Thao Túng Tim Tôi
C13: Chương 13
Tuy nói thế nhưng Trác Thế Tuyết thừa biết Isabella sẽ đưa cố đến kiểu nhà hàng gì, nhưng đợi đến khi tới nơi rồi cô có chút líu lưỡi, cô thầm nghĩ liệu ba tháng lương của mình có đủ để chi trả hay không đây.
“Có cần tôi bế em lên không?” Isabella bước đi khoan thai đến chỗ cầu thang cao và ngoảnh lại nói với Trác Thế Tuyết.
“Không cần!”
Chỗ hai người họ dùng bữa là trên nóc một toà nhà cao nhất thành phố – tầng thượng của doanh nghiệp Hướng thị, có một nhà hàng trên tầng thượng do doanh nghiệp Hướng thị điều hành, khi Trác Thế Tuyết bước hết cầu thành thì chính là lúc mặt trời lặn.
Bầu trời ngả sang một màu cam vàng, mang theo chút đỏ tía từ ánh sáng nhạt nhoà lấp ló nơi chân trời, không khí tầng thượng thật tươi mát, Trác Thế Tuyết chưa từng đến một nơi như thế này, cô thấy Isabella đi ra giữa tầng thượng liền lấy điện thoại ra chụp quang cảnh xung quanh, Isabella đứng dưới bầu trời màu cam, dáng vẻ nghiêng mặt sang một bên chăm chú nhìn vào điện thoại trông thật đẹp, Trác Thế Tuyết giơ điện thoại lên tự ý chụp cho chị ta một tấm, dáng người của đối phương mảnh khảnh nên tấm ảnh này không cần photoshop vẫn đủ tiêu chí làm poster.
“Tiểu Tuyết?”
Trác Thế Tuyết đang muốn chụp thêm, không ngờ Isabella bất ngờ quay lại nhanh vậy, động tác của Trác Thế Tuyết vẫn còn giữ nguyên như vậy, có chút xấu hổ không nên thu tay về hay làm thế nào.
Isabella bước tới gần chỗ Trác Thế Tuyết, trông như muốn nhìn trộm điện thoại của cô, giọng điệu có phần cợt nhả: “Chụp lén tôi hả?”
4
“Làm gì có! Tôi chỉ đang chụp bầu trời thôi.”
Bị bắt tại trận, Trác Thế Tuyết liền bất mãn đáp trả, trong lòng thầm nghĩ đợi khi nào về nhà rồi sẽ xoá tấm ảnh kia đi, thế nhưng ngẫm lại thì Isabella có thể tuỳ ý điều khiển điện thoại của mình, nói không chừng đã sớm nhận ra cô chụp lén rồi.
Aaaaa, sao cô lại làm cái chuyện ngu xuẩn này vậy chứ.
“Tiểu Tuyết, lại đây ngồi đi.”
Isabella ngồi xuống vị trí trung tâm của tầng thường, vị trí này chỉ cần ngửa đầu một chút là có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh của thành phố trong tầm mắt, Trác Thế Tuyết có hơi câu nệ đi tới và ngồi xuống, tiêu tiền ở nơi như này, có nghĩ cô còn chẳng dám nghĩ tới.
“Muốn ăn gì? Tự mình chọn đi.” Isabelle chống đầu, dùng tay gõ nhẹ lên thực đơn đặt trước mặt Trác Thế Tuyết.
“Bữa ăn này tôi trả, chị muốn ăn gì?” Trác Thế Tuyết mở thực đơn ra nhìn rồi hỏi Isabella.
“Tôi muốn ăn em.” Isabella nhìn Trác Thế Tuyết không chớp mắt.
10
Tiếng Trung của Isabella rất sành sỏi, điều này khiến cho Trác Thế Tuyết đôi khi quên rằng Isabella là người nước ngoài, mãi đến khi biết được thân phận của đối phương là người ngoại quốc rồi, Isabella liền không thèm lòng vòng quanh co nữa mà trực tiếp dùng tư duy phương Tây để nói chuyện, làm cho cô có chút khó xử.
Cũng giống như bây giờ, Trác Thế Tuyết hoảng loạn không ngừng, cô không biết xử trí thế nào.
“A…Không, không phải, ý tôi muốn hỏi là chị chọn món gì?”
“Tôi có thể ngồi cạnh em không?”
“Hả gì cơ? Không được! Chị không được ngồi cạnh tôi, chị cứ ngồi phía đối diện đi.”
“Nhưng mà hai người cùng xem thực đơn sẽ nhanh hơn.” Isabella hơi nghiêm túc nói, “Tiểu Tuyết, tôi hứa sẽ không làm gì đâu mà, em không tin tôi sao? Với lại ở đây nhiều phục vụ như thế tôi có thể làm gì được.”
Miệng lưỡi Isabella có vẻ như đang cầu xin, cộng với vẻ mặt làm ra vẻ vô tội, Trác Thế Tuyết thuốc tuýp người thích ăn mềm không ăn cứng, bị thao túng tận 5 năm, đã rất nhiều lần vì Trác Thế Tuyết ngậm ngùi cam chịu vì yếu thế trước Isabella, sau cùng cô cũng không thể thoát khỏi sự kiểm soát của chị ta.
Trác Thế Tuyết nhớ đến chuyện trước kia, cô toan muốn nói từ chối thì Isabella đã trực tiếp qua ngồi xuống.
Giữa Isabella và Trác Thế Tuyết xét ở mức độ đó mà nói, không tính là đặc biệt xứng đôi, Trác Thế Tuyết có chút tầm thường, nếu ném cô vào giữa biển người ắt rất khó để tìm được, có lẽ một số cô gái khác bị thu hút bởi do gương mặt thanh thú của cô, khác hẳn so với Isabella, gương mặt chị ta tinh xảo, không giống gu thẩm mỹ người Châu Á, dẫu cho chị ta có trang điểm vẫn toát lên được nét Âu Mỹ, có thể thu hút được ánh nhìn của cả nam lẫn nữ.
Ngồi cạnh một người đẹp như vậy, thêm vào đó đã lâu vậy rồi mà lực hấp dẫn từ Isabella vẫn còn vương lại, Trác Thế Tuyết không có cách nào thoát khỏi sức ảnh hưởng của Isabella đối với mình hoàn toàn.
“Tiểu Tuyết, tôi muốn ăn cái này.”
Isabella chỉ vào cái ảnh “Bánh Roti Paratha Ấn Độ” trên thực đơn và nói, Trác Thế Tuyết nhìn lướt qua giá tiền bên dưới, đồng tử đều mở to, cô cho rằng bản thân nhìn nhầm, ảnh trong trong hình có khác gì với những chiếc bánh làm bằng tay ở các quầy hàng bày bán dưới lầu đâu, tận 128 một cái bánh, đây là thứ gì vậy?!
“Chị đừng có chăm chăm vào đồ ăn vặt, chọn món chính đi, bằng không ăn vậy sao no được.”
“Tôi chỉ muốn ăn cái này tôi~”
“Thế tôi nói chị nghe!” Vẻ mặt Trác Thế Tuyết cực kỳ nghiêm túc, “Cái này tôi làm được, chi bằng chị đưa tôi 128, tôi sẵn sàng làm 50 cái mang mùi vị khác nhau, ở đây bán giá trên trời, thà chị ăn những món đặc sản còn hơn.”
“Thế khi nào tiểu Tuyết sẽ làm cho tôi ăn?”
“Lúc nào thích hợp đi.”
“Thích hợp là chừng nào?”
“…Sau này đi, chị đừng có dựa gần tôi quá!”
Trong lúc nói chuyện Isabella mỗi lúc càng nhích lại gần, Trác Thế Tuyết đã dịch sang một bên, dịch đến độ không còn chỗ để lùi nữa thì Isabelle mới nghiêng đầu nhìn cô.
“Tiểu Tuyết, em biết không? Mọi người hay bảo nhau về cái sau này, nhưng thực chất làm gì có thứ gọi là sau này.” Thời khắc Isabella nói những lời này, giọng điệu mang theo chút bi thương, chị ta đưa bàn tay chạm nhẹ vào mặt Trác Thế Tuyết, lúc những ngón tay Isabella lướt qua mặt của cô, trong nháy mắt Trác Thế Tuyết giống như được xuyên về quá khứ, trở lại thời điểm vừa quen biết Isabella.
Cô không ngừng tự suy nghĩ, nếu tính cách Isabella không như này thì liệu rằng hai người bọn họ có đủ yêu thương trao cho nhau không, có lẽ cô sẽ yêu Isabella cũng không chừng.
Thú thật, cô đã từng yêu chị ấy, nghĩ rằng có thể bên chị ấy suốt đời.
“Tôi không muốn cùng em có cái sau này.” Isabella nhìn Trác Thế Tuyết, mắt đối mắt, cặp mắt xanh biết sáng ngời của Isabella nhưn đang mê hoặc Trác Thế TUyết, mỗi lần cô nhìn vào mặt Isabella liền trở nên mê muội không biết trời trăng gì nữa.
“Tiểu Tuyết.”
Isabella áp sát, Trác Thế Tuyết trông như một con mồi đang bị rắn hổ mang nhìn chằm chằm, không thể cử động, cô biết rõ người phụ nữ trước mặt vô cùng nguy hiểm, mỗi lần tới gần chị ta đều bị tan xương nát thịt, nhưng con người nào có thể cưỡng lại được sự xinh đẹp cùng thứ nguy hiểm, đó là bệnh chung, là bản chất.
Đôi tay của Isabella nâng cằm Trác Thế Tuyết lên, đôi môi tiến lại gần, Trác Thế Tuyết có thể cảm nhận được sự mềm mại từ đôi môi của đối phương, thật quái lại, cô còn ngửi thấy mùi thơm của hoa hồng đang lan toả trong miệng mình, chiếc lưỡi của Isabella men theo nụ hôn từ từ thâm nhập vào khoang miệng, quấn lấy đầu lưỡi cô hoà vào nhau, hương vị rất ngọt, kỹ thuật hôn của Isabella vô cùng cao siêu, chỉ trong phút chốc đã lay động được trái tim của Trác Thế Tuyết.
“Haa…”
Isabella đỡ lấy đầu Trác Thế Tuyết, tiếp tục hôn sâu hơn, Trác Thế Tuyết có chút không thở được, cô muốn đẩy Isabella ra nhưng sức lực của đối phương quá mạnh, Isabella đè cô lên tay vịn của ghế dựa cưỡng hôn, Trác Thế Tuyết tưởng chừng như sắp ngất đến nơi.
Mãi một lúc sau Isabella mới chịu rời môi, đầu óc Trác Thế Tuyết có chút hỗn độn, cô lắc đầu mong lấy lại sự tỉnh táo nhưng vẫn bị choáng váng.
“Em còn thích tôi đúng không?” Tay Isabella vuốt ve mơn trớn đùi của Trác Thế Tuyết, khoé miệng nhếch lên, vẻ mặt mê hoặc nhìn Trác Thế Tuyết mà nói, “Em sao có thể ngừng thích tôi được? Trác Thế Tuyết, em chỉ là một M không thích vâng lời mà thôi.”
5
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!