ta đã sớm có cuộc sống của mình, chỉ là tôi không hiểu mà thôi.
Con đường trở về ngắn ngủi không ngờ, khi tôi còn chưa nghĩ kỹ thì xe buýt đã ngừng ở trạm cuối rồi.
Lúc tôi từ trên xe bước xuống, trời đã nhá nhem tối, trạm dừng công cộng chỉ còn rải rác vài người chờ xe, một chàng trai mặc áo khoác màu đỏ, đứng bên cạnh biển hiệu giao thông công cộng, đầu cuối thấp nhìn xuống nền đường, thân hình cao lớn rất dễ dàng phát hiện ra.
“Tân Đường?” Tôi vốn không nghĩ hắn sẽ đến.
Hắn ngẩng đầu liếc tôi một cái, giọng điệu không kiên nhẫn: “Đi về thôi.” Tiếp theo lại nhíu mày: “Cậu ăn mặc cái kiểu gì thế, lạnh chết thì sao?”
Dọc theo đường về tôi đều nghĩ đến khoảng cách xa lạ giữa tôi và Trần Phồn, nhưng khi nhìn thấy Tân Đường, tôi liền chợt nhớ ra. Hôm nay tôi cố ý trang điểm thật đẹp, còn mặc bộ váy tôi chưa bao giờ mặc, phấn khởi chạy đến chỗ mối tình đầu của tôi. Chỉ là chưa kịp bày tỏ thì đã thất bại rồi. Tôi ý thức được sự thật này, ý thức được mình mất mặt biết bao nhiêu: “Òa” một tiếng, khóc ré lên.
Những người xung quanh sôi nổi ngó sang, Tân Đường nóng nảy, hắn một phen lôi kéo tôi đi nhanh hơn vài bước về phía trước “Cậu khóc gì chứ? Không phải cậu đi gặp người trong lòng hay sao? Sao rồi? Vui quá đến khóc luôn à?”
“Anh ta, anh ta có bạn gái rồi.” Nước mắt rơi càng dữ dội hơn, tôi khóc cho thật thoải mái, lát sau lại ngồi xổm xuống, khiến cho bản thân mình trông càng thảm hại hơn một chút, như vậy ký ức cũng sẽ càng khắc sâu.
“Có bạn gái?” Tân Đường cũng ngồi chồm hổm xuống trước mặt tôi, trong giọng nói lại có chút hương vị vui sướng khi người gặp họa, lát sau lại ý thức được có vẻ như mình không đúng, hắn vỗ vỗ vai tôi trấn an: “Được rồi, đừng khóc nữa. Hôm nay cậu đã đủ mất mặt lắm rồi.”
Tôi vừa nghe vậy, gào thét càng vang dội.
Không biết qua bao lâu, hai mắt đau đến nỗi không chảy nước mắt ra được nữa, tôi mới hít hít mũi nói với Tân Đường: “ Tớ đói bụng rồi.”
Từ lúc sáng chỉ ăn một cái bánh mì đến giờ, tôi cũng chưa ăn thêm gì khác nữa.
“ Đi ăn cơm thôi.”
Tôi vụt đứng dậy, vì thay đổi tư thế quá nhanh nên đầu choáng váng, hắn vội vàng đỡ lấy tôi, tôi chụp được lên cánh tay hắn, cho đến khi hết choáng váng, lại nhìn chằm chằm hắn, hắn không được tự nhiên nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, không phải đói bụng sao? Đi nhanh lên.”
“Tớ thấy hơi lạnh” Tôi dòm ngó cái áo khoác của hắn.
“Cậu đừng có mơ” hắn ném tay tôi ra giữ chặt cái áo khoác lại: “Đây chính là áo mới mua đó.”
Dù sao tôi cũng không ôm hi vọng lớn gì, mặt không cảm xúc trả lời hắn “Ờ, biết rồi.”
Đi được một lát, tôi đột nhiên bị hắt xì, Tân Đường thở dài cởi áo khoác ra, trùm lên đầu tôi, vẫn với giọng điệu không kiên nhẫn: “Tự mặc đi.”
Tôi kéo tấm màn màu đen che trước mặt xuống, thằng nhóc mặc áo chữ T màu trắng phía trước đã co rúm lại.
Quán ăn nhà Tân Đường đã đóng cửa, nhưng mà hắn có chìa khóa, hắn mở cửa kính ra rồi đường đường chính chính đi vào trong bếp. Nhìn cửa tiệm ngày thường đông nghìn nghịt, bây giờ chỉ có một người khách là tôi, thật cảm thấy không quen nhưng mà vẫn rất tốt.
Tôi nói vọng vào phòng bếp “Cậu biết nấu ăn à?”
“Miễn cưỡng cũng có thể ăn được, cậu cứ ngồi chờ cho tốt đi.”
Kỳ thật tôi muốn ăn pizza, bánh tart gà, hamburger, uống Coca, mỗi lần đau khổ tôi đều muốn ăn thức ăn nhanh có nhiều calories. Nhưng trước mắt tôi đành nín thinh không dám nói.
Tân Đường bưng lên một tô mì làm tôi giật cả mình, thịt bò nạm cùng cà chua, mặt trên rắc hành thái nhỏ, lập tức đem con sâu thèm ăn trong bụng tôi kéo ra ngoài, tôi gấp đến không chờ nổi nếm một ngụm, còn ngon hơn so với ngày thường bán cho khách.
Tôi ăn mà vui rạo rực, giơ ngón tay cái lên với hắn. Tôi thuộc loại hình thiếu nữ chưa bao giờ xuống bếp, cho nên đối với bất kỳ người nào có thể làm ra đồ ăn mỹ vị đều vô cùng kính nể.
“Cậu không ăn sao?” Tô mì nhanh chóng cạn sạch tôi mới nhớ ra vấn đề này.
Hắn lắc đầu: “Nhà tớ vốn thích ăn mì, thời gian ba tớ vừa mới thất nghiệp kia, mỗi ngày ông ấy đều ở nhà nấu mì cho cả nhà ăn, sau khi dọn về đây còn mở một quán mì. Suốt cả thời gian dài như vậy, tớ đã không còn muốn ăn món này nữa rồi.”
Nhớ lại thời gian trước khi tôi còn ở nhà Tân Đường ăn nhờ cơm, nhà hắn quả thật là rất thích mì, nhưng chẳng lẽ chỉ vì để không phải đói bụng chết, mà hắn đành tự học nấu ăn sao?
“ Bây giờ cậu định thế nào?.” Hắn đột nhiên hỏi tôi. Tôi có cảm giác câu này hắn muốn hỏi lâu rồi đấy.
“ Định thế nào là định thế nào.”
Hắn bực bội gãi gãi đầu: “Thì cậu và thằng nhóc kia đấy, còn không phải như vậy hay sao? Dù sao, quan trọng là cậu nghĩ thế nào.”
Có lẽ bây giờ bụng đã không còn trống rỗng, nên nhắc đến điều này, hình như cũng không còn khó chịu như vậy nữa. Nhưng trong lòng vẫn giống như có cái khe hở, gió lạnh cứ u u thổi vào không hề thoải mái một chút nào..
“Tớ không biết.” Tôi buông đũa.
Hắn cũng không hỏi lại: “Không biết” đây là câu trả lời vừa khéo léo vừa ít tốn công, bạn có thể tùy tiện thốt ra không cần nghĩ ngợi, có thể là đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ, nhưng kết quả lại rất mâu thuẫn. Cũng có thể là trong lòng đã sớm có đáp án, nhưng không muốn nói ra, đành dùng câu này để lảng tránh.
Nhưng mặc kệ bởi vì cái gì, thì cũng có nghĩa là tôi không muốn nói đến nữa, Tân Đường hắn hiểu rất rõ.
