Thanh Xuân, Ước Mơ Và Tình Bạn - #1: Chặng đường đầu tiên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Thanh Xuân, Ước Mơ Và Tình Bạn


#1: Chặng đường đầu tiên


Giữa cánh đồng bạt ngàn xanh tươi, làn cỏ mơn mởn rung lên trong làn gió thoang thoảng mùi hương của đồng nội. Những tia nắng dịu dàng đáp xuống bờ vai gầy bé nhỏ của hai cô bé đang cùng nhau thả mình vào lòng thiên nhiên, đôi môi mỉm cười hòa cùng màu nắng, đôi mắt long lanh ngước lên bầu trời xanh trong, sáng lên tia hi vọng…
Trên khoảng không vô định, một chiếc máy bay bay lượn… mang theo những khát khao và mơ ước… bay cao, bay xa… và rồi gần tầm tay hơn qua từng năm tháng của tuổi học trò…
~~~~~~~~~~
\”Chu Nhật Hạ – Đỗ…\”
Cầm tờ giấy báo trúng tuyển đại học, Nhật Hạ xúc động ôm chầm lấy Thanh An cũng run run trong hạnh phúc. Những giọt nước mắt của niềm vui sướng tột cùng lăn dài trên gò má, chan xuống cằm và đôi môi còn đang nở nụ cười. Bởi, họ đã đi được đến vạch đích đầu tiên trên con đường thực hiện ước mơ đầy khó khăn và rào cản…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đứng trước cổng của ngôi trường mà mình hằng ước ao, Hạ và An nắm tay nhau. Trong trái tim của cả hai là sự hồi hộp xen lẫn cả háo hức. Họ cùng bước chân vào trong, bước qua tấm biển đề tên: TRƯỜNG ĐẠI HỌC SÂN KHẤU – ĐIỆN ẢNH HÀ NỘI…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau ngày nhập học, hai cô gái trẻ bước vào những ngày tháng đầu của những tân sinh viên. Nhưng thay vì được bố mẹ phụ cấp, cho tiền ăn, tiền học thì họ lại phải tự kiếm ra đồng tiền, tự lo cho cuộc sống của mình. Bởi họ đã nhất quyết không đi theo truyền thống và định hướng chung của cả gia đình. Mà học phí của một sinh viên khoa \”Diễn viên điện ảnh\” như Nhật Hạ hay \”Biên kịch truyền hình\” như Thanh An hẳn là không hề ít ỏi. Họ đã phải rất vất vả làm thêm để đủ trang trải qua từng ngày. Có lẽ, cả hai sẽ phải chịu đựng rất nhiều chèn ép và áp lực ngay từ những bước chân đầu tiên trên con đường đời…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
\”Đồ nhà quê cũng học đòi làm diễn viên\”
Suốt học kì đầu, Nhật Hạ liên tục phải cắn răng chịu đựng những lời mỉa mai cùng những ánh mắt khinh bỉ đến từ bạn học. Nhiều khi, cô đã định bỏ cuộc,không muốn phải sống trong sự bon chen, cạnh tranh từng chút một của cái thế giới đầy giả tạo này thêm nữa. Cô chưa thể thực hiện ước mơ nhưng sự mệt mỏi, tự ti làm cô gần như gục ngã. Những nước mắt… những mặc cảm… tràn đầy trong cuộc sống… Dù vậy, cuối cùng, cô đã không bỏ cuộc. Vì bên cô còn có một người luôn an ủi, luôn chở che cô- Thanh An
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Một học kì tiếp theo, quanh Nhật Hạ không còn những lời chê bai nữa. Đúng như người ta thường nói: \”Đặt chân vào đời, chỉ cần im lặng, những rèm pha có thế nào cũng sẽ dần lắng xuống\”. Nhưng chỉ là lắng xuống mà thôi. Những ánh mắt khinh thường vẫn ở đó. Đối với người ngoài, cô không hơn gì một hạt cát bình thường, thậm chí là thấp kém thích chen vào giữa biển ngọc xa hoa. Tất nhiên, cô vẫn sống vì hoài bão, bỏ ngoài mắt tất cả những điều đó, và cũng vì lời hứa với Thanh An năm đó: thực hiện khát vọng, dù thế nào cũng không bỏ cuộc…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
_ Mày đừng bao giờ trở về nhà này nữa!
Tiếng \”tút\” kéo dài hòa cùng tiếng nấc nghẹn ngào của Thanh An. Cả năm nay, cô sống trong nỗi nhớ nhà da diết. Cô không dám về nhà, Nhật Hạ cũng vậy. Họ sợ những lời mắng nhiếc của bố mẹ, sợ sự ép buộc phải từ bỏ ước mơ…. Sợ! Chỉ thế thôi…
Nhưng hôm nay, khi Nhật Hạ có một buổi casting diễn viên- một nhân vật phụ của một bộ phim, An một mình viết kịch bản, chuẩn bị cho bài thu hoạch của cả một năm học qua. Nói là thu hoạch nhưng gần như là đấu chọi để được tồn tại vậy. Nếu không nằm trong top 20, cô sẽ phải chuyển lớp, bao nhiêu cố gắng cũng có thể mất đi phân nửa.
Mệt mỏi và áp lực đè nén lên vai cô. Cô đơn, cô cầm điện thoại, lướt nhẹ ngón tay trên màn hình, vô thức gọi cho ba. Khi định hình được việc mình đang làm cũng là lúc đầu dây hai bên được kết nối. Giọng nói nghiêm nghị,cứng ngắc không còn ấm áp, nhẹ nhàng như xưa truyền tới khiến lòng cô khẽ nhói lên. Là bố cô sao? Cô đã không còn nhận ra ông nữa rồi! Chỉ là vài câu hỏi thăm, tiếp đến là xin lỗi, là cầu xin, rồi… khóc.
Ông muốn cô nghỉ học làm biên kịch để đến với ngôi trường mà gia đình đã định sẵn cho cô từ rất lâu rồi. Nhưng cô không đồng ý dù ông nói sẽ trợ cấp cho mình đầy đủ. Và rồi, như đã thấy, cô bị mắng và xua đuổi bởi chính người đã sinh ra mình. Nếu là ngày xưa, ông sẽ an ủi cô, động viên cô chứ không phải thế này. Đối với cô, không có nỗi đau nào lớn hơn thế. Trái tim như có hàng ngàn mũi kim châm vào. Đau… đau lắm…
Nhật Hạ về, kịp nghe và chứng kiến tất cả. Nỗi đau kia, nỗi đau của An cũng là nỗi đau của cô nên tất nhiên đủ cảm nhận và thấu hiểu cái cảm giác ấy. Nãy giờ chỉ đứng ngoài nhưng nay đã không thể nhìn được nữa, cô chạy tới, ôm chầm lấy bờ vai gầy đang run lên cùng từng tiếng nấc. An khóc, Hạ cũng khóc. Không ai nói lời nào nhưng chắc chắn cảm xúc của cả hai lúc đó là đồng nhất, nó hòa quyện… đau đớn và nhức nhối vô cùng…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN