Thanh Xuân Tươi Đẹp
Phần 1
TRUYỆN NGẮN: THANH XUÂN TƯƠI ĐẸP
Tác giả: Thảo Phương
Chương 1. Đi ôn thi
Hà Nội năm 1996, nó tên là Hà, năm nó học cuối cấp 3, nó mơ ước là một cô giáo dạy Vật lý. Thế nhưng quê nó nghèo, nhà nó cũng nghèo, vì vậy nó không có điều kiện đi học ôn, nó chỉ tự học. Nó được học vào lớp chọn nên được học trước chương trình, hết tháng ba là hết chương trình và chờ tháng 6 thi tốt nghiệp lớp 12, tháng 7 thi đại học. Vì quê nó ít có người đỗ đại học lắm. Thấy nói chỉ có đi ôn thi ở lò luyện thi mới đỗ được Đại học. Vì vậy, bố mẹ nó cũng chiều theo ước mơ của con, mong con thi đỗ đại học lắm để thoát cảnh nghèo. Rồi con gái phải đi thoát li mới đỡ khổ. Còn 3 tháng nữa là tốt nghiệp phổ thông, nó xin Bố mẹ nó cố gắng đầu tư cho 3 tháng đi ôn ở lò luyện thi Hà Nội. Uh thì đi Hà Nội, bố nó cũng lo và hỏi han nhờ người đi hỏi nhà và chỗ học cho nó. Bố nó đã nhờ được anh Thắng, con của Giám đốc cơ quan bố đang học năm thứ nhất Đại học Xây dựng, đi liên hệ chỗ học. Chỗ ở hỏi mãi cuối cùng cũng hỏi được một nhà họ hàng xa của mẹ. Cô chú không có con và có một căn hộ tập thể ngay trong trường Đại học Kinh tế Quốc dân. Cô chú bảo không lấy tiền và cho ở nhờ. Bố nó ngại nên vẫn gửi tiền điện nước, tiền ăn uống để nó đỡ ngại. Nói mãi rồi cô chú cũng đồng ý.
Sáng sớm ngày đầu tháng 4 năm đó, Bố nó đưa nó xuống Hà Nội bằng xe máy, quê nó cách Hà Nội không xa lắm, tầm 70km thôi. Bố chỉ xin nghỉ được buổi sáng nên phải thu xếp công việc gọn gàng trong buổi sáng. Hai bố con nó cuối cùng cũng tìm được nhà cô chú. Sau khi gửi gắm nó cho cô chú thì bố tôi chào về vì còn phải đi làm. Cô chú nói cứ yên tâm ở đây. Bố dặn dò, trưa nghỉ ngơi ăn uống xong thì chiều có anh con bác Giám đốc cùng cơ quan đang học ở Đại học Xây dựng gần đây sẽ dẫn đến nhà thầy giáo để xin học ở trung tâm luyện thi với của thầy anh ta. Tôi bịn rịn chia tay bố và thương bố vô cùng, lòng dặn lòng sẽ quyết tâm thi đỗ đại học. Để xứng đáng những gì bố mẹ đã vất vả vì nó.
Chào bố xong, nó vào nhà cô chú, cô dẫn nó vào một phòng gọn gàng, ngăn nắp lắm, sạch sẽ không có một vết bụi. Nhà không mới nhưng cũng không cũ lắm. tường và gạch vẫn rất sáng. Trong phòng có một cái bàn nhỏ, một cái giường nhỏ đủ để nó ngủ và học bài. Còn phòng ngủ của cô chú thì rộng hơn và có cửa thông ra ban công, có cửa vòng ra khu bếp, phòng của nó thì thông ra bếp và cũng có một cửa thông vào phòng ngủ của cô chú. Từ phòng của nó cũng có cả cửa thông ra phòng khách. Như vậy căn hộ có 3 phòng: 2 phòng ngủ, 1 phòng khách, và chỉ có 1 nhà vệ sinh rộng, có 1 ban công và khu bếp riêng. Nó nghe người lớn nói, ở Hà Nội thời đó mà có nhà như vậy là quý lắm rồi.
