Thanh Xuyên Làm Nữ Phụ Pháo Hôi - Chương 7: Sinh hoạt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Thanh Xuyên Làm Nữ Phụ Pháo Hôi


Chương 7: Sinh hoạt


(7) Sinh hoạt

Edit: icedcoffee0011

Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, nắng chiều ấm áp chiếu vào căn phòng thoải mái ấm cúng, mùi đàn hương thoảng thoảng khắp phòng, trên giường La Hán, Ái Tân Giác La Dận Chân lông mày thả lỏng, thư thái, ở cách đó không xa, nữ tử yên tĩnh cắm hoa, trên cánh hoa phấn nộn tựa như có những hạt sương trong suốt.

Dận Chân mở to mắt, nhìn thấy cảnh tượng ưa thích của mình, nữ tử ngồi ngược sáng, cả người như tỏa quầng sáng nhàn nhạt, phối hợp với khí chất yên tĩnh đạm nhiên của nàng, ánh mắt ôn nhu đạm nhiên, Dận Chân lấy tay che mắt, ngăn cách ảnh hưởng của mỹ nhân với mình.

– Giờ nào rồi?

Mỹ nhân đạm nhiên cười, đem đóa hoa cắm vào bình sứ cổ mạ vàng, thưởng thức một lát, nhẹ giọng nói:

– Còn có nửa giờ nữa, gia phân phó thiếp sau một canh giờ gọi ngài, vẫn còn thời gian.

– Là thiếp đánh thức ngài?

Dận Chân xoay người đứng dậy, cài lại cúc áo, phần mê mang sau khi tỉnh ngủ ở đáy mắt cũng biến mất hoàn toàn, con ngươi đen nhánh sâu không lường được, hắn đi đến phía sau mỹ nhân, từ bó hoa chưa cắt tỉa trên bàn chọn một bông thuận mắt nhất, vẻ ôn nhu giả tạo đem đóa hoa cài lên mái tóc mỹ nhân, mu bàn tay thuận thế, ái muội vuốt ve gương mặt nàng, giọng nói trầm thấp từ tính vang lên,

– Gia ở trong phòng ngươi mới có thể nghỉ ngơi được, Đồng giai biểu muội…

Đồng Giai thị tươi cười, thân thể dựa vào Dận Chân,

– Ngài đừng dỗ dành thiếp, thiếp đâu phải biểu muội ngài.

– Gia nói phải, vậy là phải.

Dận Chân ôm nàng từ sau lưng, thân thể mềm mại của Đồng Giai thị không nóng không lạnh, vừa vặn ấm áp, Dận Chân buông mí mắt, bàn tay ôm nàng càng chặt, chợt bên ngoài có tiếng nói,

– Chủ tử, đại a ca tan học.

Đồng Giai thị cảm giác bả vai buông lỏng, người phía sau đã thối lui hai bước, Đồng Giai thị đứng dậy hầu hạ Dận Chân rửa mặt chải đầu, vuốt phẳng nếp gấp trên quần áo Dận Chân, Đồng Giai thị cười mỉm nói;

– Vị khanh khách mới kia của gia quả thực là thú vị, mỗi ngày giống hầu hạ phúc tấn như là nha hoàn vậy.

Đồng Giai thị thoáng nói chút việc Mộng Hinh kia hầu hạ tứ phúc tấn, lại nói Mộng Hinh nhập phủ đã hơn nửa tháng, trừ bỏ đi thỉnh an tứ phúc tấn, cả ngày trốn trong tiểu viện hẻo lánh, phòng bếp cho cái gì nàng ta ăn cái đó, đều không kén chọn, mà không ra khỏi cửa chưa chắc đã tránh thoát được Ô Nhã thị trả thù.

– Ai? Gia không nhớ mới thu ai.

Biểu tình trên mặt Dận Chân không giống như là giả vờ, Đồng Giai thị thấp giọng nhắc nhở:

– Gia hẳn là đã quên, nàng là Tây Lâm Giác La thị, ban đầu là nha hoàn hầu hạ bên người Ô Nhã khanh khách, không biết như thế nào làm ngài nhớ thương, muốn thân xử nữ của nàng, phúc tấn giải quyết hậu quả quyết định nhận nàng, hiện giờ cũng là khanh khách trong phủ.