Mấy ngày sau đó, đám đồng bọn ở trước mặt tôi đều luôn cẩn thận, khi tôi nhẹ nhàng bâng quơ kể về việc tỏ tình thất bại, bọn họ đều tránh nói đến tên và những gì có quan hệ với người đó.
Chỉ có tôi ra vẻ không thèm để ý tùy tiện nói: “Ôi chuyện này thì có gì đâu chứ, còn không phải là mối tình đầu thất bại sao, có gì đặc biệt hơn người. Cứ tiếp tục đi về phía trước, cứ đi mãi thì sẽ đến nơi thôi.”
Đại Hoa cười cười, cũng vui đùa nói: “Đúng vậy, cậu xem tớ đây này, tớ đã thất bại bao nhiêu lần rồi, không phải vẫn vui vẻ hay sao?”
Câu chuyện tỏ tình của Đại Hoa có thể viết thành cả một quyển tiểu thuyết, càng thua càng đánh, đánh trận nào thua trận đó, trong cái vườn trường này phàm là thằng nhóc nào có chút tư sắc, đều bị liệt vào mục tiêu tỏ tình của cô ấy, khi chúng tôi còn đang muốn an ủi cô ấy về thất bại này, thì cô ấy đã vội vàng ngắm chuẩn một cái mục tiêu khác rồi.
Có đôi khi chúng tôi cảm thấy cô ấy chỉ là muốn hoàn thành giấc mộng ngôn tình vườn trường mà thôi, đối tượng là ai không quan trọng.
Nhưng mà, cho dù là như vậy, thì cô ấy cũng đã từng tỏ tình rồi, mặc kệ là viết thư hay là giáp mặt nói thẳng, thì đối phương cũng đều đã biết tâm ý của cô ấy.
Còn Trần Phồn thì sao, chỉ là sự đơn phương của một mình tôi, cho dù sau này anh ta lại độc thân, thì tôi cũng sẽ không bày tỏ tình cảm của mình nữa, bởi vì đã bỏ lỡ thời kỳ tốt nhất rồi. Anh ta cũng không cần phải biết nữa.
Đến ngày hẹn với Trần Phồn, anh ta gọi điện thoại hỏi tôi khi nào có thể đến, tôi đành nói dối rằng trường học có việc, không thể đi được.
“Thật đáng tiếc, anh còn muốn mang em đi dạo trong sân trường.” Giọng nói anh ta nghe không có vẻ gì là thất vọng, mà tôi nghe thế cũng không có buồn bã như trong tưởng tượng.
Từ ảo tưởng đến hiện thực, không hề đáng yêu gì cả, nhưng tôi đã học chấp nhận rồi. Dù vậy, tâm tình vẫn là vô cùng buồn bực.
Thứ bảy là ngày lành để ngủ nướng, tôi còn ở trong mộng gặp Chu Công, thì dưới nhà đã liên tục truyền đến tiếng đập cửa đánh thức tôi dậy, lão Trần-ba già nhà tôi khẳng định là không ở nhà, tôi ngáp một cái, híp mắt không tình nguyện xuống lầu, vừa mới mở cửa, một dòng nước thon dài vọt tới xối lên người tôi, tôi tránh không kịp, nước nhiễu từ đầu xuống hai bên má. Tôi nhắm mắt lại, bây giờ là hoàn toàn thanh tỉnh rồi đó.
Giọng điệu đáng đánh đòn của Tân Đường vang lên: “Thời tiết tốt như vậy, sao phải nhốt mình trong phòng làm gì?”
Tôi lau mặt qua quýt, đang chuẩn bị đuổi theo đánh hắn, sau lưng lại đột nhiên chịu công kích, là con mọt sách Lục Minh, đang cầm một cây súng bắn nước màu xanh lục, thấy tôi trừng mắt, thế là lại ngắm ngay vào tôi.