Cô gọi vào nó vào dặn dò và hỏi:
Nhà cháu trên quê có bếp gas không?
Dạ không ạ, cháu chỉ đun bếp củi thôi ạ.
Vậy thì không phải nấu ăn đâu. Buổi sáng cô sẽ dậy nấu ăn sáng cho cả nhà, trưa thì cháu tự đi ăn hoặc cô mua sẵn cho mang về, tối cô về nấu, cháu chỉ cần học và ở nhà phơi quần áo cho cô thôi. Cô chú đi làm cả ngày, không có việc gì thì đừng tự ý vào khu bếp nhỡ xảy ra cháy nổ!
Dạ vâng ạ, cô cần gì và có việc gì cứ bảo cháu ạ.
Trước khi đi xuống đây, nó cũng hỏi qua chị hàng xóm là em dâu của cô xem tính cô thế nào thì thấy chị hàng xóm bảo cô chú rất tốt. Cô không có con nên sẽ hơi khó tính một chút, tính rất sạch sẽ, cẩn thận, tỉ mỉ. Còn chú thì dễ tính và tâm lý lắm. Nó biết vậy nên sẽ không dám cẩu thả
Bữa đầu tiên ăn cơm với cô chú, cô nấu ăn rất ngon, bày biện không cầu kỳ nhưng mà rất vừa vặn. Nó khen cô nấu ngon quá! Cô tủm tỉm cười. Trong bữa ăn cô chú ít nói và thỉnh thoảng giục tôi cứ tự nhiên như người nhà và thích ăn gì thì gắp.
Tôi dạ vâng và cũng cẩn thận không dám nói gì thêm.
Ăn trưa xong, nó vào phòng riêng mà cô chú đã chuẩn bị cho để sắp đồ và đọc sách chờ anh Thắng (anh con trai Bác Giám đốc của bố nó). Đúng 13h chiều, anh ta đã có mặt, anh ta vào lễ phép chào cô chú rồi xin phép đưa nó đi đến trung tâm ôn thi đại học. Anh ta đèo nó trên chiếc xe đạp cà tàng. Ngày đó có xe đạp là tốt lắm rồi. Thắng học giỏi lắm. Nó biết anh ta từ nhỏ, hơn nó 1 tuổi và học trường chuyên của tỉnh chứ không học trường ở huyện như nó. Anh ta còn được giải nhì Quốc gia môn Toán và được tuyển thẳng vào đại học. Bác Giám đốc – bố của anh ta rất tự hào về anh ta, bác cũng quý nó vì nó cũng học giỏi từ bé. Mặc dù không được nhiều giải thưởng cao như anh ta nhưng cũng có tiếng ở vùng quê. Năm nào nó cũng được cơ quan của bố tổ chức trao quà học sinh giỏi và được giải. Vì vậy bố nó cũng tin tưởng và giao nó cho anh ta.
Trên đường đi, anh ta chỉ hỏi nó vài câu và dặn là nếu vào gặp thầy mà thầy không đồng ý cho học thì sẽ đi trung tâm khác. Vào không được hỏi nhiều, phải lễ phép và khiêm tốn. Nó nghĩ anh ta điên thật, ngộ chữ hay sao mà nghĩ như nó là con nít không bằng. Có thế mà cũng phải dặn! Lại còn nói là đi ra đường thì đi bên phải đường, không được đi bên trái. Đúng là đồ điên! Nó nghĩ vậy nhưng không dám nói, chỉ vâng dạ vì bây giờ đang nhờ vả anh ta mà!
Đến nhà thầy của anh ta rồi, anh ta dặn là đứng trông xe không được đi đâu, để anh ta vào hỏi xem thầy có nhà không. Ngôi nhà 4 tầng to nằm trong ngõ nhưng xe ô tô vẫn vào được, chỉ là đi vòng vèo mấy ngã nên nó không nhớ được. Nó đành nhìn vào các mốc quan trọng để cố nhớ. Đúng rồi, tên đường, số nhà, số ngõ, ngách,…Nó cũng đọc truyện và xem phim thấy bảo lên thành phố là phải nhớ tên đường, tên phố, số nhà chứ không như ở quê nhà nó.
