Thanh Xuyên Làm Nữ Phụ Pháo Hôi - Chương 3: Bất lực
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Thanh Xuyên Làm Nữ Phụ Pháo Hôi


Chương 3: Bất lực


(3) Bất lực

Edit: icedcoffee0011

Ô Nhã khanh khách thống khổ cắn môi, không tán đồng, lắc đầu,

– Ma ma…

– Hiện không phải là lúc mềm lòng, nô tỳ cũng là suy nghĩ cho nàng, Phù Dung hầu hạ tứ gia, thả ra vạn nhất có chuyện gì, thất lạc huyết mạch hoàng gia, tội này ai cũng không gánh nổi.

Ô Nhã thị phảng phất như bị đả kích, từ bi nhìn Mạnh Hinh,

– Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, tứ gia chỉ sủng hạnh nàng một lần, sẽ không.

Ma ma khinh thường nhìn Mạnh Hinh một cái,

– Chỉ sợ có người đầu óc nông cạn, lại chịu không nổi tịch mịch, bị người dụng tâm kín đáo sai xử, cô phụ tấm lòng của chủ tử ngài, tóm lại nàng đối với chủ tử chính là một phiền phức, hiện giờ không giống trước kia, càng phải cẩn thận, chủ tử cũng nên nghĩ cho tứ gia, chưa nói thất lạc huyết mạch hoàng thất, đứa bé bò ra từ bụng Phù Dung, thân thế như vậy… tứ gia làm sao có thể nhận nó?

– Ta đi nghỉ một lát, thuốc, cho uống đi…

– Chủ tử, ngài tâm địa từ bi, nhất định sẽ được hồi báo.

Ô Nhã thị lại nhìn Phù Dung một lần,

– Cho nàng thêm một tờ ngân phiếu, để nàng điều dưỡng thân mình.

– Tuân mệnh.

Ma ma vui vẻ đáp ứng, Mạnh Hinh đương nhiên cũng nghe rõ cuộc đối thoại của bọn họ, nghe bước chân Ô Nhã thị đi xa dần, ngẩng đầu nhìn ma ma gương mặt trào phúng, Mạnh Hinh tự giác đến bên bàn, bưng chén thuốc lên.

Mạnh Hinh cũng không phản đối chuyện này, cô không muốn mang hài tử của Dận Chân, có hài tử sẽ có liên lụy, lấy thân phận hèn mọn hiện tại, phân liên lụy này có thể làm cô mất mạng. Đương nhiên chén thuốc này cũng không đơn giản là một chén canh tránh thai, uống lên có lẽ cả đời này cũng đừng hy vọng có thể hoài thai lần nữa.

Mạnh Hinh nghĩ lần nữa, cô đã không còn là thân hoàn bích (trinh tiết), tuy khế ước bán mình đã về tay, nhưng chuyện thất thân, chuyện làm nha đầu cho phủ tứ gia cũng đều là thật, có nhà quy củ đứng đắn nào muốn cưới một cô nương như vậy về? Gả cũng chỉ có thể gả qua loa hoặc làm thiếp, mà Mạnh Hinh không muốn sống khổ sở như thế, cô muốn sống thật tốt.

Ngửa đầu uống sạch chén thuốc, Mạnh Hinh đem chén sứ đặt lên bàn, đáy mắt ma ma chợt có ánh sáng lập lòe, Mạnh Hinh nói,

– Nô tỳ đã có thể đi chưa?

– Ngươi đợi một chút.

Ma ma chỉ bên cạnh đệm hương bồ,

– Chủ tử đại từ đại bi buông tha ngươi, ngươi không phải nên vì chủ tử niệm kinh kim cương cầu phúc?

Niệm kinh cũng chỉ là cái cớ, ma ma là sợ Mạnh Hinh nhổ thuốc ra, niệm kinh một canh giờ thì muốn cứu vãn cũng đã muộn.

Mạnh Hinh đã quyết định uống thuốc thì cũng không nghĩ tới chuyện phun ra ngoài, uốn gối nói,

– Vâng, nhưng phiền ma ma chờ một lát, ta…

– Ngươi muốn đi ra ngoài, ta cảnh cáo ngươi Phù Dung, đừng làm trò trước mặt ta, ngươi có thể giấu được chủ tử nhưng không lừa được ta, chủ tử nhất thời mềm lòng mới không nhìn thấu được bản tính của ngươi, Phù Dung ngươi…

Mạnh Hinh đem khế ước bán mình vứt vào thau đồng, nước nhanh chóng làm cho khế ước bán mình cùng với dấu vân tay trên đó mờ đi, Mạnh Hinh vẫn không yên tâm, đem mảnh giấy ướt đẫm xé thành từng miếng vụn, rơi lả tả trên sàn nhà.

Làm xong hết thảy, cô quỳ gối niệm kinh, trong lòng âm thầm suy tính.

Có hai trăm lượng bạc trong tay, có thể mở cửa hàng nhỏ, buôn bán nhỏ kiếm tiền nuôi bản thân. Chuyện từng làm nô tài ở phủ tứ gia ngược lại có thể trở thành chỗ chống cho mình, Mạnh Hinh cũng sẽ cho a mã không đàng hoàng của nguyên chủ một ít bạc, nhưng sẽ không như nguyên hủ, không oán không hận mà chiếu cố hắn.

Bên ngoài có lẽ còn nguy hiểm hơn trong phủ, nhưng Mạnh Hinh lại càng muốn đi, cách Dận Chân càng xa càng tốt, nếu cô có một ngày cô có đủ bản lĩnh, thật là muốn thiến hắn.

Ma ma kia là ma ma họ Tiền, nô tài Ô Nhã thị tín nhiệm nhất, nhìn Mộng Hinh niệm kinh, giữa mày nhiều vài phần nghi hoặc, niệm một lần Kinh Kim Cương, Mộng Hinh buông kinh thư hỏi:

– Ta có thể đi chưa?

– Chủ tử từ bi, quần áo trang sức của ngươi đều mang đi đi, chủ tử nhìn ghê tởm.

– Tạ ơn khanh khách.

Tiền ma ma không nhắc lại chuyện Ô Nhã thị đáp ứng cho Mộng Hinh thêm ngân phiếu, Mộng Hinh phảng phất cũng không nhớ rõ việc này, tiền ma ma cảm thấy tiện tì còn khá biết điều.

Mộng Hinh dùng nhanh nhất tốc độ thu thập tốt quần áo, có thể lấy tiền đều mang hết đi, tuy là như thế Mộng Hinh cũng chỉ là sửa sang ra một cái tay nải nhỏ, người cùng phòng cách Mộng Hinh rất xa, giống như trên người cô có ôn dịch không bằng. Mộng Hinh cũng lười giao lưu với các nàng, đời này đều không tái kiến, giao lưu với các nàng làm cái gì? Cho kẻ ăn xin bạc còn có thể nhận lại một câu cảm ơn, còn hơn là phí thời gian ở đây, Mộng Hinh hạ quyết tâm cắt đứt mọi liên lụy với phủ Tứ gia.

Nha hoàn chỉ có thể đi ra từ cửa hông, bước chân Mạnh Hinh cách cánh cửa chỉ còn hai bước, khoảng cách tới mộng tưởng bình an thoát khỏi phủ tứ gia gần trong gang tấc, thì sau lưng dồn dập tiếng bước chân,

– Đợi đã, Phù Dung, đợi đã.

Mộng Hinh cắn răng một cái, tính toán bước thảng ra khỏi cửa không nhìn lại, nhưng thấy gã sai vặt canh cửa bên ngoài, Mộng Hinh nhụt chí, lần này có lẽ là chạy không thoát rồi, việc Mạnh Hinh chạy trốn sẽ làm người hoài nghi, khế ước bán mình tuy rằng đã huỷ đi, nhưng tứ gia là hoàng tử, cô là con kiến, đám chủ tử lớn nhỏ trong phủ tứ gia nhìn cô không vừa mắt, muốn nghiền nát vẫn là thực nhẹ nhàng.

Thời điểm chưa hoàn toàn nắm chắc, Mộng Hinh áp xuống xúc động trong lòng, nhịn xuống, Mộng Hinh, mày có thể làm được.

Xoay người nhìn thấy phụ nhân đuổi đến chỗ mình, kim trâm trên đầu nhìn không tầm thường, váy áo trên người cũng thực chỉnh tề, toàn thân khí phái không giống như là nô tài mà giống như một phu nhân trong gia đình bình dân hơn.

– Ngài kêu ta?

Mộng Hinh khiếp nhược thấp giọng hỏi nói, phụ nhân đánh giá Mộng Hinh, thực sự nhìn không ra người như vậy như thế nào lại có thể được tứ gia sủng hạnh,

– Ngươi đêm qua hầu hạ tứ gia?

– Nô tỳ ··· nô tỳ ··

Mộng Hinh nói năng lộn xộn, cuối cùng gục xuống đầu, ừ một tiếng, ý cười trong mắt phụ nhân không đạt đáy mắt, lại nói,

– Phúc tấn biết được việc này, để cho ta tới mang ngươi qua, đây chính là chuyện tốt.

Phúc tấn? Tứ phúc tấn sao? Mộng Hinh hận chết Ô Nhã thị, cô con mẹ nó đồ thánh mẫu vô dụng, rốt cuộc quản giáo nha đầu trong viện như thế nào? Bên người có mật thám cũng không biết, chuyện trong viện phát sinh mới bao lâu mà đã để cho phúc tấn biết được? Nói ả ngu ngốc đã là nhẹ nhàng rồi!

Sự tình liên quan đến tự do của Mạnh Hinh, cô sao có thể không tức chết được chứ, bất quá nếu Ô Nhã thị không phải thánh mẫu, Mạnh Hinh khả năng đã sớm bị đánh chết.

Dận Chân khẳng định sẽ không đem chuyện đêm qua đi nói khắp nơi, chỉ có thể là chỗ Ô Nhã khanh khách để lộ tin tức. Tứ phúc tấn muốn lợi dụng cô làm cái gì? Đả kích Ô Nhã thị? Nhưng kẻ như Ô Nhã thị cần tứ phúc tấn tự mình ra tay sao?

Phụ nhân dắt tay Mộng Hinh,

– Đáng thương, ngươi đừng hoảng hốt, ngươi hầu hạ chủ tử gia còn không phải chuyện tốt?

– Chậc chậc, là một tiểu mỹ nhân, phúc tấn thấy ngươi chắc chắn sẽ rủ lòng thương, đi thôi.

Mộng Hinh chỉ có thể theo bước chân phụ nhân, một lần nữa đi về phía hậu viện, tự do, mộng tưởng của cô, lúc này chỉ sợ đã hoàn toàn tan biến, cô có thể ở trước mặt Ô Nhã thánh mẫu giữ được mạng sống, nhưng người Mạnh Hinh sắp gặp lại là tứ phúc tấn, mà tứ phúc tấn, chắc chắn sẽ không dễ qua mặt như Ô Nhã thị.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN