[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố


Chương 6



6.

Khang Hy chính vụ bận rộn, hai người Dận Chân đợi ngoài Càn Thanh cung gần một khắc mới được đi vào. Ở bên trong ngoại trừ cung nhân hầu hạ cũng chỉ có Khang Hy và một thiếu niên tuấn mỹ mười hai mười ba tuổi, nhìn theo phục sức thì hẳn là Thái tử Dận Nhưng.

Khang Hy hiện tại chính trực thịnh niên, cao to tuấn mỹ, cơ trí thành thục, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy uy nghiêm của thượng vị giả, có thể nói đủ để thỏa mãn bất luận huyễn tưởng gì của một hài tử đối với phụ thân.

Dận Tộ thành thật đi theo Dận Chân hành lễ vấn an với Khang Hy, Khang Hy vẫy tay nói: “Dận Tộ đến đây, để Hoàng a mã xem nào.”

Dận Tộ theo đó tiến lên, vóc dáng của y rất nhỏ, cho dù Khang Hy đang ngồi y cũng chỉ vừa ngang ngực ngài, phải ngẩng đầu mới thấy mặt Khang Hy: “Hoàng a mã.”

Khang Hy đỡ vai y, nhẹ xoa đầu: “Tiểu Lục của trẫm gầy rồi.”

Dận Tộ nói: “Nhi tử bất hiếu để Hoàng a mã lo lắng, nhi tử hiện tại ăn uống rất tốt, một bữa có thể ăn hai chén cơm lớn, rất nhanh sẽ mập lại.”

Khang Hy bật cười, nói: “So với Tứ ca của con thì biết ăn nói hơn nhiều.”

Lại hỏi: “Ai dạy con nói như vậy?”

Ngài tuy là đang cười nói, ngữ điệu cũng cực kỳ hòa ái, thế nhưng Dận Tộ phát hiện được so với khóe môi đang cong cong, biên độ uốn lượn tại đuôi mắt Khang Hy lại rất nhỏ, không khỏi ngạc nhiên, câu trả lời của y không phải đáp án tiêu chuẩn sao? Vì sao có thể khiến Khang Hy bất mãn?

Y hơi giật mình nói: “Hôm qua ngạch nương vừa thấy Dận Tộ liền khóc, Dận Tộ an ủi suốt nửa ngày, đã nói thuận miệng.”

Dận Tộ đã quen với phép lịch sự ở hiện đại, khi nói chuyện đều nhìn thẳng vào mắt đối phương, hành vi này tại góc độ của Khang Hy tuyệt đối là mới lạ, nhìn tiểu Lục nhà mình hơi giật mình chớp mắt, đôi mắt to xinh đẹp kia lấp lánh phát quang, quả thực vô cùng sạch sẽ trong sáng, mà như vậy cũng khiến Khang Hy không khỏi cười mình đa tâm —— tiểu tử này ngay cả lễ nghi diện thánh cũng còn chưa nắm giữ tốt đâu, cũng may là nhi tử của ngài, nếu đổi thành người ngoài dám nhìn thẳng ngài như vậy đã bị trực tiếp lôi ra ngoài phạt trượng rồi.

Khang Hy ha ha cười nói: “Nguyên lai tiểu Lục nhi của trẫm ăn nói trôi chảy như vậy nha!”

Nghiêm túc đáp lời là sai, thân cận tùy ý cũng là sai… Dận Tộ hướng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Dận Chân —— cầu phương thức trao đổi chính xác với đại boss Khang Hy, online chờ, gấp……

Khang Hy thấy bộ dạng này của y càng buồn cười, Dận Nhưng ở bên cạnh nói: “Hoàng a mã đừng chọc Lục đệ nữa, lại chọc đệ ấy sẽ khóc ra đấy!”

Khang Hy lắc đầu nói: “Lão lục cũng không yếu như con nghĩ đâu.”

Ngài dựng thẳng thắt lưng, nói: “Nghĩ chỉ, các A ca có thể lấy dân làm đầu, không sợ hãi hung hiểm tự mình kiểm tra phương pháp phòng bệnh đậu mùa, phong Bối lặc. Còn cả Dận Đề cũng đồng loạt thụ phong.”