Thằng nhãi ranh này thuộc về loại người ác không nói nhiều loại hình, mặc kệ là học tập hay là các mặt khác, cứ nhắm đúng mục tiêu liền tiến lên. Tôi vừa tránh né vừa rống lên: “Sao kể cả cậu cũng hư đốn như vậy hả?!”
Khanh Ngữ và Đại Hoa không biết từ nơi nào nhảy ra, cũng gia nhập chiến trường, nhưng mà đứng về phe tôi “Dám ăn hiếp Mộ Sanh, hãy xem tớ làm thế nào trừng trị cậu!”
Khanh Ngữ đưa cho tôi một cái gọi là “vũ khí”, cười nói: “Còn chưa chuẩn bị mà, các cậu đây là ăn gian.”
Mấy người bọn họ đánh túi bụi, tôi còn cầm cây súng bắn nước trong tay xuất thần, thì đột nhiên trên cổ lại bị đánh trúng, giọng Tân Đường sang sảng nói: “Cậu làm gì ngây ra vậy, chúng ta đang thi đấu đấy.”
Đại Hoa cũng kêu: “Mộ Sanh mau tới đây đi, tụi mình sắp không chống cự được nữa rồi.”
“ Nhanh lên! Nhanh lên!”
Nhìn mấy người bọn họ ở trong sân đuổi tới chạy lui, buồn bực trong lòng tôi bỗng nhiên biến mất, tôi cười cười, bắt đầu gia nhập trò chơi.
Không biết qua bao lâu, chúng tôi đều mệt đến sức cùng lực kiệt, toàn thân ướt dầm dề, cởi giày ra, nằm trên cỏ phơi dưới ánh mặt trời, cảm nhận được nước trên quần áo từng chút từng chút bốc hơi lên, sau khi hồi phục được một chút sức lực, tâm tình khó chịu cũng được vầng thái dương hong khô ấm áp.
“ Thời điểm tâm trạng móc meo, thì phải mang ra phơi nắng.” Tân Đường bỗng nhiên nhẹ nói.
“Ai nói vậy?”
“Tiểu gia tớ đây chứ ai. Nè Lục Minh, cậu nên phơi nắng nhiều một chút xem mặt cậu trắng bệch kìa, một chút sinh khí cũng không có. Lúc cậu ngồi trong phòng học, y như là trúng định thân thuật vậy, thật hù chết người khác.”
Tôi dùng tay chống đỡ thái dương, cười nói“ Lục Minh là tập trung tốt, sao không nói cậu hâm mộ người ta mặt mày trắng trẻo hở.”
Tân Đường đang muốn phản bác, thì Khanh Ngữ nói: “Tân Đường màu da cũng rất đẹp mà, da màu lúa mạch là rất khỏe mạnh.”
Hắn đắc ý xoay người “Có nghe không, tớ đây là vì muốn Lục Minh khỏe mạnh thôi.”
Đại Hoa rầu rĩ mở miệng: “Nhưng tớ thích trắng hơn, con gái phải trắng mới đẹp.”
“Thì cậu có đen đâu.”
······
Chúng tôi có tám nhảm mỗi người một câu, ánh nắng càng ngày càng gắt, tôi chịu không nổi đứng dậy trước quần áo đã khô nhưng bụng thì rỗng tuếch, bắt đầu lộc cộc kháng nghị.
“Ăn gì bây giờ?” Tôi đưa ra vấn đề quan trọng nhất.
“Ăn cay rát năng đi.” (*)
“Nóng lắm, đi ăn mì đi.”
“Lại ăn mì, tớ sắp biến thành cọng mì rồi đó.”
“Ăn pizza đi.”
“Xa quá, không đi đâu.”
Tôi mở miệng: “Tớ mời.”
“Được.”
“Vậy đi thôi.”
“Đi xe buýt đi..”
Bọn họ rất quyết đoán đứng dậy, vỗ vỗ mông đi ngay.
Tôi: ······
(*) món xiên que, chiên hoặc nướng các nguyên liệu như nấm, cá viên, đậu hủ…rồi cho vào nước soup cay.