Đang ngắm trời đất thì anh ta đi ra nói thầy không có nhà. Tối thầy mới về. Ôi chao, mất công rồi. Nói xong anh ta bảo bây giờ đến trung tâm anh ta đăng ký học cho rồi tối đúng 19h thì anh ta đến đón đưa đến nhà thầy.
Anh ta lại đèo tôi đi vòng vèo các ngõ, anh ta giới thiệu là khu vực này có 3 trường đại học sát nhau, đó là trường ĐH Kinh tế Quốc dân, trường ĐH Bách Khoa, trường ĐH Xây dựng. Toàn là các trường ĐH tốp đầu. Anh ta học ở trường ĐH Xây dựng. Tôi nghe vậy hỏi:
Trường anh có con gái học không ạ?
Có nhưng rất ít, mà cũng tùy khoa.
Thế lớp anh đang học có con gái không?
Có!
Anh có bạn gái chưa?
Chưa, làm gì đến lượt mà có!
Sao vậy?
Vì cả lớp 50, 60 sinh viên thì chỉ có 2,3 đứa con gái. Mà chúng nó vừa xấu, vừa kiêu lại còn khô khan!
Xí!
Sao?
Anh sao lại nói con gái xấu! Anh có đẹp trai đâu?
Em thấy anh không đẹp à?
Không!
Ơ, thế tối tự đi nhé, anh không đưa đi nữa đâu!
Này, anh nhận lời bố em rồi mà!
Kệ!
Sao anh lại nuốt lời! Không có lương tâm gì sất!
…!
Im lặng một lúc, nó nói:
Em chưa quen đường, em chưa nhớ, anh có thể đưa em nốt tối nay rồi ngày mai em tự đi được không?
Uh!
Anh dẫn nó đi đăng ký học và lấy thẻ học. Rồi đưa cho nó bảo:
Đây, thẻ học đây nhé! Em cố gắng học hành và chăm chỉ, đi học đúng giờ, thỉnh thoảng anh đến kiểm tra.
Nói xong, Anh ta đưa số điện thoại cố định của anh ta cho nó bảo nếu cần gì thì cứ gọi, học chỗ nào không hiểu thì hỏi, đến chỗ anh ta giảng cho. Rồi viết thêm địa chỉ nhà anh ta đưa cho nó.
Em cảm ơn anh!
Bây giờ anh về để đi học, tối học xong ăn cơm rồi anh đưa đi nhé!
Dạ vâng, em cảm ơn!
Khỏi!
Tôi lừ mắt nhìn anh ta, miệng lầm bầm:
Anh chỏng lỏn thế à?
Uh, học toán nó thế!
E cũng học toán mà!
Thế có về không?
Dạ có!
Lên xe đi, lắm chuyện quá! Con gái rắc rối!
Mà có biết đi xe không?
Có chứ ạ!
Nhớ đi bên phải đường, muốn đi sang đường thì phải chờ hết xe rồi sang đường.
Vâng ạ!
Rồi về đi!
Anh ta đưa nó về đến chỗ nó ở rổi đi học, nhìn lên đồng hồ đã 15h chiều. Nó lên nhà, không có ai ở nhà! Chết rồi, quên không lấy chìa khóa! Thế là phải ngồi ngoài chờ.
Đang ngồi ngoài chờ được khoảng 15 phút thì có một cô bé đi ngang qua. Thấy nó ngồi ngoài cửa nhà cô chú nên hỏi:
Chị ơi, sao chị ngồi đây?
À, em là….
Em là cháu chú Dũng ạ, em ở tầng trên (chú chủ nhà tên là Dũng)!
Có phải chị là cháu họ hàng nhà cô Thảo không ạ? (cô Thảo là chủ nhà, vợ chú Dũng)
Đúng rồi, sao em biết?