Thái tử và Dận Đề từ sớm đã rời Tị đậu sở, vậy nên lần này cũng không theo cùng huynh đệ chủng đậu.

Lương Cửu Công lên tiếng đáp lời rồi lui xuống, thấy Dận Chân quỳ xuống tạ ơn Dận Tộ mới kịp phản ứng, cuống quýt làm theo.

Khang Hy giơ tay lên cho phép bọn họ đứng dậy, nói: “Lần này lão Tứ làm rất tốt, rất có phong phạm của người làm ca ca, lòng trẫm thật an ủi.”

Dận Chân mặt không biểu tình đáp: “Đây là nhi tử nên làm, đảm đương không nổi sự khích lệ của Hoàng a mã.”

Khang Hy có chút hài lòng gật đầu, chuyển về phía Dận Tộ: “Dận Tộ đã được làm Bối lặc rồi, có cao hứng hay không?”

Dận Tộ thành thật trả lời: “Rất cao hứng.”

Trong lòng lại không khỏi hắc tuyến, a cha nha, ngài không phải quên mất hai đứa con của mình chỉ kém một tuổi chứ? Cái phong cách này có phải đã xoay chuyển quá nhanh rồi không?

Khang Hy kế tục hỏi: “Vì sao lại cao hứng nha?”

Vì sao cao hứng chứ?

Dận Tộ suy nghĩ một chút, nói: “Nhi tử có tiền đồ, ngạch nương sẽ rất hài lòng.”

Dừng một chút lại bổ sung: “…… Hoàng a mã cũng hài lòng.”

Cuối cùng vẫn quyết định giả ngu xuẩn, dù sao cũng tốt hơn bị Khang Hy nghi kỵ.

Câu cuối còn không bằng không có đâu! Khang Hy cười xòa một tiếng, nói: “Ừ, trẫm rất hài lòng. Bất quá đó là trẫm và Ngạch nương của ngươi, vậy chính ngươi đâu?”

Dận Tộ liền nghẹn, đều đã là Hoàng tử rồi, làm Bối lặc lại có chỗ tốt gì đâu? Hoảng hốt nhớ lại, hình như là có bổng lộc, thế nhưng đối với tiểu hài tử mà nói, bổng lộc và gì đó…

Khang Hy nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của tiểu Lục nhi nhà mình nhăn nhó thành một nắm, khổ não đến thiếu chút nữa đã giơ ngón tay lên cắn, qua một lát mới thử dò xét đáp: “… Có nhiều tiền tiêu vặt hơn?”

Dận Nhưng phụt một cái cười ra tiếng, Khang Hy nhịn không được cười ha hả ôm Dận Tộ đặt lên gối, nói: “Gặp đại biến tính tình không đổi, không hổ là nhi tử của trẫm.”

Dận Tộ cả người cứng còng —— làm tiểu hài tử bình thường, khi được phụ thân ôm sẽ có phản ứng gì chứ?

Tham khảo duy nhất của y là đứa con gái nửa tuổi của anh trai Lâm Trạch, mỗi lần được y ôm lấy cô bé đều sẽ ghé đầu vào vai y, bàn tay nhỏ mềm mại bám vào ngực áo, nghiêng đầu đem gương mặt nhỏ áp lên gáy. Da thịt mềm mại ấm áp, nặng trịch, còn có sự ỷ lại và toàn tâm tín nhiệm kia đủ để khiến trái tim cứng rắn nhất cũng hóa thành một hồ xuân thủy.

Dận Tộ liền hữu mô hữu dạng bắt chước, cảm giác được thân thể Khang Hy cứng lên một chốc rồi mới khôi phục như thường, thanh âm cũng biến thành mềm mại: “Lục nhi lần này bị kinh hách, có cái gì đặc biệt thích không, Hoàng a mã ban cho con làm an ủi.”

Dận Tộ không thèm nghĩ ngợi liền nói: “Dận Tộ muốn ở gần Tứ ca.”

