Thao Túng Tim Tôi - C25: Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Thao Túng Tim Tôi


C25: Chương 24


“Anh Lục Hàng, chắc anh biết truyền thuyết về địa ngục của Trung Quốc mà nhỉ? Nói dối khi xuống địa ngục sẽ nhận lấy hình phạt rút lưỡi, không biết anh có nhận thức được chưa?”

Isabella trừng mắt nhìn anh. Bật cười khanh khách, Lục Hàng vốn dĩ không muốn nhìn Isabella nhưng không làm chủ được mà rơi vào đôi mắt xanh lục của cô. Anh há hốc mồm nhìn cô, ánh mắt dần trở nên mê dại. Đột nhiên anh có cảm giác suy nghĩ của mình bị bao phủ bởi sương mù dày đặc, não bộ được một phen choáng váng. Thậm chí còn thấy đầu đau âm ỉ.

“Anh Lục Hàng.”

Giọng nói của Isabella như vang vọng từ phương xa. Lục Hàng lúc này bỗng phát hiện ra đầu lưỡi mình cứng đờ, ngay cả tròng mắt cũng không còn nghe theo sự khống chế của mình nữa.

Cả người như bị kiểm soát.

“Bây giờ, tôi cho anh thêm một cơ hội, hãy tự mình khai nhận đi.” Isabella híp mắt lại, tay gõ nhẹ lên đầu gậy quý tộc.

“Tôi…” Lục Hàng mấp máy môi, động tác này căn bản không phải do anh tự ý. Cuối cùng, anh ta như thể thôi giãy giụa, đem toàn bộ những gì trong tiềm thức khai ra hết. Vì không có cách nào nuốt nước bọt, dẫn đến việc mỗi khi nói, nước bọt từ khoé miệng cứ tuôn ra. Trông anh ta hệt như một kẻ ngốc. “Đúng vậy, tôi đã nói dối. Ba tôi là cục trưởng của bộ giáo dục, toàn bộ tiền hối lộ đều đưa cho tôi nhằm gắn mác là du học cả rồi. Tôi không có học Yale. Trường đại học ở Mỹ mà tôi theo học chỉ là loại trường tài chính có tiền là học được, không cần bằng cấp gì hết. Nhằm dùng để khè người ta mà thôi…”

“Cái, cái gì! Thật vậy không?” Ba Trác Thế Tuyế trợn mắt, há hốc mồm nhìn Lục Hàng. Không ngờ đối phương ấy vậy mà lại thẳng thừng nói ra hết.

“Ờm ờm, ông Trác, ông nghe tôi giải thích đã…” Chị Trương xấu hổ không biết giải thích ra sao. Bà quay sang túm cổ áo Lục Hàng. “Câm miệng lại cho tao! Có nghe không hả, câm miệng?!”

“Mẹ, con câm miệng. Con câm miệng ngay…”

Nào ngờ ngay sau đó, Lục Hàng giống như nổi điên, cố thoát khỏi kìm kẹp của mẹ mình. Anh chộp lấy con dao trên bàn đâm thẳng vào cuống họng! Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Lục Hàng lại tiếp tục cắt lưỡi mình. Đầu lưỡi của anh cứ thế mà rơi xuống bàn cơm, trong miệng toàn là máu.

“AAAAAAAAAAA!”

Chị Trương sợ đến mức xém ngất xỉu, phục ăn của tiệm thấy liền nhanh chóng gọi cho bệnh viện. Trước khi xe cứu thương tới, Lục Hàng vì mất máu rơi vào trạng thái co giật, người trong tiệm cố gắng cấp cứu, xử lý vết thương cho anh.

“Đây, đây đây…”

Ba mẹ của Trác Thế Tuyết bao gồm cả chính cô cũng đều bị sự việc đột ngột làm cho kinh hãi. Thời điểm đầu lưỡi của Lục Hàng bị cắt, máu bắn tung toé văng bên cạnh tác trà của Isabella. Nhưng chị ta rất điềm tĩnh, chỉ xê dịch tách trà sang bên cạnh, còn thản nhiên nâng tách trà lên nhấp một ngụm.

“Lưỡi có thể nối lại nếu được mang đi bệnh viện kịp thời.”

“Cô!” Chị Trương dời sự chú ý sang Isabella. Dường như bây giờ bà mới phát giác ra điều gì đó, cả người chao đảo bước đến chỗ Isabella, may thay có vệ sĩ của cô ngăn lại. “Con khốn này! Là mày làm đúng không?! Là mày hại con trai tao phát điên! Là mày! Chắc chắn là mày!!”

“Nhưng tôi có làm gì đâu? Sao dì lại vu oan giá hoạ cho tôi vậy?” Isabella nhướng mày, giọng điệu cợt nhả. “Dì có thấy tôi động thủ không? Không hề luôn, mọi người ở đây đều có thể chứng minh. Tiểu Tuyết, em có thấy tôi động thủ không?”

Trác Thế Tuyết vì cảnh tượng kinh hoàng vừa nãy đả kích đến nỗi mặt tái mét. Isabella nhân cơ hội này hỏi cô, khiến cô lập tức hoàn hồn. Đột nhiên nó làm cô nhớ tới sự kiện trước đây ở trường, lẽ nào Isabella thực sự có năng lực kiểm soát tâm trí người khác? Lần này tận mắt chứng kiến, trong lòng càng thêm khiếp sợ. Chỉ cần nhớ lại chuyện trước đây, cô không khỏi run rẩy. Hoá ra khi ấy, cô đã bị Isabella thao túng theo một cách nào đó…

Rốt cuộc Isabella làm cách nào?