E có nghe cô chú em nói qua rồi! Khen chị học giỏi và ngoan lắm!
À, hihi, có gì đâu!
Em đang học lớp 11, em tên là Vân, có gì em mang bài xuống nhờ chị giảng bài nhé!
Được!
Chị lên nhà em ngồi, cô chú em tối mới về, để em hỏi chú xem.
Nói xong, Vân dẫn nó lên nhà, nhà của Vân ngay tầng trên và rộng hơn, căn phòng của Vân bừa bộn. Nhìn Vân rất xinh, cao ráo, dáng đẹp, tóc xoăn lọn và da trắng, mắt đen với hàng mi cong dài! Trông Vân ăn mặc rất sành điệu, như tiểu thư con nhà giàu lắm!
Vân gọi vào máy chú Dũng hỏi bao giờ chú về, thấy chú bảo sắp về rồi, tầm 16h chiều sẽ về. Hôm nay chú về sớm!
Trong lúc chờ chú Dũng về thì nó nghe Vân nói chuyện nhiều, Vân hay nói, nó cũng là đứa hay nói rồi mà Vân còn hay nói nhiều hơn!
Vân kể nhiều chuyện của Vân cho nó nghe, nó cứ chú ý nghe và cười theo mạch kể, Vân kể nghịch ngợm như nào, yêu như nào,… Nó nghĩ sao Vân yêu sớm vậy nhỉ, lại còn mấy người rồi. Cô bé này thật là có nhiều kinh nghiệm quá! Em ấy xinh thế mà!
Tôi trầm trồ:
Em kể chuyện hay quá, nhiều anh chết mê là phải!
Chị ơi, yêu cho có nhiều kinh nghiệm chị ạ. Vì thế mà em học không giỏi! Suốt ngày hờn dỗi nhau mất thời gian lắm chị ạ!
Hihi!
Chị hiền thế, chị có người yêu chưa?
Chưa em ah!
Chị ngoan thế!
Chẳng ai yêu! Chị cũng mải học nên không để ý đến chuyện đó!
Hai chị em đang nói chuyện thì chú Dũng về. Chú ngó đầu vào hỏi:
Hà ơi, cô Thảo quên không gửi lại chìa khóa à cháu?
Dạ chắc cô chưa kịp đánh thêm chìa Chú ạ!
Vậy về đi, chú mở cửa cho. Tối phải đi học không?
Dạ 7h tối cháu phải đi ạ!
Uh, vậy về chú nấu sớm mà ăn còn đi học.
Dạ thôi, chú để cháu nấu cho ah!
Cháu có biết nấu không?
Dạ cháu chắc là biết ah!
Nó lụi cụi theo chú về và chuẩn bị nấu cơm. Nó đã quan sát lúc trưa cô nấu nên nó cũng biết rồi. Ở nhà nó là đứa chịu khó làm việc nhà vì bố mẹ nó đi vắng suốt. Lại còn nuôi lợn nái, nuôi gà, nuôi vịt nữa cơ mà! Nhà nó không có ruộng nhưng bố mẹ vẫn cho vào nhà ngoại tập làm ruộng và giúp ông bà những ngày mùa. Vì vậy, cái gì nó cũng biết làm, từ đi gieo mạ, nhổ mạ, đi cấy, đi thả bò, đi dắt bò cày, đi gặt, đi cất vó,.. nhưng nó vẫn học giỏi. Ai cũng khen nó học nhanh và sáng dạ. Chỉ là nó bé quá, mọi người thường bảo nó suy dinh dưỡng! Học lớp 12 mà chỉ có 1m50 và nặng 38kg, trông như lớp 7,8.
Chú lôi rau trong tủ ra và hướng dẫn nó bật bếp ga. Thời điểm đó, nhà ai có bếp gas là giàu lắm. Trên quê nhà nó lúc đó chưa ai có bếp ga cả.
Chú dặn, cô rất khó tính nhưng rất tốt tính, có gì không hiểu thì hỏi nhé!
(còn nữa)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!