“Vì sao?” Khang Hy nói: “Lão tam bọn họ không đối xử tốt với con?”

Dận Tộ lắc đầu: “Tam ca cũng rất tốt, thế nhưng có Tứ ca ngủ cùng Dận Tộ mới yên giấc được.”

Khang Hy lặng lẽ một chốc, nói: “Hoàng a mã đáp ứng con chuyện này, bất quá Dận Tộ cũng phải hứa với Hoàng a mã, không thể mãi cứ dựa vào Tứ ca, con cháu Ái Tân Giác La không có kẻ nhu nhược.”

Dận Tộ nhân cơ hội nhảy khỏi ngực Khang Hy, dập đầu tạ ân.

Nguồn hơi ấm trong ngực đột nhiên rời đi khiến Khang Hy có chút thất lạc, làm một nam nhân hơn ba mươi tuổi, đây chính là thời gian phụ tính tràn đầy nhất, thế nhưng vì tuân theo truyền thống ôm tôn không ôm tử, Khang Hy trước giờ còn chưa hưởng thụ qua thiên luân chi nhạc như vậy, cho dù là Dận Nhưng được ngài tự mình giáo dưỡng, thế nhưng hành động thận mật nhất bất quá cũng chỉ là nắm tay dạy viết chữ mà thôi.

Tiểu Lục lại không giống, không nói đến trước đó ông cố ý sủng ái nên đối với đứa con này cũng có càng nhiều quen thuộc, hiện tại chỉ một cái tâm tật cũng đủ xóa đi toàn bộ dã vọng của Dận Tộ. Một đứa con trai nhiều bệnh lại không có dã tâm, cho dù ông là Đế vương cũng có thể yên tâm sủng ái.

Ông chưa bao giờ ủy khuất bản thân mình, vậy nên liền ôm Dận Tộ trở về, đứng dậy cười nói: “Dọn đến gần Tứ ca cũng không coi như ban thưởng. Không phải là muốn chuyển chỗ sao? Nào, trẫm đưa con đi tư khố của trẫm chọn ít vật trang trí —— Không cần tiết kiệm cho trẫm, tiền tiêu vặt của trẫm rất nhiều nha…”

Dận Tộ giả ngây thơ thẹn thùng đỏ mặt, nhất là khi lướt qua vai Khang Hy nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị không chút dao động của Dận Chân lại càng cảm thấy mặt mũi đều mất hết.

Khang Hy nói: “Án tử của Lý thị đã thẩm kết, Dận Tộ có yêu cầu gì chăng?”

Lý thị… mặc dù y cũng không phải Dận Tộ nguyên bản, thế nhưng do tâm tình của nguyên chủ ảnh hưởng, vừa nghe đến hai chữ này Dận Tộ chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, sắc mặt trở nên trắng bệch tựa giấy.

Thấy y không đáp, Khang Hy lại nói: “Lý thị mưu thích hoàng tử, ngang bằng phản nghịch, trẫm nghe nói trước khi chết ả…”

“Hoàng a mã!”

Khang Hy bị cắt lời cũng không hờn giận, hỏi: “Thế nào?”

Dận Tộ nói: “《Sử ký》có viết, Vương tử phạm pháp tội như thứ dân. Chuyện của ma ma, trên có Hoàng a mã làm chủ, dưới có pháp lệnh Đại Thanh làm bằng, Dận Tộ không nên xen mồm.”

Khang Hy cười nói: “Cách nghĩ này của tiểu Lục nhi rất tốt, vô luận là Hoàng tử hay thứ dân, nếu đã phạm pháp đều bất năng dung. Thế nhưng ‘tội như thứ dân’ trước giờ chỉ là cho dân đen mang ra nói, tiểu Lục con thân là A ca, mọi chuyện cũng không cần quá cẩn thận, ví dụ như việc này, con vừa là khổ chủ lại vừa là Hoàng tử, nếu muốn lên tiếng cũng không tính quá phận.”

Dận Chân kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Khang Hy, Khang Hy trong trí nhớ của y, tại phương diện này ngài vẫn luôn răn đe bọn họ phải cẩn ngôn thận hành, làm gương cho vạn dân, chỉ cần có chút khác người liền bị mắng đến máu chó phun đầu, vì sao vừa đến trên người Dận Tộ mọi việc lại trái ngược?

Dận Tộ trầm mặc một chốc mới thấp giọng nói: “Hoàng a mã, nhi thần không muốn lại làm chuyện gì cho ma ma nữa, cho dù là giúp người hay hại người.”

Theo đúng bản tâm, Dận Tộ không muốn khiến một hài tử năm sáu tuổi bị liên lụy vào, nếu như khổ chủ trong chuyện này thực sự là y, vô luận y bị tổn thương thế nào đại khái cũng sẽ giúp đứa trẻ kia cầu tình. Thế nhưng người chân chính thụ hại kia, Dận Tộ vừa mới năm tuổi, y đã chết, chết trong tay vị nãi ma ma thân cận nhất với mình…

Y không biết Dận Tộ chân chính sẽ làm thế nào, tuy y đã chiếm lấy cuộc đời của nguyên chủ nhưng cũng không có tư cách thay thế nguyên chủ rộng lượng tha thứ cho bất kỳ ai để chứng tỏ sự từ bi của bản thân.

Giống như những lời y đã nói với Lý thị, mạng của Dận Tộ cũng là mạng.

Y cũng chỉ là một hài tử năm tuổi…

Nữ nhân kia, phàm là còn nửa điểm thật tình với Dận Tộ cũng sẽ không đợi đến khi chân tướng đã rõ ràng vẫn muốn để lại cho hài tử do chính tay mình nuôi lớn kia ác mộng cả đời.

Nàng đã không đáng nhận được sự tha thứ của bất kỳ ai.

“Tốt.” Khang Hy không hề ép buộc: “Chúng ta không đề cập đến ả, không đề cập đến ả.”

Ngày kế, hài tử của Lý thị nguyên bản do tuổi nhỏ được miễn tử, từ phán tịnh thân nhập cung lại sửa thành đày đi biên quan, nhân vì phụ mẫu đều vong không ai chăm sóc, vừa rời kinh được vài ngày đã bệnh nặng bỏ mình.

Chuyện này mọi người đều rất ăn ý giấu diếm Dận Tộ, vĩnh viễn cũng không nhắc tới —— đây đều là nói sau.

Đến chiều, viện mới của Dận Tộ rốt cục bố trí thỏa đáng, không thể không nói, lúc Khang Hy tâm tình tốt quả thực vô cùng hào phóng, đừng nói Dận Tộ, ngay cả Dận Nhưng và Dận Chân, cùng với những a ca không có mặt đều được ban thưởng.

Dận Tộ nhìn nhà mới của mình, thầm nghĩ cái gọi là khiêm tốn xa hoa phỏng chừng không gì hơn thế, đồ vật bên trong không nhiều lắm bất quá mỗi thứ đều là trân phẩm, trừ do phụ hoàng của y đưa thì có càng nhiều vật là do Nội vụ phủ ‘thể hội thánh ý’ mà phân phối cho y.

Tỷ như để phối với bình phong Khang Hy đưa đến, vì vậy từ giường đến tủ, màn cửa sổ hết thảy đều phải đổi một lần.

Tỷ như dùng thảm lông phô hết sàn nhà, mỹ kỳ danh vì Lục a ca có tâm tật, sợ nhất thanh âm đột nhiên vang lên.

Dận Tộ thở dài, hôm nay tâm tình Khang Hy tốt nhìn cái gì đều thuận mắt, đợi lúc nào đó tâm tình không tốt, nói không chừng cái mũ ‘xa hoa vô độ’ kia liền đội lên đầu y rồi.

Chờ vài hôm nữa lại nghĩ biện pháp để Khang Hy đến nơi này xem một cái —— thừa dịp hiện tại tuổi còn nhỏ liền lập rõ thiết đặt một chút —— ta mới năm tuổi nha, cho dù có xa xỉ hơn nữa đều là do các người sủng ra!

Về phần hiện tại, xa xỉ thì xa xỉ đi, trước hưởng thụ rồi nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN