[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố
Chương 97
Lại là lúc lâm triều, bên ngoài Cần Chính điện và trong phòng nghỉ từ sớm đã tụ tập một đám người, hợp thành nhóm nghị luận ầm ĩ.
“Quái, hôm nay là chuyện gì mà triệu nhiều người đến như vậy? Vạn tuế gia có đại sự phải tuyên bố sao?”
“Đúng vậy, người của thất bộ đều có mặt, không biết là chuyện gì đâu!”
“Không biết a, vừa rồi hạ quan đã đến hỏi thăm chư vị Các lão, tất cả đều nói không biết…”
“…”
Từ sau khi Khang Hy sửa lại điều lệ lâm triều, mỗi ngày mỗi họp biến thành năm ngày một lần, hơn nữa không phải lần nào cũng đủ mặt bá quan. Lần này nhìn thấy hàng ngũ chỉnh tề đến vậy, hẳn là sắp có đại sự xảy ra đi?
“Lão thiên a!” Bỗng nhiên một người kinh hô: “Đó không phải là xa giá Thái tử sao?”
“Không phải đâu? Vị tiểu tổ tông kia lại tới làm gì?”
“Thái tử gia tới, lần tảo triều này… chúng ta có thượng hay không?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Xòe đầu ngón tay ra đếm, vị gia này tổng cộng đến Cần Chính điện bốn lần, lần đầu tiên là có người buộc tội y xa hoa vô độ, vì vậy ra mặt tự biện, kết quả đem cả triều văn võ mắng đến máu chó cuồng phun, Trần lão trạng nguyên bị chọc giận đến nghẹn khí ngất đi, cuối cùng vẫn là Vạn tuế gia dùng một mâm cam dỗ y mới coi như xong việc. Lần thứ hai là lúc phế tiền Thái tử, y chạy tới xem náo nhiệt bị Ung Thân vương chặn lại trở về. Lần thứ ba, bên này đang thỉnh nguyện đâu, y vừa vào cửa đã bị Ung Thân vương dùng áo choàng bọc lại, chặn miệng ôm trở về. Còn lần thứ tư… vừa nghe y tới đám người liền nhanh chân tan triều, Vạn tuế gia là người đầu tiên chạy trốn….
Quả thực một lần so một lần nghĩ lại mà kinh nha!
“Ung Thân vương đâu?” Mọi người nghiêng đầu tìm Dận Chân: Thái tử gia sắp tới cửa rồi, sao còn chưa tới chặn người?
“Vị này hiện tại chính là Thái tử đi, Ung Thân vương cũng chưa chắc sẽ cản được mà??”
Đúng vậy… Vị này chính là Thái tử rồi a!
Thái tử gia thượng triều chính là thiên kinh địa nghĩa, ai dám ngăn cản? Nhớ đến đương sơ Nhị a ca làm Thái tử, chính là mưa gió đều trình diện một ngày không kém… Nhưng vị gia này, từ lúc làm Thái tử đến giờ hình như chưa từng thượng triều đi?
Lại nói, nếu vạn nhất có một ngày y đăng cơ, cái phong cách này, quả thực không dám nghĩ nha…
Chỉ là, sẽ không có cái vạn nhất kia đi?
Ban đầu khi lặm Dận Tộ làm Thái tử, đại đa số triều thần đều cảm thấy không thể tưởng tượng, Vạn tuế gia trước giờ đều lý trí thế nào lại làm ra một quyết định hoang đường như vậy? Tuy rằng có chút không thể hiểu được, thế nhưng nếu Vạn tuế gia chủ ý đã định, mà A ca chủ tử trên đầu mình cũng có ý tứ như thế, cho dù không muốn cũng phải ủng hộ thôi!
Ít lâu sau lại phát hiện, vị Thái tử này tuy rằng có chút không giống người thường thế nhưng quả thực rất biết làm việc, vừa vào chỗ thì triều đình đã cải biến long trời lỡ đất, bổng lộc tăng cao gấp ba lần, trong nhà cũng rực rỡ hẳn lên, cái gì đường xi măng, gạch men sứ, ống sưởi hơi, cửa sổ thủy tinh… thứ thứ đều là đồ tốt! Đừng nói đến quốc khố… càng lúc càng đầy ấp…
Thật vất vả mới có chút thích ứng, cảm thấy vị Thái tử gia như vậy cũng không quá tệ, chợt lại có biến cố —— Thái tử phát bệnh, hôn mê suốt mấy ngày, sau đó tuy rằng người đã tỉnh thế nhưng thể cốt toàn bộ bị hủy…
Các đại thần ‘thông thấu’ lập tứ tỉnh ngộ —— thảo nào Vạn tuế gia và chư vị A ca đều ủng lập y, khó trách chọn y làm Thái tử. Vạn tuế gia mọi điều dung túng y là bởi vì… y có bệnh a!
Nguyên lại vị Thái tử này căn bản chính là kế hoãn binh của Vạn tuế gia!
Lúc này vừa mới nghĩ như vậy, kết quả, vị tổ tông kia lại chạy đi thượng triều!
Chẳng lẽ bị bệnh xong một lần bỗng nhiên hoàn toàn tỉnh ngộ, không muốn lại làm vật trưng bày mà muốn tẫn chức làm Thái tử?
Một bên miên man suy nghĩ, một bên hoả nhãn kim tinh tìm người, cuối cùng thất vọng thở dài: Nguyên còn trông cậy Ung Thân vương bỗng nhiên thần binh thiên giáng cản vị Thái tử điện hạ này lại, không ngờ Thái tử gia đều sắp vào đến nơi rồi Ung Thân vương còn chưa chịu hiện thân.
Mọi người chỉ có thể tiếc nuối thở dài, liếc mắt nhìn nhua. Hôm nay nói năng đều phải cẩn thận một chút, vị gia này vừa mắng người chính là không chừa đường lui…
Bỗng nhiên nghe có người thấp giọng hoan hô: “Ung Thân vương tới!”
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là Dận Chân mang theo mấy người hầu cận xuất hiện, một thân quan phục ám sắc, cao to trầm ổn, uy thế bức người.
Dận Chân còn chưa tới gần đã có kẻ chạy đến thỉnh an, nhỏ giọng bẩm báo.
Ước chừng là nói chuyện Thái tử, mọi người cách thật xa cũng cảm giác được khí thế xung quanh Dận Chân trầm xuống, sau đó mạnh mẽ xoay người đi vào hậu điện.
“Đáng tiếc…” Đợi bóng lưng của hắn đi khuất mới có người cảm thán một tiếng.
Đúng vậy, đáng tiếc nha!
Nếu Ung Thân vương đến sớm một chút, bọn họ liền có thể xem một màn diễn hay!
Trận đánh năm ngoái đúng là vô cùng đặc sắc đó!
…
Đến tận nơi này còn có thể ngồi kiệu cũng chỉ có một mình Dận Tộ, y vừa đến nơi Dận Chân cũng chạy tới, không nói một lời dìu y xuống kiệu.
Dận Tộ biết hắn muốn nói chuyện, vẫy lui cung nhân cùng Dận Chân vào hậu điện, tìm một chỗ ngồi xuống, cười nói: “Tứ ca là tới ngăn ta thượng triều?”
Dận Chân trầm giọng nói: “Ta nói chuyện này không cần ngươi nhúng tay! Ngươi không phải trước giờ đều không thích những … việc bát nháo này sao Tội gì cuốn vào?”
Dận Tộ cười nói: “Tứ ca, vì sao ta xem thế nào ngươi cũng không giống huynh trưởng của ta mà lại giống ngạch nương của ta đâu? Ta làm cái gì ngươi cũng muốn xen vào, ta không làm gì ngươi cũng muốn quản.”
Lúc trước khi bọn họ nói chuyện trước mặt Khang Hy coi như đã thỏa thuận xong, Dận Chân cũng không nhiều lời, y còn tưởng như vậy liền xem như thầm chấp nhận, ai ngờ vừa ra khỏi cửa lại không nhận nợ. Nếu không vì công việc này, y vì sao phải dậy sớm như vậy chạy đi thượng triều.
Dận Chân bị chặn ngang hồi lâu không lên tiếng, cùng thả chậm giọng than thở: “Việc này tự ta có thể xử lý, ngươi… nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì đừng lên tiếng.”
Hắn biết tính tình của người đệ đệ này, muốn y khoanh tay đứng nhìn là không thể nào, thế nhưng hai việc quán đinh nhập mẫu và định lượng bạc hao kia một khi chấp hành sẽ phải thừa nhận bao nhiêu trở lực, không ai biết rõ hơn hắn. Đương sơ việc thanh nợ Hộ bộ đã bị coi như công sự hóc búa nhất, thế nhưng nếu so với chuyện này cũng chỉ là trò trẻ con —— mặc kệ ra sao hắn cũng sẽ không để Dận Tộ lại chặn ở trước mặt, thừa thụ hết thảy.
Dận Tộ từ chối cho ý kiến, cúi đầu uống trà, hồi lâu sau mới nói: “Tứ ca, ngươi có nghĩ đến chăng, chuyện này nếu như ngươi làm thành thì cũng thôi, nếu như không được, cái vị trí kia làm sao còn có thể ngồi lên?”
Hai việc này, nhất là quán định nhập mẫu có liên lụy đến lợi ích của quá nhiều người, một khi bắt đầu, mặc kệ có làm thành hay không thiên hạ chỉ sợ đều phải loạn một trận. Nếu thành, đây chính là chính tích của Dận Chân, nếu không thành, chỉ một trận ‘loạn’ kia liền chứng thực tội danh của hắn… hơn nữa để tránh cho sau khi Dận Chân đăng cơ lại nhấc lên việc này, đám người kia nhất định sẽ dùng toàn lực chèn ép hắn.
Dận Chân thản nhiên nói: “Ngươi yên tâm, ta nếu đã nói ra dĩ nhiên là có thể làm được.”
Chuyện kiếp trước hắn có thể làm được, đời này cũng có thể làm được.
Dận Tộ nói: “Vậy ngươi có cân nhắc qua thái độ của Hoàng a mã không? Hoàng a mã vẫn luôn lưu luyến cựu thần, yêu quý thanh danh, hơn nữa… triều đình hiện tại không thiếu bạc.”
Tuy rằng Khang Hy là lão cha của Dận Tộ, y tôn kính ngài thậm chí sùng bái ngài, thế nhưng y không thể không thừa nhận, lão cha của y có chút việc hoạn loạn kỷ cương thái độ có chút trì hoãn, thậm chí là dung túng.
Đương sơ muốn thanh nợ Hộ bộ, sợ rằng cũng chỉ vì triều đình đã nghèo đến sắp đói mới bất đắc dĩ làm ra, bằng không cho dù Khang Hy biết có việc mượn bạc kia chỉ sợ cũng là một mắt nhắm một mắt mở. Sau lại tuy rằng hạ lệnh thanh nợ, nhưng cuối cùng vẫn là có chút lỏng tay, cũng chính là ngài khai ân cho hai nhà Tôn, Lý lui hạn trả nợ, còn cho bọn họ một chỗ ngồi béo bở, rõ ràng là nói để bọn họ dùng bạc tham hủ đến trả nợ! Đây lại gọi là chuyện gì?
Nhưng ở thời đại nhân trị này, lời của Hoàng đế, thái độ của Hoàng đế chính là pháp luật, ai cũng không dám khoa tay múa chân, vậy nên kẻ làm Hoàng đế liền muốn thế nào liền là thế nấy.
Nếu đổi thành trước đây, vì thuế ngân có thể thuận lợi nộp lên, Khang Hy có thể sẽ ủng hộ Dận Chân, thế nhưng hiện tại có Quốc doanh bộ, có mậu dịch hải ngoại, có Đông Doanh cảng… cho dù hiện tại Khang Hy bị bọn họ thuyết phục, bất quá dưới tình huống hoàn toàn không thiếu tiền, nếu có vô số cựu thần khóc lóc kể lể, hơn nữa các nơi nổ ra nhiễu loạn…
Y thực sự rất lo lắng, việc quán đinh nhập mẫu khiến Dận Chân gánh đủ bề áp lực, cuối cùng lại thua trong tay Khang Hy.
Thần sắc Dận Chân bình tĩnh như trước: “Ta tự có biện pháp.”
Dận Tộ nói: “Ta tin tưởng Tứ ca có biện pháp, thế nhưng ta cũng có lập trường của mình. Ta dầu gì cũng là Thái tử, chuyện râu ria thì cũng thôi, trước đại sự như vậy, vô luận là tán thành hay phản đối ta cũng phải bày ra thái độ..”
Dận Chân nhíu không nói, Dận Tộ than thở: “Tứ ca ngươi yên tâm, chính sự ta không hiểu nhiều, ta cũng sẽ không cậy mạnh.”
Ngươi có lẽ có biện pháp của mình, chính là ta không muốn nhìn thấy ngươi hai mặt thụ địch.
Thân thể này của y cũng không cho phép y dùng quá nhiều tâm sức, việc duy nhất y có thể làm chính là giúp hắn ngăn trở áp lực đến từ Khang Hy, đồng thời làm bản thân làm một cọc tiêu —— cho dù Hoàng đế dao động thần dân thiên hạ cũng sẽ biết, còn một Thái tử là kiên trì.
Dận Chân rốt cục cũng không nói thêm nữa.
…
Sau ba tiếng tung hô vạn tuế, triều thần khẽ liếc nhìn Dận Tộ đang ngồi bên dưới Khang Hy, lại nhìn nhìn Dận Chân, thở dài: Lần này sức chiến đấu của Ung Thân vương thực sự quá yếu rồi, có phụ kỳ vọng chúng thần nha!
Nhưng mà một lát sau, bọn họ liền đem mấy chữ ‘sức chiến đấu quá yếu’ kia trực tiếp nuốt xuống. Định lượng bạc hao cùng quán đinh nhập mẫu —— vị gia này là muốn lật trời nha!
Đầu tiên là mộ tràng trầm mặc quỷ dị, sau đó là thảo luận nhiệt liệt, cuối cùng ở một tiếng ho khan không kiên nhẫn của Khang Hy, Cần Chính điện lần nữa an tĩnh lại.
Thấy hồi lâu không ai lên tiếng, Khang Hy điểm danh: “Kha ái khanh, việc này quan hệ Đại Thanh thuế vụ, ngươi thân là Hộ bộ Thượng thư, có ý nghĩ gì cứ nói hết ra.”
“Pháp tự nhiên là thiện pháp…” Kha Khải Triêu vội ho một tiếng, nói: “Chỉ là từ xưa đến nay, việc biến cách thường mang theo rất nhiều phiêu lưu, lợi dân thiện pháp xuống đến địa phương lại biến thành căn nguyên họa dân, hại dân cũng không phải số ít. Vi thần cho rằng, việc này can hệ trọng đại, vẫn cần bàn bạc kỹ hơn, chậm rãi thay đổi mới là tốt nhất…”
Lời này vừa ra những người xung quanh đều gật đầu tỏ thái độ: “Đúng vậy đúng vậy, cần phải bàn bạc kỹ hơn, trăm triệu lần không thể nóng vội đâu!”
Đợi sau khi ngôn luận này hoàn toàn đi qua, Khang Hy mới hướng về phía Dận Chân: “Dận Chân, lời của chư vị đại thần ngươi đều đã nghe được?”
Định lượng hao bạc (nguyên là bạc hao tổn đều về quốc khố sử dụng, hiện tại biến thành bạc hao tổn đều về quốc khố gánh chịu) thì cũng thôi đi, đích xác là thiện hành, thế nhưng quán đinh nhập mẫu, nói thật lòng thì Khang Hy cũng không quá tán thành… Hôm nay tứ hải thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp, cần gì lăn lộn cái này? Ổn định mới là khẩn yếu nhất.
Dận Chân diện vô biểu tình đáp: “Nếu các vị đại thần đều tán thành việc này, nhi thần thật là mừng rỡ. Nhi thần cho rằng Kha đại nhân nói không sai, xin Hoàng a mã chỉ định nhân thủ chế định kế hoạch chi tiết.”
Khang Hy thiếu chút nữa bị nước bọt của mình làm sặc, mắt của Kha Khải Triêu cũng thoáng cái trừng lớn: Đợi đã, đợi đã đợi đã! Hắn lúc nào nói tán thành chuyện này?
Vội vàng bước ra bẩm tấu: “Vạn tuế gia, ý của vi thần chính là…”
Dận Chân ngắt lời: “Kha đại nhân vừa nói đây là thiện pháp, phải chậm rãi mà làm, bàn bạc kỹ hơn, chẳng lẽ không phải đang chỉ việc cần tinh tế thương nghị, đưa ra biện pháp chấp hành ổn thỏa sao? Nếu đã là vậy, không phải tán thành còn là cái gì?”
“Đây, đây đây…” Kha Khải Triêu giận đến không nói nên lời: Người nào không biết, tại lúc thượng triều nói ‘bàn bạc kỹ hơn’ cũng là biểu thị phản đối? Vị gia này thế nào bỗng nhiên chua ngoa như vậy, cố tình bẻ cong lời của hắn!
“Tứ ca.” Thanh âm Dận Tộ bỗng nhiên vang lên, nói: “Ta thật ra cảm thấy, ý của Kha đại nhân chính là có chấp hành hay không cần phải bàn bạc kỹ hơn chứ không phải nên bàn bạc kỹ việc chấp hành như thế nào.”
Kha Khải Triêu đại hỷ, hướng về phía Dận Tộ hành lễ: “Thái tử điện hạ nói thật đúng.”
Dận Tộ cười hỏi: “Bất quá, Kha đại nhân, cô vẫn cảm thấy ngài chính là quá mức cẩn thận. Nếu đã cảm thấy đây là thiện pháp thì cứ tán thành, không phải liền phản đối, có cái gì cần bàn bạc kỹ hơn? Đợi quyết định thi hành xong, việc làm sao thuận lợi thực thi, tiêu trừ tai họa ngầm mới cần bạc bạc kỹ hơn, ngài nói có đúng không?”
Kha Khải Triêu cảm thấy có chút không ổn, nhưng vẫn cười khan nói: “Dạ, dạ dạ…”
Dận Tộ nói: “Vậy, Kha đại nhân, ngài rốt cục là tán thành hay phản đối?”
Kha Khải Triêu khẽ lau mồ hồi: “Thần nghĩ nếu chấp hành việc này, chỉ sợ khiến dân sinh rung chuyển bất an…”
Dận Tộ ngắt lời nói: “Kha đại nhân, vì sao ta đã nói nhiều như vậy, ngài vẫn là không hiểu được ý của ta đâu? Lúc này tranh luận mấy việc kia chính là không có ý nghĩa gì? Nếu việc đã là việc tốt, đối với Đại Thanh hữu ích, mấy vấn đề này đề ra sẽ được nhất nhất giải quyết, lẽ nào triều đình còn có thể bởi vì thực thi có chút trắc trở mà hoang phế thiện pháp sao? Nếu không phải việc tốt, nói những lời này không phải càng thêm vô ích?
Kha đại nhân, việc hiện tại ngài cần suy tính chỉ là điều lệ này đối với bách tính, đối với triều đình rốt cục là lợi hay hại liền được. Còn lại, giống như Kha đại nhân đã nói, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn!”
Nếu mỗi người đều chỉ nhắm vào một điểm nhỏ như vậy cãi nhau không dứt, chuyện này không bằng chẳng làm!
Kha Khải Triêu bị ép vào trong góc, chỉ phải ngầm thở dài, nói: “Theo vi thần thấy, định lượng bạc hao và quán đinh nhập mẫu đều là thiện pháp lợi quốc, theo lý nên thi hành.”
Ai bảo hai chữ thiện pháp kia là do hắn chính miệng nói ra đâu?
Dận Tộ cười nói: “Vậy là được rồi! Vừa rồi cô còn dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, cho rằng Kha đại nhân bởi vì lo lắng hàng năm không đủ băng kính than kính (Trước kia phần chênh lệch hao tổn bạc sẽ được đám quan địa phương dùng lý do ‘Hiếu kính than mùa đông, băng mùa hè’ cung phụng cho thượng quan) mà không đồng ý việc định lượng bạc hao đâu! Ôi chao! Kỳ thực Kha đại nhân thanh liêm như vậy, há có thể cổ vũ dung túng việc quan địa phương dùng lý do hao tổn đúc bạc biễn thủ thuế dân đâu, có đúng hay không?”
Kha Khải triêu lại lau mồ hôi: “Thái tử điện hạ khen nhầm, thần thực không dám nhận.”
Thái tử gia, ngài thân là Thái tử, lúc nói chuyện có thể hơi uyển chuyển một chút hay không chứ!
Chỉ nghe Dận Tộ tiếp tục nói: “Kha đại nhân trong nhà có điền địa hay không? Là bao nhiêu mẫu?”
“Có… trăm khoảnh ruộng tốt.”
Dận Tộ thần sắc nghiêm lại, than thở: “Kha đại nhân chí công vô tư, quả nhiên khiến người kính nể!”
Lại nhìn về phía những người khác, cười nói: “Kha đại nhân là tán thành, vậy chư vị đại nhân thì sao?”
Đám đại thần hai mặc nhìn nhau, đối với trình độ vô sỉ của hai huynh đệ này lại có một nhận thức mới —— Mụ đản, phản đối định lượng bạc hao chính là dung túng cổ vũ tham hủ, phản đối quán đinh nhập mẫu chính là vì bản thân không muốn nộp thuế… Đây còn khiến bọn họ phải chọn thế nào đâu?
Muốn dựa vào chấp hành trắc trở để nói, lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị chặn trở về… Dựa theo cách nói của Thái tử điện hạ, cái kia được gọi là nghe không hiểu tiếng người…
Rất nhiều người còn đang vắt hết óc nghĩ lý do đã thấy đại đa số đồng liêu khuất phục: “Thần tán thành.”
Dận Tộ liếc nhìn Dận Chân, khẽ nhíu mày.
Những người này, đáp ứng vị tất cũng quá nhanh rồi đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!