Ngón tay Dận Chân nhẹ chọn cái trán Đồng Giai thị, cười:

– Ghen cái gì, là gia đáp ứng Ngọc Nhi, ngươi nhớ kỹ.

– Thiếp nào dám ghen tuông?

Đồng Giai thị cười nói,

– Ngài vui vẻ, thu liền thu, Tây Lâm Giác La khanh khách cũng là Thượng tam kỳ, nếu không phải cha nàng không biết cố gắng, cũng sẽ là tú nữ, thiếp thấy nàng rất thú vị, thật đấy…

Dận Chân nhướng mày dò hỏi, Đồng Giai thị nói:

– Nàng ấy á, quá thành thật, thật không giống các nha đầu bò giường khác. Nếu không phải biết tính tình ngài, thiếp còn không tin nàng sẽ chủ động đến gần ngài, ngài coi trọng nàng chỗ nào? Hay là ô nhã khanh khách an bài nàng ấy?

– Vốn chính là nàng (Ngọc Nhi, Ô Nhã khanh khách) an bài.

Dận Chân hiển nhiên không muốn nhắc lại việc này, dời chủ đề đi, con ngươi đen nhánh sáng ngời có thần nhìn Đồng Giai thị,

– Hai ngày nữa là đại thọ ngạch nương nàng, gia để phúc tấn an bài cho nàng, về nhà mẹ đẻ chơi một ngày đi, gia không bồi ngươi đi được.

– Đa tạ tứ gia quan tâm.

Đồng Giai thị xoa xoa eo, Dận Chân nhìn nàng một cái thật sâu, nắm chặt cánh tay của nàng, Đồng Giai thị hiểu ý nói:

– Cho dù là vì thiếp, a mã sẽ chẳng bao giờ hướng khuỷu tay ra ngoài.

Dận Chân cong khóe miệng,

– Gia đi kiểm tra công khóa Hoằng Huy, biểu muội nghỉ ngơi trước , buổi tối gia lại tới.

Đồng Giai thị hiền huệ hào phóng nói:

– Ngài đối Hoằng Huy a ca hiền lành một chút, thiếp xem hắn công khóa rất tốt, ngài bức chặt ngược lại sẽ dọa đến Hoằng Huy.

– Hắn là đích trưởng tử.

Dận Chân chỉ để lại những lời này, Đồng Giai thị chăm chú nhìn phía sau lưng người bao phủ dưới bóng hoàng hôn, trong lòng chua xót, hắn chính là Dận Chân, lực tự khống chế cực mạnh Dận Chân, nàng cho hắn bao nhiêu thoải mái, hắn cũng sẽ không vì vậy mà sa vào, ai cũng không thể vướng bận bước chân hắn.

Ma ma của hồi môn của Đồng Giai thị cũng mang họ Đồng, do tổ tiên đã làm nô tài trong phủ Đồng gia được ban họ, nhiều thế hệ người hầu, dáng người nàng hơi béo, mặt mày có vẻ rất hiền lành, bên môi luôn mang theo ý cười, nếp nhăn so với người cùng tuổi cũng nhiều hơn, ngược lại làm người khác có cảm giác thân cận.

– Chủ tử hà tất nhắc tới cái người không lên được mặt bàn kia? Chủ tử gia sợ là đã sớm đem nàng vứt sau ót.

Đồng Giai thị thất vọng, lại nghi hoặc thở dài:

– Ta là muốn tìm hiểu xem tứ gia rốt cuộc là vì sao lại sủng hạnh nàng? Tuy nói Ô Nhã khanh khách vì nàng mà thất sủng một tháng, nhưng chỉ như vậy thôi, không đủ để tứ phúc tấn lưu nàng lại, chuyện này ắt hẳn có duyên cớ gì khác.

Đồng ma ma đỡ Đồng Giai thị ngồi xuống, tự mình rót trà bưng lên cho nàng,

– Có thể có duyên cớ gì? Nha đầu kia chính là một kẻ ái mộ hư vinh, cơ duyên xảo hợp được chủ tử gia hạnh, nàng chỉ là một con cẩu con miêu (con chó con mèo) phúc tấn tùy ý lưu lại mà thôi. Chủ tử gia với Đức phi vẫn luôn có mâu thuẫn, người kia làm hậu thuẫn, thế nào cũng không muốn Ô Nhã khanh khách nan kham, tứ phúc tấn lợi hại như vậy làm sao không nhìn ra manh mối? Để lại Tây Lâm Giác La thị, chính là đánh vào thể diện Ô Nhã khanh khách, hiện giờ câu nói của Ô Nhã khanh khách, để hạ nhân đến hai mươi tuổi mới thành thân đã thành trò cười, không thấy Đức phi nương nương trong cung bênh vực nàng, ngược lại ban thưởng cho tứ phúc tấn.