“Tiểu Tuyết, em có thấy tôi động thủ không?” Isabella hỏi lại lần nữa.

“Không, không có… Tôi, tôi không thấy.”

“Hai người thì sao?” Isabella giữ nguyên nụ cười nhìn về phía ba mẹ của Trác Thế Tuyết hỏi.

“Chúng tôi…”

Mẹ của Trác Thế Tuyết sợ hãi khều tay chồng. Thái độ của họ đối với Isabella hoàn toàn khác, không còn giữ thái độ kiêu ngạo và ương ngạnh như trước. Vì họ không biết, rốt cuộc Isabella đã làm cách nào mà biến một người ngoan ngoãn trở thành một kẻ mất khống chế thế kia.

“Có thấy không?”

“Không, không thấy… Chúng tôi không thấy gì hết…” Ba Trác Thế Tuyết lẩy bẩy trả lời.

Isabella mỉm cười, vươn tay về phía chị Trương, điềm đạm nói. “Dì xem, tôi không có làm gì cả. Là con của dì tự cắt lưỡi.”

“Mày là đồ ác quỷ! AAAAAA!”

Chị Trương không chịu nổi đả kích con trai cưng của mình lại thành ra như vậy. Hét lớn về phía Isabella, cô ấy phất tay, hai gã vệ sĩ liền xách chị Trương ra khỏi tiệm. Lát sau xe cứu thương đến, đưa Lục Hàng lên xe, mẹ anh cũng chỉ đành lên theo chạy đến bệnh viện.

Vụ việc vừa rồi cũng chỉ như bản nhạc đệm, có lẽ nó là một tiết mục đặc sắc trong mắt những vị khách đến đây ăn cơm. Chẳng mấy chốc, tiệm ăn liền khôi phục lại vẻ ồn ào vốn có. Vẫn còn dư âm một vài người vì tò mò gương mặt ngoại quốc của Isabella nên cứ đưa mắt nhìn về phía bàn của cô, nhưng có rất ít người chú ý đến động tĩnh của bọn họ.

“Cuối cùng cũng được yên tĩnh.”

Isabella thở dài thườn thượt. Tuy nói vậy, nhưng mắt của cô luôn dán chặt lấy Trác Thế Tuyết, mang theo cảm giác muốn chiếm hữu. Không cần quá nhiều hành động cũng đủ để nhìn ra Trác Thế Tuyết đang khó chịu, bản thân giống như con mồi đang bị nhìn chằm chằm.

Mặc dù ba mẹ cô đang mặt ở đây nhưng Isabella lại không hề có ý che giấu ánh mắt.

“Cô…” Ba Trác Thế Tuyết nhìn Isabella, giọng điệu có phần thận trọng. Bản chất của con người là khinh thiện sợ ác, ưa cái mạnh. Khi nhìn thấy một người lớn mạnh hơn mình, lập tức cúi đầu chịu nhục. “Sao cô lại đến đây? Với lại, thái độ của cô đối với con gái tôi rất bất thường. Hai người rốt cuộc…”

“À!” Isabella nghe vậy liền. “Nếu có đủ ba mẹ của Trác Thế Tuyết ở đây, đúng lúc tôi cũng có chuyện cần thưa với hai vị.”

“Chuyện, chuyện gì?”

“Hai người xem, con gái hai người cũng đến tuổi kết hôn rồi.” Isabella vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Trác Thế Tuyết. Trác Thế Tuyết nghe xong tức muốn hộc máu, cô muốn bịt cái miệng của Isabella lại xui thay lại ngồi quá xa chị ta. Ngược lại, chị ấy thấy cô nổi trận lôi đình lại càng khoái trá. “Hai người vì chuyện hôn sự mà buồn rầu, nếu không vì thế đã không coi trọng đàng trai và dẫn em ấy đi xem mắt, đúng chứ?”

“Phải, phải… Quả thật là như vậy…”

“Ba mẹ, hai người đừng nghe chị ấy nói bậy!” Trác Thế Tuyết quay phắt sang ba mẹ mình. Cô cũng muốn bịt miệng Isabella, quay lại nổi giận đùng đùng nhìn chị ấy và gào lên. “Isabella, chị đừng nói nữa!”

Isabella nhắm mắt lại. Trái ngược với phản ứng của Trác Thế Tuyết, cô rất thư thái, như thể đang thưởng thức một bản nhạc cổ điển. Khiến Trác Thế Tuyết tức không nói nên lời.

“Tôi muốn ông xem xét lại việc gả con gái của ông cho tôi.”

Tên vệ sĩ đứng sau lưng Isabella tiến lên, đặt lên bàn một chiếc vali, đẩy về phía trước mặt ba mẹ của Trác Thế Tuyết. Sau đó mở ra, bên trong từng xấp nhân dân tệ được xếp rất ngay ngắn.

“Xét cho cùng, đô la Mỹ không được lưu hành ở Trung Quốc. Thế nên tôi đã quy đổi ra nhân dân tệ, có điều chiếc vali này hơi nhỏ, chỉ chứa được 30 vạn nhân dân tệ. Đương nhiên, đây đều là thành ý của tôi. Tôi sẵn sàng chi thêm 10 triệu đô la nữa để tổ chức lễ cưới cho con gái ông.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN