Thao Túng Tim Tôi
C10: Chương 10
Đừng bao giờ tin vào cái thứ gọi là trùng hợp từ Isabella, bất luận là vừa quen biết, bất kể khi nào, thời khắc trùng hợp xảy ra với Isabella hoặc từ miệng chị ta nói đều phải thật cảnh giác, đấy có khi là một kế hoạch đã được sắp xếp chu toàn.
Nhưng đáng tiếc thay, mãi đến tận sau này Trác Thế Tuyết tổng kết lại mới có thể nghiệm ra.
“Tôi đưa em về nhà, cũng muộn rồi.”
“Chờ khi tôi ngồi lên xe tư gia thì liềm mang tôi về nhà của chị chứ gì…” Trác Thế Tuyết tố giác, “Rồi sẽ lại giống như những lần trước đây tôi cố thoát khỏi chị.”
“Tôi không hề có ý trừng phạt em đâu, tiểu Tuyết à, chỉ là muốn đưa em về nhà thôi.”
“Chị không có ý trừng phạt tôi á??” Trác Thế Tuyết không ngờ người phụ nữ này lại có thể nói dối trắng trợn đến như vậy, “Chị từng đem tôi…”
“Nói đi, tôi từng đem em làm gì nào?” Isabella cười gian manh, chị ta dám chắc Trác Thế Tuyết không dám đem những chuyện ấy nói ra trước đám đông.
Trác Thế Tuyết nghẹn đến đỏ mặt, cô thật sự muốn đem toàn bộ chuyện này phơi bày ra trước mặt người khác để nói rõ, cảnh báo với mọi người về cái con người ác quỷ này, nhanh báo cảnh sát đến bắt chị ta lại!
Còn có thể là chuyện gì nữa, trước đây mỗi lần cô chạy trốn đều sẽ bị người phụ nữ này dỗ ngọt bảo rằng lần sau không được tái phạm, tuyệt đối không được. Cô cứ nghĩ là thật, nào ngờ khi vừa về đến nhà, việc đầu tiên Isabella làm chính là hành hạ thân xác cô sau đó thì đem nhốt vào nhà giam, đợi đến khi nào cô phát điên rồi mới chịu thả cô ra, tiếp theo đó là vô số phần thưởng không hồi kết, tẩy não, trừng phạt, cho đến khi nào cô hoàn toàn mất đi khả năng nhận thức.
1
Khoảng thời gian ấy cô thật sự đã bị bức đến phát điên, cả người cô lúc nào trong trạng thái điên loạn.
Với lại lần này cô đã chạy trốn được ba năm, ngàn lần không thể bị bắt lần nữa, cô không dám nghĩ sẽ lại xảy ra chuyện gì.
Tưởng tượng đến đây, tim cô chợt đập loạn nhịp.
“Tôi không cần chị đưa về nhà… Tôi không cần…”
“Đã khuya rồi, em đâu thể cùng tôi ở đầy đôi co cả đêm được.” Isabella khoanh tay đặt trước ngực, cười nói, “Chẳng phải ngày mai em còn phải đi làm sao?”
“Nếu thế thì chị đi trước đi.”
“Ầy, phải làm gì thì em mới tin tôi đây? Lẽ nào tôi không đáng tin cậy đến vậy ư?”
1
“Chị không xứng với hai chữ tin cậy! Chị thử ngẫm lại những việc mà mình làm trước đó đi…”
Isabella thấy Trác Thế Tuyết nổi giận liền bày ra bộ dạng oan ức, sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ, xác thật đã khuya, kim đồng hồ đã chỉ 12 giờ.
“Rồi.” Isabella bất ngờ thốt lên, “Nếu em bé không cho tôi đưa về thì tôi đây sẽ về trước vậy.”
“Khoan đã!” Trác Thế Tuyết hét lên ngay khi Isabella vừa đứng dậy.
“Sao đấy? Bé yêu.”
“Đã bảo đừng có kêu tôi như vậy mà! Chị đem cái thiết bị theo dõi kia ra khỏi điện thoại tôi đi…” Trác Thế Tuyết lấy điện thoại của mình đưa tới trước mặt Isabelle.
Isabella nghe xong, không cầm lấy điện thoại của Trác Thế Tuyết, mà lại nâng tay của cô lên, tay của đối phương có hơi lạnh, làm cả người Trác Thế Tuyết run lên bần bật, Isabella hơi khom lưng ghé sát vào bên tai Trác Thế Tuyết mà nói:
“Nếu em đồng ý quay về, tôi liền huỷ bỏ thiết bị theo dõi trên điện thoại của em, bằng không, vì sự an toàn của em, bất luận là em có mua điện thoại mới hay không cần đến nó, tôi vẫn có cách giám sát em bất kể nơi nào.”
Isabella nâng cằm đối phương lên, ép Trác Thế Tuyết nhìn mình, “Em chưa từng nghĩ đến lý do vì sao tôi lại để em chạy trốn 3 năm đúng không? Là vì tôi muốn để ngoan ngoãn nhìn nhận rõ cuộc sống của mình, một cuộc sống hỗn loạn không thể cam chịu, ngập tràn những loại người khác nhau sẵn sàng ăn hiếp em, từ đồng nghiệp, người em yêu, ba mẹ em, tất cả những điều ấy đều chỉ là một cái lồng giam trá hình khác trong cuộc sống em mà thôi, em vĩnh viễn đều sẽ quanh quẩn mãi trong cái vòng này mà không có cách nào thoát khỏi nó.”
2
“Một ngày nào đó, em sẽ nhận ra rằng, chỉ có ở bên tôi là đúng nhất, tôi sẽ cho em thấy thế nào là tự do thật sự.”
2
Trác Thế Tuyết gần như những lời ấy làm cho dao đồng, hơn nữa lời nói của Isabella giống như có ma lực, người ngoài không có cách nào phản bác lại, vì những giả thuyết mà chị ta nói hoàn toàn là đúng, vậy chẳng lẽ được nuôi dưỡng là đúng sao? Isabella có thể đáp ứng mọi nguyện vọng mà cô mong muốn, nhưng sau đó sẽ phải cam chịu một cuộc sống bị quản thúc và không hề chút không gian riêng tư.
“Tôi sẽ chứng minh cho chị thấy.”
Trác Thế Tuyết không biết lấy đâu ra dũng khí, cô thản nhiên gạt tay Isabella ra.
“Tôi sẽ chứng minh cho chị thấy, chị đã sai lầm đến mức nào.” Trác Thế Tuyết nhìn Isabelle bằng ánh mắt nghiêm túc, “Có thể tự mình lựa chọn cuộc sống tốt hơn nhiều so với việc được chị nuôi mà không có bất kỳ sự lựa chọn nào khác! Chỉ cần tôi có thể tự do, thân thể tự do và tư tưởng tự do, dù cho tôi có nghèo, không có cơm mà ăn, thì tôi vẫn cam tâm tình nguyện!”
“Một ngày nào đó, chị mới chính là người phát hiện ra, tôi sẽ khiến chị thừa nhận trước mặt tôi rằng việc liên tục theo dõi là bất hợp pháp và là làm trái với đạo đức con người, và chị là tên tội phạm cực kỳ ghê tởm!”
6
Isabella nghe xong những gì Trác Thế Tuyết nói, việc đầu tiên là chớp mắt, dường như vẻ mặt có chút kinh ngạc sau đó liền bật cười khanh khách.
“Ha ha ha ha…” Isabella cười đến nỗi không ngừng lại được.
“Chị cười cái gì, có gì đáng cười chứ?!”
Bản thân đang nghiêm túc nói chuyện mà đối phương lại bật cười thành tiếng như vậy, Trác Thế Tuyết cảm thấy lòng tự trọng của mình đang bị sỉ nhục.
“Được rồi, vậy thì em cố gắng chứng minh cho tôi thấy đi.” Isabella ngẩng đầu lên, “Tôi rất mong chờ đó, à, bé này, tôi còn một chuyện nữa muốn nói cho em.”
Isabella lấy tay che lại thì thầm bên tai Trác Thế Tuyết, “Nếu thật sự không thể chịu đựng được nữa, cứ đưa điện thoại dùng giọng điệu làm nũng gọi tên tiếng Anh của tôi, tôi sẽ ngay lập tức xuất hiện.”
1
“Chị mơ đi!”
Isabella cảm thấy phản ứng của Trác Thế Tuyết sắp cắn người chỉ đành mím môi thích thú, huýt một tiếng sáo, Bourn theo bước chân chị ta mà rời khỏi quán rượu.
“Tiểu Tuyết, cô gái kia là ai vậy?” Chủ quán rượu vì thấy náo nhiệt nên đã đứng xem từ đầu đến cuối sau cùng lại tò mò đi tới hỏi, “Cao thật đấy, cô ấy mặc áo khoác dài nhưng nhìn bóng lưng vẫn trông rất đẹp nha.”
“Bác nói thêm hai câu nữa là cháu đi mách Kỳ Kỳ đấy.” Trác Thế Tuyết trừng mắt liếc ông chủ quán rượu một cái, ông ta lập tức ngậm miệng lại, “Đó chỉ là một kẻ đầu óc bệnh hoạn cuồng kiểm soát người khác thôi, có gì lạ đâu”
“Trông có vẻ là dân có tiền, cái người mặc vest kia là bảo vệ của cô ấy hả?”
“Phải phải…” Trác Thế Tuyết bất đắc dĩ gật đầu, thở dài một phen, “Tiền cơm cô ấy thanh toán có thể trả về không?”
“Không thể được đâu, trước đó cô ấy bước vào trong tiệm liền đến quầy lễ tân bảo rằng thanh toán giúp bàn của cháu, ta tưởng là bạn của cháu nên đã đưa cho cô ấy mã thanh toán rồi.”
“Nói vậy là cháu nợ cô ấy tiền hai bữa ăn, cơ mà cháu lại thể trả nổi.” Trác Thế Tuyết dộng xuống bàn một cái, “Giả mù sa mưa*, thật kinh tởm!
*biến cái giả thành cái thật
“Tiểu Tuyết à, cháu cũng nhanh về đi, trời tối đi đường không an toàn đâu.” Ông chủ vỗ vào bả vai cô.
Tuy ông chủ đã nói vậy, nhưng Trác Thế Tuyết vẫn nán lại quán rượu đến tận 1 giờ mới về nhà. Vì cô nào biết cái gì an toàn và không an toàn, Isabella bảo rằng sẽ đi trước, ấy vậy mà mỗi lần cô quay đầu lại là có thể nhìn thấy một chiếc xe thể thao chầm chậm bám theo sau.
5
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!