– Ngài không yên tâm Tây Lâm Giác La thị, nô tỳ nhìn ra nàng có vài phần tâm tư, bất quá nô tỳ nghĩ nàng mặc dù là phúc tấn dưỡng … nhưng con cẩu con miểu am hiểu nhất am hiểu chính là cắn người. Nàng cùng chủ tử ngài, địa vị kém xa, ngài liền ngồi xem náo nhiệt là được, chưa nói đến tình cảm của Hiếu Ý hoàng hậu với chủ tử gia, ngài là con cháu Đồng gia, là đích nữ, nếu không phải lão gia mất sớm, vị trí phúc tấn hoàng tử không phải là của ngài sao, Lục gia chính là đau nhất chủ tử ngài.

*Dựa trên các dữ kiện tìm được thì Đồng Giai thị có thể là con gái Long Khoa Đa, thuộc tộc Đông Giai thị, được xếp vào Hán quân Tương Hoàng kỳ, tỷ tỷ ruột của Long Khoa Đa là Hoàng hậu Hiếu Ý Nhân, dưỡng mẫu của Dận Chân.

Đồng Giai thị phảng phất không nghe thấy Đồng ma ma, lầm bầm lầu bầu nói:

– Ngươi là lo cái gì? Hai ngày trước bồi phúc tấn đi ra cửa, nghe nói Thái Tử gia cùng đại gia, cửu gia đều nạp một thị thiếp, Tam a ca gia nhắm ngay một vị tú nữ chuẩn bị thỉnh chỉ tứ hôn, vinh phi đã đáp ứng rồi, ta cũng không phải là sợ Tây Lâm Giác La sẽ gây ra được chuyện gì chỉ là…

– Chử tử, các hoàng tử a ca có lúc nào mà không phân cao thấp với nhau chứ?

Đồng ma ma hạ giọng,

– Đám tú nữ tân tuyển mới là cần ngài chú ý, nha đầu kia xuất thân bình thường, nô tỳ còn nghe nói nàng đã bị rót canh vô tử.

Đồng Giai thị xoa xoa cái trán,

– Tóm lại, ta cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, đáng tiếc tứ gia chỉ nói những việc này với phúc tấn.

Đồng Giai thị tự giễu:

– Ta chỉ là trắc phúc tấn của hắn, cưới vào cửa có bao nhiêu vinh sủng, cũng chỉ là thiếp, đời này đừng hòng áp đảo phúc tấn.

– Chủ tử.

Đồng ma ma đau lòng cô nương nhà mình, ai bào người bị chủ tử bị tứ gia coi trọng, mà lúc ấy tứ phúc tấn đã vào cửa, chủ tử chỉ có thể ủy khuất,

– Ngài ủy khuất tứ gia hiểu được, thứ nô tỳ lắm lời, ngài phải sớm hạ sinh nhi tử mới tốt.

– Chờ một chút, còn chưa đến thời điểm.

Đồng Giai thị lòng bàn tay che bụng nhỏ, còn chưa đến lúc.

_____

(trong lời người khác mình để Mộng Hinh, còn lại là Mạnh Hinh, về sau sẽ sửa hoàn toàn thành Mạnh Hinh vì cơ bản nó đồng âm)

Sân viện hẻo lánh, Mạnh Hinh ở trong phòng tập yoga, cầm kỳ thư họa loại thú vui nhà phú quý này, thân là cô nhi, ăn bữa nay lo bữa mai, Mạnh Hinh đương nhiên không biết, lúc trước cô còn từng nói đùa, bản thân một khi xuyên qua hẳn là hưởng mệnh nha đầu, nếu sớm biết loại chuyện xuyên không này có thể xảy ra trên người mình, Mạnh Hinh tuyệt đối sẽ không nói như vậy.

Ở mãi một chỗ cũng nhàm chán, lại không có tiểu thuyết đọc, nữ giới nữ tắc gì đó Mạnh Hinh nhìn một lần liền ném đi, chữ phồn thể không dấu chấm dấu phẩy, cho dù là thoại bản tạp ký, cô cũng không thể đọc nổi.

Mạnh Hinh ở trong sân đóng cửa không ra ngoài, một ngày ba bữa, tâm khoan thể béo, gần đây cảm giác rõ ràng nọng cằm nặng thêm mấy lạng. Mạnh Hinh không thể ở trong viện chạy bộ giảm béo, chỉ có thể thừa dịp không có người, tập mấy bài yoga.

Lan Thúy thấy kì lạ cũng hỏi qua, Mạnh Hinh đúng lý hợp tình nói là bài tập dưỡng sinh tổ tiên truyền xuống, Lan Thúy tự nhiên không hỏi thêm, đến nỗi nàng có đem chuyện này nói với tứ phúc tấn hay không, Mạnh Hinh không cảm thấy có bao nhiêu quan trọng.

Về vị bạn cùng nhà cổ quái, Vương khanh khách, Mạnh Hinh cũng xem như không có, vị kia sáng sớm sẽ như gà trống gọi bình mình, đến đêm học con chó sủa như điên, lần đầu tiên chứng kiến những cảnh này, Mạnh Hinh chỉ nhớ rõ cảm thán một câu, phủ đệ tứ gia nhân tài xuất hiện lớp lớp nha.

Nhưng mà cái này cũng chưa là gì, vị này đến lúc trời tối, sẽ chuẩn hơn cả đồng hồ, chạy ra ngoài hô to, “Sét đánh, trời mưa, cất quần áo đi.”

Mạnh Hinh dừng động tác yoga, hít một hơi thật sâu, quả nhiên, thật đúng giờ, đỡ nhìn đồng hồ.

Không phải Mạnh Hinh không muốn đi nhìn nàng một lần, chỉ là bằng tình trạng này của nàng, vẫn ít đi trêu trọc một chút thì hơn.

Bản thân phiền toái đã đủ nhiều, đối phương nhìn thế nào cũng cho Mạnh Hinh cảm giác, vì áp lực quá lớn mà phát điên, bất quá người ta như vậy mà Dận Chân vẫn có thể ăn được, chay mặn không kỵ, Mạnh Hinh giương giọng nói:

– Chuẩn bị tốt sao? Ta muốn tắm rửa.

– Nước ấm đã chuẩn bị xong, hôm nay bà tử nấu nước ở phòng bếp cho chúng ta đúng một thùng nước ấm.

Lan Thúy tập mãi thành thói quen, vén mành bước vào, nói:

– Bữa tối có lẽ còn sẽ có thêm một món cá.

Mạnh Hinh xoa xoa cái trán đầy mồ hôi,

– Trong phủ có chuyện vui gì sao?

Không có chuyện vui, cơm hàng ngày cũng chỉ có một mặn hai chay, Dận Chân không hổ là tin phật, món ăn mặn chỉ có thể tìm ra mấy miếng thịt bằng đầu ngón tay, thức ăn chay sao, không phải củ cải luộc thì chính là rau cải luộc, Mạnh Hinh cảm thấy bản thân còn béo lên, thật là không có thiên lý.

– Nghe nói là chủ tử gia kiểm tra công khóa của đại a ca thực vừa lòng, khó được khen ngợi đại a ca vài câu, phúc tấn cao hứng, nói nhà bếp làm thêm mấy món ăn.

Đại a ca hẳn là nói đến Hoằng Huy đi, tiểu tử đáng thương, Ung Chính có lẽ là hảo hoàng đế cần cù công chính, nhưng hắn tuyệt đối không phải là một người cha tốt, hiện giờ bên người Dận Chân ẩn núp bao nhiêu hư hư thực thực nữ Thanh Xuyên, không biết…

Mạnh Hinh thoải mái trầm mình vào bồn nước, cô không hiểu y thuật, không hiểu bốc thuốc, cô chỉ là một pháo hôi nho nhỏ mà thôi.

*Tác giả có lời muốn nói: Bổn văn nhẹ nhàng, dận chân mang thuộc tính hoàng đế, mà nữ chính mạnh hinh lại là tiêu biểu cho pháo hôi, hai người kia va chạm đến cùng một chỗ thật rất có cảm giác. Mỗi người viết Tứ gia cảm giác đều khác nhau, quả đào viết Tứ gia là dận chân trong suy nghĩ của đào, mà đào cho rằng hắn không hiểu chữ tình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN